Ông Xã Là Chiến Thần

Chương 510




Dưới một loạt âm thanh ủng hộ như mưa, mọi người đều đang chờ mong Lâm Ngọc Linh có thể vì vậy mà phát sóng trực tiếp hay không.

Nhưng không có.

Quà vẫn được tặng liên tục, nhưng người dẫn chương trình thì vẫn một mực không xuất hiện.

Có vô số fan hâm mộ nghe danh mà đến, đưa buổi phát sóng ngày hôm nay lên hơn một triệu người xem, nhưng vẫn không đợi được người dẫn chương trình xuất hiện, dù chỉ là phát sóng trực tiếp rồi nói một câu thôi cũng không có.

Thời gian dần trôi đi, mà tổng số quà An Mạch tặng đã chiếm đầu bảng xếp hạng tháng này, chỉ còn cách top một bảng tổng kết khoảng một trăm linh năm đến một trăm bốn mươi triệu.

“Này đại gia, người dẫn chương trình không có ở đây, hay là sang nhà tôi xem thử một chút đi?” Những tin nhắn riêng tương tự nhau liên tục nhồi vào kênh danh sách chat của An Mạch.”

An Mạch vẫn chẳng để ý một ai.

Mãi đến khi người phụ trách trang web này ra mặt, gọi một cuộc điện thoại cho An Mạch, nói nếu hẳn cứ tiếp tục như vậy, sự cân bằng của trang web sẽ bị đánh sập. Đến lúc đó bọn họ sẽ khó xử lý, đồng thời cũng bày tỏ sẽ trả lại quà trong tình huống không làm tổn thất nhân khí.

Nhưng An Mạch vẫn không để ý tới.

Mãi đến khi quản lý thông báo cho Lâm Ngọc Linh, để cô nhắn ba dấu hỏi chấm cho hẳn, An Mạch mới chịu dừng tay. Cậu chủ của nhà họ An cái gì cũng tốt, nhưng chỉ có sở thích là nện tiền này, người khác chỉ cần hơi điều tra một chút là sẽ phát hiện sở thích này của hẳn.

Hắn có số tài khoản ở các trang web video đã đành, là VỊP của các loại trò chơi cũng không phải việc khó, tệ nhất là hắn còn làm một tấm thẻ quẹt có số dư hơn ba tỷ năm trăm triệu.

‘Sau khi Lâm Ngọc Linh dùng thời gian khá ngắn đã điều tra ra được những điều này.

Cô cũng loáng thoáng nhận ra, vì sao nhà họ An lại kém hơn nhà họ Chu, có bao nhiêu tiền tài đều bị cậu chủ này mang ra nện người ra hết rồi.



“Anh điên rồi à?” Lâm Ngọc Linh dựa trên xe Trần Tuấn Anh, cản chặt môi.

“Cô cứ để cho tôi điên đi, như vậy dư luận sẽ đạt lên người cô”

Cái người này!

“Tôi cho anh biết chân tướng, hay là tôi đang vẽ vời thêm chuyện cho mình đây?”

“Vậy cô có chịu giúp tôi hay không? Cùng lắm thì tôi thu hồi lại số tài khoản vậy”

“Bây giờ còn chưa phải lúc có thể giúp anh, hơn nữa… dù sao ông ấy cũng là ông nội của Chu Hoàng Anh”

Dù không nhìn thấy Lâm Ngọc Linh, nhưng An Mạch vẫn có thể tưởng tượng ra cô đang cản môi, vẻ mặt xoắn xuýt. Giống như lúc cô phát sóng trực tiếp chơi game vậy, dù đi đánh dã đồ nhưng cuối cùng cô vẫn nhường thuốc ma pháp cho người khác, biểu cảm y như lúc hẳn nhận lấy thuốc.

Anh Mạch đột nhiên bật cười, Ngón tay đặt lên bàn phím gõ một câu: “Không làm khó dễ cô nữa.”

Sau khi nói xong, An Mạch cũng offline account, trực tiếp tắt điện thoại. Sau khi dùng máy tính đặt một tấm vé máy bay bay đến đảo Cát B: in đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn ngắm toàn cảnh thủ đô.

Hắn vốn là người Nha Trang, lần đầu tiên cảm thấy không chán ghét thủ đô này, lần đầu tiên… có chút chờ mong.

Nhưng chờ mong cái gì, ngay cả chính hẳn cũng không nói rõ được.

Có lẽ là hi vọng cô gái kia có thể mang lại một sự ngạc nhiên cho hẳn trong một thời gian ngắn?

Lâm Ngọc Linh nhìn sáu chữ trên màn hình điện thoại di động, khẽ thở phào. Sau khi cất điện thoại đi thì cô lười biếng năm nhoài trên sô pha, duỗi cái lưng mệt mỏi ‘Vừa nấy Chu Hoàng Anh đã nhắc cô, Trần Tuấn Anh và Đỗ Thanh Nhàn rời khỏi trước, còn anh ở lại giải quyết chuyện với ông cụ Thanh.

Mặc dù cô không đồng ý, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi không chịu nổi của anh, ít nhiều cũng không nỡ cãi lời anh.



Choang!

Trong phòng phát ra một tiếng va đập.

Cô hoàn hồn lại.

“Trần Tuấn Anh, hay là chúng ta vào xem thử một chút đi?” Lâm Ngọc Linh lo lắng “Nếu chị không sợ bị ông cụ đánh, chị có thể thử đi vào một mình.” Trần Tuấn Anh liếm môi.

Đừng nói nữa.

Đúng là Lâm Ngọc Linh không sợ.

Cô không chút nghĩ ngợi đẩy cửa ra, ngay cả Trần Tuấn Anh cũng không ngăn cản được cô.

Bên trong gian phòng Ông cụ Thanh cầm trong tay một thứ giống như chiếc roi, Chu Hoàng Anh bị đánh dựa vào tường. Trên khuôn mặt đẹp trai khí khái hừng hực của anh có vài vết thương.

Thấy chiếc roi kia sắp đánh lên người anh một lần nữa, Lâm Ngọc Linh vội cất bước đến trước mặt anh, cố găng đỡ lấy đòn đánh này.

Đau sao?

Hình như không đau.

So với những bài huấn luyện của Tiêu Thành Đạt, bị ăn roi mà thôi, không đáng nhắc đến.

Trần Ngọc Linh nhìn ông cụ trước mặt bằng ánh mắt lạnh như băng. Giờ phút này, cô không hiểu cái gì gọi là kính già yêu trẻ, cô chỉ là một người vợ nhỏ không muốn chồng của mình phải chịu khổ sở mà thôi.