Ông Xã Là Chiến Thần

Chương 509




Ở một đầu dây khác.

An Mạch cầm chiếc chìa khóa trên bàn sách lên, sải bước đi ra bên ngoài. Mới đi được mấy bước, lại như nghĩ ra điều gì đó, dừng bước lại. Với thế lực hiện giờ của hẳn, vẫn có sự chênh lệch rất lớn so với nhà họ Chu, trừ khi Chu Hoàng Anh có thể đứng ở phe của hắn.

Nhưng một bên là ông nội, một bên là người chưa từng gặp mặt, An Mạch không đoán được mạch suy nghĩ của Chu Hoàng Anh.

Bên kia, người duy nhất mà hắn có thể dựa vào được là Lâm Ngọc Linh.

Nhưng.

Lâm Ngọc Linh.

Là một người mà hắn trừ vung tiền như rác tặng không ít quà làm tăng nhân khí cho cô ra thì chẳng làm gì được, ngay cả bữa ăn mà cô đặt trước, hản đều đã cho người sắp xếp trước. Có lịch sử như vậy, chưa chắc người ta đã chịu trợ giúp hẳn.

Sau khi quyết định thật nhanh, An Mạch ngồi trở lại vị trí ban nấy, đang định cúp máy thì phát hiện Lâm Ngọc Linh đã cúp máy từ lâu rồi, ngay khi hẳn còn đang do dự có nên đến nhà họ Chu không.

Thủ đoạn của cô gái này quá nhanh quá nguy hiểm, ngược lại khiến người ta cảm thấy có chút chênh lệch khi so với sự xử lý mọi chuyện một cách lạnh nhạt của Tiêu Thành Đạt, có điều cả hai đều nhanh như nhau. Sự quả quyết này không mưu mà hợp với Chu Hoàng Anh, Nghĩ đến Tiêu Thành Đạt, An Mạch bấm mười một số, gọi điện thoại.

“Tiêu Thành Đạt” Anh ta nói.

“Ừ” Giọng nói đạm mạc của đối phương cất lên từ một bên đầu dây khác.

“Học trò của anh đã chấm dứt ân oán giúp chúng ta, anh lại rất nhàn nhã”



“Hiểu rõ rồi? Không tệ, cô bé ấy trưởng.

thành rồi” Tiêu Thành Đạt vẫn gặp không sợ hãi như trước, không có một chút cảm giác áy náy nào vì “ăn bám” người khác.

Điều này cũng làm cho An Mạch nói không ra lời. Cho đến giờ phút này, hắn mới hiểu rõ phong cách làm việc của con người tên Tiêu Thành Đạt này. Lúc trước hắn vẫn cho rằng Tiêu Thành Đạt phủ nhận là do anh ta chột dạ, nhưng bây giờ xem ra anh ta chỉ lười giải thích mà thôi.

An Mạch không nói lời nào, Tiêu Thành Đạt cũng không nói gì.

Hai còn người từ trước đến nay vẫn hay im lặng, lúc nói chuyện điện thoại cũng chẳng khác gì nói chuyện với không khí.

Một lúc lâu sau, Tiêu Thành Đạt nói: “Tắt máy đây.”

“Chờ một chút, tôi muốn báo thù.”

“02 Chỉ vậy thôi à?”

“Không phải vậy à?”

“Tôi muốn nhờ học trò của anh thuyết phục Chu Hoàng Anh giúp đỡ tôi, dù trả giá đắt thế nào cũng được.”

Tiêu Thành Đạt còn chưa lên g, Lục Vương đứng bên cạnh đã đoạt lấy điện thoại, mở miệng mỉa mai: “Này, anh là tên ngu đấy à? Chồng của học trò nhà tôi là Chu Hoàng Anh, anh bảo cô ấy thuyết phục chồng cô ấy đối phó với ông nội của chồng cô ấy á? Anh bị điên hay là tôi bị điên thế? Không cần hỏi, ông đây là Lục Vương.”

Trên thực tế, cũng không cần phải hỏi.



Cả nước này, Lục Vương là người đàn ông duy nhất có thể đứng bên cạnh Tiêu Thành Đạt, còn có thể hô to gọi nhỏ như thế.

Cũng không biết sao một người thích yên tĩnh như Tiêu Thành Đạt lại có thể dễ dàng tha thứ cho Lục Vương, để anh ta ở bên cạnh mình lâu như vậy.

“Là do tôi đường đột rồi”

“An Mạch, cứ hỏi thẳng Lâm Ngọc Linh ấy”

Lục Vương và An Mạch không ngờ được Tiêu Thành Đạt sẽ trả lời như vậy. Lục Vương mấp máy môi, khi đang định phản bác thì đột nhiên nhớ đến một sự kiện: Không biết bao lâu nữa Tiêu Thành Đạt sẽ về nước.

Pháp, như vậy sau khi anh ta đi, bên cạnh Lâm Ngọc Linh chỉ còn mình.

Nhưng, nếu có thêm An Mạch thì sẽ khác. Nhà họ An cũng có công ty công nghệ sinh học, có chút cổ phần tại mấy đài phát thanh, đồng thời An Mạch còn là một tên biến thái về khoa học. Mười bảy tuổi đã học xong học vị tiến sĩ, mặc dù không giống Tiêu Thành Đạt, nhưng cũng là một thiên tài đến mức được coi là quái vật.

Ây dà Lục Vương rất tò mò, không biết Lâm Ngọc Linh sẽ lựa chọn như thế nào.

Dù sao thì người nhà họ Chu cũng rất đáng ghét, nhưng nói cách khác, dù thế nào bọn họ cũng mang họ Chu.

“Ừ” An Mạch hiểu ý của Tiêu Thành Đạt, sau khi đáp ứng thì cúp điện thoại.

Hắn chỉ di con chuột sang một bên, chuyển màn hình di động về màn hình chính, chọn mở phát sóng trực tiếp của Lâm Ngọc Linh. Không ít người đang trò chuyện, chờ cô xuất hiện, An Mạch cũng không biết mình có chủ ý gì, con trỏ chuyển đến phần quà tặng, tặng cô một combo quà.

Mà dường như một combo vẫn chưa đủ Hắn tặng liên tục mấy cái Giống như đang xả giận, những món quà từ hơn mấy trăm nghìn đến hơn mấy triệu cứ tuôn ra khỏi tay hẳn như nước.