Ông Xã Là Chiến Thần

Chương 488




Đây là IP của ID, đã bị tổng bộ tháo gỡ rồi Hơn nữa điều để người ta kinh ngạc tán phục hơn nữa là ID này bị tổng bộ tại Nha Trang tháo gỡ.

Cũng có thể nói là, người này được gọi là Cậu chủ Quan Duyệt, với nền tảng vô cùng lớn mạnh, Lâm Ngọc Linh lặng lẽ nhớ anh, tiếp tục chờ đợi. Sau khi hội nghị truyền hình của Chu Hoàng Anh bên đó kết thúc, cô bên này cũng sắp đến giờ rồi, một lần hành động bỏ chặn tất cả mọi người.

Mà có tình nghĩ.

Tổng cộng là bốn người.

Cậu chủ Quan Duyệt, Hàn Nguyên QAQ, Dã Chi Tâm còn có một người nữa gọi là người của VQVQ.

“Vẫn chưa ngủ sao?” Chu Hoàng Anh ngồi xuống bên cạnh giường, thì thầm hỏi.

“Ừm, em xem một chút thông tin, rồi đi ngủ sớm thôi” Lâm Ngọc Linh ngáp ngắn ngáp dài, cong người về phía anh: “Anh Chu này, vợ của anh vừa bày tỏ một chuyện lớn của cô ấy, là việc rất lợi hại.”

“Không tồi”

“Hử”

“Biết làm người khác, mà không phải là người ta nhận ra, anh thật muốn cảm ơn Tiêu Thành Đạt” Người đàn ông trên mặt không chút biểu cảm.

Lâm Ngọc Linh nhớ ID của bốn người này, tiện tay đặt điện thoại di động sang một bên, nghiêng người ôm lấy Chu Hoàng Anh: “Anh đây là đang ghen sao? Anh Chu thân yêu của em?”

“Ghen với anh ta sao? Hừ.” Anh thậm chí còn không thèm liếc cô lấy một cái, kéo chăn lên rồi nằm xuống.



“Vậy anh không vui vì cái gì vậy” Cô lầu bầu rồi cũng chui vào trong chăn, đôi bàn chân nhỏ tùy ý gây sự lên người anh: “Mau nói đi mà, nếu không sẽ giày vò anh cho anh đi tắm bằng nước lạnh”

Người đàn ông xoay người, siết chặt bàn chân cô: “Chu phu nhân, cho dù tắm tôi cũng sẽ đưa bà đi the: Cô cười khúc khích, dựa vào sự đau lòng của anh cô sẽ không suy nghĩ lộn xộn nữa, lại thờ ơ như không chạm vào ngực anh: “Được được được, em không làm loạn nữa”

“Anh là đang giận em không nghe lời anh, nhưng lời người khác nói với em, em nhiệt tình lắng nghe vậy là sao hả?”

“Em… Em đâu có đâu, em rõ ràng là cô gái đáng yêu của anh”

“Làm phiền cô gái đáng yêu, nói với anh Chu đây, những lời anh ấy chân thành khuyên bảo trước đây, cô gái đáng yêu có lần nào là lần bắt đầu cô không chối bỏ, sau đó mới vui vẻ tiếp thu không?”

Lâm Ngọc Linh nghĩ một lúc.

Những gì Chu Hoàng Anh nói dường như đều là sự thật.

Cô ban đầu có chút sợ anh, vì vậy hận không thể trốn tránh anh, chưa kể những kiến nghị anh đưa ra, cô mới không muốn bị anh thực thi từng bước một, sau này…anh nhắc nhở cô bao nhiêu lần, nhưng cô một chút làm theo cũng không có, thậm chí còn làm ngược lại.

Cô gái đáng yêu sau khi suy nghĩ một hồi, nhỏ nhẹ nói: “Em có tội em cầu xin anh, xin anh đừng bắt nạt cô gái đáng yêu.”

Hừi Người đàn ông thở một hơi dài Bỏ đi.

Cô đáng yêu, cô nhất định có lý rồi.

Cảm giác khi thức dậy.

Chu Hoàng Anh hiếm khi không vội vã đến khu vực quân sự, mà ở nhà làm việc, Lâm Ngọc Linh tỉnh dậy, nghe thấy một âm thanh “Cạch cạch” truyền đến bên tai, cô dụi dụi mắt nhìn về hướng phát ra âm thanh.



Người đàn ông ngồi trước máy tính, những ngón tay dài lướt nhanh trên bàn phím, lưu loát sinh động giống như là nước chảy qua.

Lâm Ngọc Linh lại dụi dụi mất lần nữa, cô nghĩ rằng tốc độ tay của sư phụ đã đủ nhanh rồi, dù sao cũng không ngờ rằng tốc độ của Chu Hoàng Anh lại có thể so sánh với su phụ, hơn nữa anh không giống như là đang gõ chữ: “Hoàng Anh, anh đang làm gì vậy?”

“Sư phụ của em để anh thay đổi một chương trình” Anh nói, nhanh chóng nhận được một câu cực kỳ ghét bỏ: “Phiên phức”

Lâm Ngọc Linh xoa xoa mũi: “Ợ, hai người, khi nào thì tốt lên vậy?”

Âm thanh “Oạch cạch”, chớp mắt đã dừng lại.

Người đàn ông ngẩng đầu lên, nhìn thẳng cô cười như che cười cô: “Anh nhớ em không phải là phụ nữ cổ hủ?”

“Không không không, bây giờ em còn hoài nghỉ sư phụ của em nhận em làm đồ đệ, có phải là vì có anh bên cạnh em không.”

Lâm Ngọc Linh lúng túng, có chút xấu hổ.

Chu Hoàng Anh “Ồ” một tiếng: “Qua đây”

Cho dù người đàn ông đó không nói lại với cô lần nữa, nhưng trên mặt anh vẫn mang một chút lạnh nhạt, Lâm Ngọc Linh không dám sơ suất, đi đến bên cạnh anh lo lắng, đứng nghiêm người không xiêu vẹo như nịnh bợ: “Vâng!”

“Khả quan rồi”

“Đôi môi anh cong lên đầy tự tin, những ngón tay ngõ trên bàn phím lốp bốp. Dáng diệu này, giống như một vị tướng lĩnh đẹp trai đang chinh chiến trên chiến trường.