Ông Xã Là Chiến Thần

Chương 437




Hoặc là chỉ cần cô gọi anh, dù có gọi cả họ tên Chu Hoàng Anh của anh thì đều dễ nghe hơn rất nhiều so với người khác cố giả vờ thân mật.

Xét cho cùng cô gái nhỏ này có quyền lực tối cao mà người khác không thể nào tranh giành nổi ở nơi anh.

Mấy tiếng sau, máy bay hạ cánh xuống đất.

Lâm Ngọc Linh được Chu Hoàng Anh ôm xuống máy bay.

“Mẹ kiếp, không phải chứ, đại ca anh đối xử với cô ấy cũng quá tốt đi, bây giờ đã xuống máy bay rồi mà vẫn còn ôm như vậy, người ta không biết còn tưởng rằng anh đang nuôi con gái đấy”

“Dáng vẻ của cô ấy lúc ngủ rất xinh đẹp”

Trần Tuấn Anh vừa ăn thức ăn cho chó trong lòng vừa phỉ nhổ Chu Hoàng Anh thích phô trương, mình vừa mới nãy còn nhìn thấy ánh sáng dịu dàng phản chiếu trong đôi mắt anh, hơn nữa còn có thể nhìn ra được mấy chữ trong tia sáng đó chính là “tôi là thê nô”.

Mãi cho đến khi lên xe, Lâm Ngọc Linh mới từ từ tỉnh lại, cô dụi mắt vẫn tưởng rằng mình chỉ chợp mắt một chút trên máy bay mà thôi, kết quả vừa nhìn mới phát hiện hoàn cảnh xung quanh đã hoàn toàn thay đổi nghiêng trời lệch đất, trong chốc lát có chút không thích ứng được, đờ đẫn chớp mắt.

“Là thủ trưởng ôm cậu xuống, còn nói dáng vẻ khi ngủ của cậu rất xinh đẹp” Hà Thanh Nhàn ghé sát vào bên tai cô rồi nói thầm.

Đôi tai nhỏ nhắn trắng trẻo của Lâm Ngọc Linh đỏ ửng lên với tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy, con sâu ngủ trong thoáng chốc không biết đã bay đến nơi nào, e thẹn như một con nai ngơ ngác đang được chú nai khác tỏ tình.

Hà Thanh Nhàn vừa lẩm nhẩm rằng cô đã hết thuốc chữa rồi, vừa đi từ đuôi xe lên đầu xe.



Thấy Trần Tuấn Anh cau mày lại trông có vẻ buồn ngủ, hoàn toàn vẫn còn chưa thích ứng với trạng thái bay vừa rồi, cô ấy lặng lẽ lấy một lọ dầu gió ra: “Dùng cái này đi, tôi không muốn lát nữa sẽ xảy ra chuyện gì trên đường cao tốc Bắc Nam đâu”

Trần Tuấn Anh nhận lấy “Phụ nữ đúng là phiền phức.”

“Lòng tốt vứt cho chó ăn.”

Khi anh ta định phản bác lại cô mới là chó theo bản năng thì mùi hương cơ thể tươi mát của thiếu nữ lại bay vào mũi một lần nữa, cô ấy đùa nghịch lọn tóc, mùi dầu gội thanh mát xen lẫn với mùi nắng nhàn nhạt trên quần áo rất dễ khơi dậy dục vọng của con người.

Lời vừa mới đến bên môi đã lập tức rút lại.

Thôi quên đi, để cô ấy hả hê một chút.

Lâm Ngọc Linh ngồi ở ghế sau vẫn giữ tư thế trước khi Hà Thanh Nhàn rời đi, giống con nai ngơ ngác được tỏ tình.

Mãi đến khi Chu Hoàng Anh lên xe, ôm cô ngồi lên đùi.

“Át” Cô mới đột ngột tỉnh táo lại, sắc mặt càng đỏ bừng hơn: “Anh làm gì thế?”

“Ôm em thật thoải mái” Ngón tay thon ¡ ngáp một cái: dài của anh rất có quy củ, giữ lấy cổ tay mình không đi chạm vào làn da của cô.

Nhưng dù có như vậy, Lâm Ngọc Linh vẫn cảm thấy mình sắp thở không ra hơi, mùi nước hoa Cologne thoang thoảng trên người anh giống như độc dược muốn mạng của cô vậy, khiến cô cả người vô lực mềm nhũn dựa lên vai anh, muốn động đậy cũng không được.



Cô nuốt nước miếng ừng ực, cố gắng thẳng sống lưng không để mình dựa vào người anh, khó khăn lắm mới có thể bình tĩnh lại thì một cú phanh gấp…khiến cô trực tiếp ngã nhào vào lòng anh.

Thôi được rồi.

Vậy thì không cần bình tĩnh nữa.

Một khi đã không thể bình tĩnh nổi thì rất dễ dàng làm ra những chuyện kỳ quái, ví dụ như vươn tay ra sờ soạng lồng ngực anh, sau đó ghé sát đôi môi hồng của mình lên lưu lại một dấu vết không rõ trên cổ anh.

Vì vậy cả quãng đường này ban đầu là Chu Hoàng Anh giày vò người phụ nữ bé nhỏ của mình, sau lại bị chính cô trêu chọc tra tấn.

Tóm lại là không khí vô cùng vui vẻ và hòa hợp.

Xe chạy trên đường cao tốc Bắc Nam khoảng hai tiếng đồng hồ, cũng gần đến giờ ăn cơm, bốn người tìm một nhà hàng trông có vẻ sạch sẽ đôi chút dùng bữa, sau đó tiếp tục đi đến Khu danh lam thắng cảnh Thủy Hiên.

Cả Chu Hoàng Anh và Trần Tuấn Anh đều đeo kính râm đội mũ lưỡi trai, kết hợp với đôi dép xỏ ngón rất bình thường, người ngoài không thể nhìn thấy khuôn mặt họ nên cũng tránh được rất nhiều phiền phức.

“Đặc sắc ở đây chính là trò bè nổi, đi bè trúc hay thuyền cao su?” Trần Tuấn Anh vừa leo núi vừa luôn miệng nói.

“Khác nhau ở chỗ nào?” Chu Hoàng Anh kéo Lâm Ngọc Linh.

“Một cái là tự mình chèo, hai người một tổ, cái còn lại là người khác chèo giúp chúng †a năm người một tổ”