Ông Xã Là Chiến Thần
Hà Thanh Nhàn mặc một cây trắng chạy xuống lầu, nghiến răng nghiến lợi nhìn Trần Tuấn Anh: “Chào buổi sáng ngài thủ trưởng, Ngọc Linh cậu mau bắt tên nhãi này giúp tớ.”
“Sao vậy?” Lâm Ngọc Linh cảm thấy buồn cười khi nhìn thấy dáng vẻ của tràn ngập lửa giận của cô “Nói cái gì mà chuẩn bị quần áo cho tớ, kết quả để tớ mặc lại bộ đồ mà anh ta đã từng mặc qua” Hà Thanh Nhàn nói xong khuôn mặt đã đỏ đến không được, tức giận trừng mắt: “Mình còn chưa bao giờ mặc qua đồ của mẹ mình đâu.”
Điều kiện gia đình cô ấy không được coi là rất tốt, nhưng cũng không đến nỗi nào, nói tóm lại cô ấy giận dữ là có thể hiểu được.
Lâm Ngọc Linh chắc chắn sẽ giúp đỡ bạn gái thân thiết của mình bắt Trần Tuấn Anh lại, vì vậy anh ta chỉ có thể trốn sau lưng của Chu Hoàng Anh, nhưng không ngờ người đàn ông này lại xách cổ áo anh ta với sắc mặt không hề thay đổi, đưa anh ta đến trước mặt của Hà Thanh Nhàn.
“Đây chính là phản bội!” Trần Tuấn Anh mếu máo khuôn mặt có chút sợ hãi và kinh ngạc, nhìn chằm chằm vào bàn tay đã nắm chặt thành quyền của Hà Thanh Nhàn.
“Vợ là lớn nhất” Chu Hoàng Anh không hề cảm thấy hành động của mình có bất cứ vấn đề gì.
Trần Tuấn Anh không những trực tiếp bị bón cho một ngụm thức ăn của chó, còn bị ăn đánh một trận, tức đến mức ngay lập tức đi đến bãi đỗ xe lái xe, cũng không định để ý đến đám người vong ơn phụ nghĩa này nữa.
Chuyến đi chơi lần này, cho dù là tìm khách sạn hay các địa điểm vui chơi đều do.
Trần Tuấn Anh sắp xếp, không có ai khen ngợi anh ta thì thôi còn cùng nhau đánh anh ta nữa, quả thật vô cùng quá đáng. Anh ta tức giận nghĩ, khi mông vừa mới đặt vào ghế lái.
“Này Không lâu sau Hà Thanh Nhàn đi tới.
“Làm gì?” Thái độ anh ta cũng không hề tốt cho lắm.
“Tôi đã thay quần áo rồi trả lại cho anh nè, hôi chết đi được” Hà Thanh Nhàn ném bộ đồ mà trước đó anh ta đã đưa qua cho mình.
Bộ quần áo trùm kín đầu của Trần Tuấn Anh, hành động này khiến anh ta hoàn toàn không kịp trở tay, trong lòng chợt dâng lên ngọn lửa giận nho nhỏ, nhưng khi mùi hương cơ thể dễ ngửi của người thiếu nữ bay vào trong mũi, thì ngọn lửa đó chưa kịp bùng cháy ngay lập tức đã bị dập tắt.
Mùi hương chỉ thuộc về một mình cô ấy.
quanh quẩn nơi cánh mũi, khiến anh ta luyến tiếc nó tan biến.
*ỒI” Anh ta cầm lấy quần áo rồi tùy ý đặt chúng lên lưng ghế.
Hà Thanh Nhàn hừ lạnh một tiếng rồi ngồi vào ghế phụ sau đó thắt dây an toàn.
Chiếc xe mà họ thuê lần này là một chiếc SUV rất rộng rãi, được trang bị đầy đủ thậm chí có thể coi như một chiếc RV cỡ nhỏ, nửa phía trước là không gian lái xe còn có chỗ trống để đặt một chiếc tủ lạnh cỡ nhỏ, phía sau là một chiếc ghế sô pha hình tròn.
Sau khi Lâm Ngọc Linh và Chu Hoàng Anh đặt xong hành lý, đi vòng ra ghế sau rồi ngồi xuống, hiếm khi Trần Tuấn Anh không có trêu đùa bằng cách đột ngột giãm chân ga, chiếc xe chậm rãi di chuyển về phía trước.
Nơi mà Trần Tuấn Anh lựa chọn là một nơi có tên gọi là Khu danh lam thắng cảnh Thủy Hiên.
Nó có vị trí nằm ở Khê Hạ Thành Tuyên, thuộc địa giới của An Giang, giáp ranh với Kiên Giang, nhưng từ thủ đô chạy đến đây cũng còn một khoảng cách khá xa, vì vậy bốn người chỉ đành ngồi máy bay tới trước rồi sau đó gửi ô tô đến địa phương.
“Thủ trưởng nhà cậu quả là rất giàu có, kêu gửi xe là gửi được ngay” Hà Thanh Nhàn kéo Lâm Ngọc Linh mở miệng thì thầm sau lưng hai người đàn ông đang bận rộn ký giấy tờ vận chuyển.
“Xe của anh ấy đều đã được cải tiến chống đạn, lần này chúng mình ra ngoài lại không có giấu diếm người ngoài, chứng minh thư cũng dùng của chính mình, nếu như gặp phải người không có ý tốt, dùng xe của người khác cực kỳ không an toàn” Lâm Nụ.
nhìn bóng lưng của Chu Hoàng Anh r môi: “Hơn nữa nếu lái trên đường các chức năng của xe anh ấy tốt sẽ dễ dàng leo dốc hơn”
“Đúng là một chút cũng nhìn không ra bây giờ cậu đã coi chồng là trời rồi”
Coi chồng là trời sao?
Lâm Ngọc Linh lên máy bay dựa vào vai của Chu Hoàng Anh gật gù muốn ngủ, cô vẫn luôn nghĩ về vấn đề này.
Hiện tại cô luôn bất giác mà bảo vệ cho anh, muốn nói hay làm chút gì đó cho anh, thậm chí còn mất sự kiểm soát của bộ não.
Đây có lẽ là tình yêu nhỉ! Lâm Ngọc Linh ngẫm nghĩ.
“Em ngủ sớm” Giọng nói từ tính và trầm thấp của anh vang lên khi đầu óc cô đang miên man suy nghĩ về người đàn ông bên cạnh này.
Cô gật đầu rồi ôm lấy cánh tay anh: “Tuân lệnh ông xã của em”
Ông xã của em?
Chu Hoàng Anh sửng sốt, sau đó khóe môi lặng lẽ cong lên đôi chút.