Ông Xã Là Cha Nuôi
"Anh nói thật ư?" - Uyên Kha ngay lập tức không chút chần chừ mà gọi điện cho Khiêu Thừa Triển.
Suốt mấy năm qua, lần đầu tiên có mới gặp được người có tin tức của Quốc Khang. Dù trước đó cô đã từng thuê các thám tử có tiếng trong nước giúp mình tìm ra tung tích cậu ấy. Nhưng tất cả đều biệt vô âm tín, quả thực cô chẳng hiểu được có phải là do cha nuôi thần thông quảng đại hay không, vì lẽ nào mà Quốc Khang giống như biến mất hoàn toàn khỏi thế gian này vậy?
Khiêu Thừa Triển ở đầu dây bên kia nghiêm túc đáp: "Anh chưa bao giờ thích đùa giỡn trên nỗi đau người khác. Em cứ việc đi đến điểm hẹn, anh sẽ trả lời bất cứ câu hỏi nào của em và cho em biết những gì em muốn."
Uyên Kha dường như nín thở nghe từng câu từng chữ đàn anh vừa nói, cô hít sâu một hơi để đầu óc dần tỉnh táo trở lại: "Được, hẹn anh tối nay."
"Được."
Khiêu Thừa Triển cúp điện thoại. Anh ta bỗng dưng nhớ lại cách đây mấy tiếng trước, lúc Uyên Kha vội vàng chạy ra khỏi nơi đó, cố tình lảng tránh câu hỏi anh ta đưa ra. Khiêu công tử cảm thấy có chút bất thường, anh liền tìm cách liên lạc với một người bạn khá thân thiết ngày xưa để hỏi thăm. Cậu bạn đó nhận được điện thoại của Khiêu công tử quả thực vui mừng không ngớt.
Phải biết Khiêu Thừa Triển năm đó có sức ảnh hưởng không nhỏ trong trường, đẹp trai, học giỏi, hát hay, tính tình gần gũi, dễ mến. Anh ta được nhiều người hâm mộ, suốt ngày liên tục tung hô anh ta lên tận trời mây. Khiêu Thừa Triển chính là bị mấy người đó khen ngợi đến phát ngán. Anh nhận thấy bọn họ đều nhàm chán như nhau vậy.
Bỗng một ngày anh gặp được Uyên Kha, chỉ có duy nhất cô bé học muội này không thèm quan tâm anh ta là ai. Cô lỡ mắt thấy anh ta thân mật với người khác cũng không cảm thấy ghen tị hay mong muốn anh ta làm giống thế với cô như bao nữ sinh khác. Thú thật, lần đó Khiêu Thừa Triển phát hiện cô rất khác biệt. Không những vậy, lúc nhìn thấy Uyên Kha hiên ngang đứng lên, dõng dạc thuyết phục mọi người tham gia hoạt động hội thao tổ chức chào mừng học sinh mới, anh ta càng ấn tượng với cô hơn. Uyên Kha khi ấy tràn đầy sức sống, gương mặt như tỏa sáng rực rỡ, khí thế tự tin, lạc quan. Từ trên người cô, Khiêu Thừa Triển tìm thấy được sự thu hút khó nói thành lời. Anh cũng chẳng biết từ bao giờ mình đã chú ý để rồi dõi theo bóng lưng cô suốt một quãng thời gian dài.
Ngoài việc liên tục quấy rầy Uyên Kha, Khiêu công tử vốn kiêu ngạo vì được nhiều người theo đuổi bỗng chẳng biết phải làm thế nào để đến gần cô hơn. Anh không ngừng tìm cô, bịa ra những lí do hoang đường khác nhau mà đeo bám cô. Khiêu Thừa Triển lúc ấy có chút hâm hâm dở dở, chẳng hiểu bản thân rốt cuộc muốn làm cái gì. Có điều...nhờ những phút giây ngông cuồng đó, anh ta mới biết đến hai chữ vui vẻ, hạnh phúc được viết thế nào.
Lúc anh gọi cho người bạn kia, Khiêu công tử vẫn niềm nở như cũ: "Là tôi, Khiêu Thừa Triển. A Thành, cậu dạo này có khỏe không?"
"Triển? Khiêu công tử? Là cậu thật sao? Tôi có đang nằm mơ không vậy."
A Thành nghe thấy đối phương tự xưng là Khiêu Thừa Triển thì hơi kinh ngạc. Anh ta đã từ lâu lắm rồi không còn giữ được liên lạc với cậu ấy.
"Thật, tôi tìm được số này trong nhật kí họp lớp ở trường. Không ngờ đã lâu như vậy, cậu vẫn về trường cũ tham gia tiệc tùng cùng mọi người."
"Ây da, cậu nói như tôi là kẻ vong ơn bội nghĩa, uống nước không thèm nhớ nguồn vậy. Tôi chưa từng bỏ lỡ bất cứ buổi gặp mặt nào đâu đấy nhé. Trong nhóm bọn mình, chỉ có cậu là không ai biết cậu còn sống hay đã chết thôi."
Khiêu Thừa Triển lâu lắm mới nói chuyện với bạn cũ thuở bé của mình nên cũng có chút thoải mái: "Được rồi được rồi. Hẹn gặp bữa nào đó tôi dẫn mọi người đi ăn để đền tội, vừa ý không?"
"Tốt tốt, Khiêu công tử lẫy lừng hào phóng có khác. Tôi đợi tin nhắn từ cậu đấy."
"Không thành vấn đề."
A Thành cười khà khà, phấn khởi nói: "Thế nào? Hôm nay có nhã hứng bất ngờ gọi điện cho tôi, có phải còn có chuyện muốn hỏi không?"
"Quả thực không việc gì giấu nổi cậu. A Thành, tôi muốn hỏi thăm vài chuyện một chút, vào năm tôi đột nhiên đi du học. Sau đó...Hội trưởng hội học sinh bọn mình - Đường Uyên Kha, cô ấy xảy ra chuyện gì?"
"Hội trưởng hội học sinh? Đường Uyên...Kha?" - A Thành lẩm bẩm cố nhớ lại quá khứ. - "A~ Đường Uyên Kha chính là cô nhóc cậu thích thầm đấy hả?"
"Thích...thích thầm? Cái gì chứ? Không có." - Hai má Khiêu Thừa Triển đột ngột nóng ran, gương mặt anh ửng đỏ trông khá đáng yêu, lúm đồng tiền nhỏ lấp ló ẩn hiện. May mắn là hiện giờ A Thành không có đứng trước mặt. Nếu không cậu ta lại chọc ghẹo anh một trận ra trò cho xem.
"Ôi dào ai chẳng biết chuyện đấy. Cậu đừng có chối, ngày ngày theo sát con gái nhà người ta thế cơ mà. Hà hà!" - A Thành rất vui vẻ mà vạch trần tâm tư Khiêu công tử, ngừng một chút anh ta như sực nhớ ra điều gì đó. - "Đúng rồi, tôi nhớ ra rồi. Năm đó sau khi cậu mất tăm mất tích không lâu, cả trường đều xôn xao bàn tán rằng cậu bạn thân của hội trưởng hội học sinh, cậu nhóc ấy tên gì nhỉ? À, tôi nhớ hình như là...Quốc...Quốc Khang. Cậu ta xui xẻo bị tai nạn xe ngoài ý muốn. Sau đó thì cả gia đình lẫn họ hàng đồng loạt phá sản đến mức tất cả phải đưa cậu ta ra nước ngoài định cư luôn. Tôi cũng không hiểu tại sao mọi người đều quay sang cùng nhau chỉ trích con bé. Nghe đâu bọn họ đồn đại rằng người đằng sau làm tất cả những chuyện mất nhân tính kia, chính là cha nuôi của Đường Uyên Kha."
"Cha nuôi?"
"Đúng a~ Cha nuôi con bé có vẻ cũng khá máu mặt ghê nhỉ?"
Khiêu Thừa Triển không đáp, anh đang suy tư chìm đắm trong suy nghĩ của chính mình.
"Cậu nói có đúng không Triển?"
"Triển?"
"Cậu còn nghe máy không đấy?"
Khiêu Thừa Triển chợt giật nảy mình đáp: "Ờm tôi đây. A Thành tôi còn chút việc. Lần sau tôi sẽ mời cậu cùng mọi người một bữa thịnh soạn."
"Được thôi. Cậu bận việc thì cứ đi đi. Hẹn gặp lại."
"Tạm biệt."
"Tạm biệt."
Uyên Kha chờ đợi mãi mới đến gần giờ hẹn, cô nhanh chóng sửa soạn thay một bộ đồ thoải mái. Vì không muốn lịch trình bị Alex báo cáo với Đường Vũ Thuần, Uyên Kha bèn tự mình bắt taxi đi. Cô không hề nói trước một tiếng cho Trần Lệ, cứ thế mà rời khỏi tòa thành.
Địa điểm học trưởng chọn là một nhà hàng kiểu Pháp nằm ngay trung tâm quảng trường thành phố. Uyên Kha không mất quá nhiều thời gian để tìm ra nó.
Vừa bước vào trong, Uyên Kha được nhân viên phục vụ nhiệt tình đến gần chào hỏi: "Xin chào quý khách. Xin hỏi quý khách có đặt bàn trước không ạ?
"Tôi có hẹn bạn ở đây."
"Xin phép hỏi bạn quý khách tên gì? Tôi sẽ giúp cô tìm ạ."
Uyên Kha giơ tay từ chối: "Không cần đâu, tôi có thể tự tìm được. Cảm ơn cô."
Người phục vụ chỉ gật đầu chào rồi nhường đường cho Uyên Kha.
Cô bước vào trong đảo mắt tìm kiếm. Ngay lập tức, Uyên Kha trông thấy nửa bên mặt góc cạnh của Khiêu công tử, cộng thêm khóe miệng mỏng hơi nhướng lên, xuất hiện lúm đồng tiền nho nhỏ. Anh ta đang nói chuyện khá vui vẻ với một người phụ nữ ngoại quốc tóc vàng, mắt xanh. Uyên Kha lập tức tiến đến.
"Oh, Really? I cannot believe. Are you kidding me?"
(Ồ, thật sao? Tôi không thể tin được. Cô đang đùa tôi phải không?)
"No no, I'm serious. You really are sense of humor."
(Không không, Tôi hoàn toàn nghiêm túc mà. Anh thật sự là người có khiếu hài hước đấy.)
"Thank you for your this compliment. I feel very happy."
(Cảm ơn vì lời khen này của cô. Tôi cảm thấy rất vui.)
Nhìn thấy Uyên Kha vừa xuất hiện, Khiêu Thừa Triển nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện phiếm với người qua đường này: "Sorry, my friend arrived. Hope to see you next time."
(Xin lỗi, bạn của tôi đã đến rồi. Hi vọng lần sau có cơ hội gặp cô.)
"OK. See you later. Good luck! Bái bai!"
(Được thôi. Hẹn gặp lại. Chúc anh may mắn. Tạm biệt.)
"Bye~" - Khiêu Thừa Triển vẫy vẫy tay chào.
Uyên Kha liền ngồi xuống chỗ của cô gái tóc vàng ban nãy vừa đi. Cô mỉm cười với Khiêu Thừa Triển: "Nhìn không ra đấy, mấy năm nay anh đi du học cũng học được không ít chiêu trò nhỉ? Bây giờ còn chuyển sang cưa cẩm phụ nữ ngoại quốc nữa cơ chứ."
Khiêu Thừa Triển nhướng mày bật cười:
"Còn có điều em đoán cũng không ra đấy, cô gái đó chủ động bắt chuyện làm quen với anh."
"À thế à."
Uyên Kha bĩu môi rõ dài, bày ra vẻ mặt khinh thường trước sự huênh hoang của Khiêu công tử.
"Học trưởng, em muốn..."
"Gọi món trước đã. Anh mời em ăn một bữa, coi như ăn mừng chúng ta gặp lại."
Khiêu Thừa Triển lên tiếng cắt ngang lời Uyên Kha, anh ta biết cô định nói gì.
"Cũng được." - Uyên Kha miễn cưỡng nghe theo.
Cô cùng Khiêu Thừa Triển đồng loạt gọi các món ăn khác nhau. Từ món ăn khai vị đến món chính rồi món nhẹ. Không hề thiếu một món nào.
Trong lúc chờ đợi thức ăn được dọn lên, Uyên Kha lần thứ hai không nhịn nổi nữa bèn hỏi: "Anh nói anh có tin tức của cậu ấy. Em muốn biết tin tức đó cụ thể là gì? Anh có thể nói cho em biết không? Em thực sự rất lo cho cậu ấy."
Khiêu Thừa Triển cầm ly lên nhấp một ngụm rượu vang, từ tốn mở miệng.
"Trước hết, anh thành thật xin lỗi về chuyện ban sáng ở phòng họp. Anh không biết việc xảy ra năm đó giữa em với Quốc Khang. Anh cũng không biết cậu ta lại trở thành vết thương chẳng thể đụng đến trong lòng em. Uyên Kha, anh xin lỗi."
Uyên Kha khá lúng túng trước câu nói này của Khiêu Thừa Triển.
"Không không, học trưởng. Anh không có lỗi gì hết nên không cần xin lỗi em. Em chẳng để ý đến chuyện vặt vãnh đó mà trách móc anh đâu."
"Sự việc năm xưa, anh cũng đã biết được chút ít."
"Anh biết rồi? Vậy...anh có thể nói cho em biết. Anh có tin tức gì về Quốc Khang không?" - Uyên Kha căng thẳng nhìn Khiêu công tử đầy mong chờ.
Khi Khiêu Thừa Triển định mở miệng, nhân viên phục vụ bắt đầu bưng thức ăn lên bàn để bày biện. Tạm thời anh ta không tiện nói, bèn chờ đợi người phục vụ rời đi. Khiêu Thừa Triển mới nhìn Uyên Kha, chậm rãi kể lại: "Anh nhớ khoảng một năm trước, anh có sang Mỹ thăm ông bà ngoại nhân dịp kì nghỉ đông. Thì anh tình cờ gặp được Quốc Khang ở Viện Hàn lâm Khoa học quốc gia Hoa Kỳ. Cậu ta lúc đó làm nghiên cứu sinh cho một vị giáo sư ngành y học. Anh chỉ gặp được vài phút thôi nên hỏi thăm cậu ta được một chút."
"Cậu ấy...cậu ấy vẫn sống tốt chứ?"
Uyên Kha run rẩy hỏi, có trời mới biết cô vui mừng đến mức nào khi nghe được tình hình gần nhất của Quốc Khang. Dù rằng tin tức này cũng đã được hơn một năm trôi qua. Nhưng không sao, cô biết cậu bình an là được.
"Đương nhiên rồi. Cậu ấy được làm nghiên cứu sinh rực tập ở đấy một thời gian. Còn sau đó, anh không biết cậu ta sẽ đi nơi nào."
"Vậy sao?" - Giọng Uyên Kha trầm xuống, cô khó khăn nói tiếp. - "Chắc Quốc Khang oán hận em lắm!"
"Không có đâu, em đừng nghĩ tiêu cực như vậy. Lúc Quốc Khang trông thấy anh, cậu ta cũng khá bất ngờ, còn hỏi anh liệu có biết tin tức của em hay không? Theo anh ấy, Quốc Khang không hề trách em về chuyện năm xưa. Dù sao việc đã xảy ra cũng không ai muốn. Em đừng tự trách mình nữa."
"Thật sao? Quốc Khang có nhắc đến em sao?"
Uyên Kha xúc động hỏi lại. Từ trước đến nay và cả bây giờ, cô vẫn xem Quốc Khang là người bạn thân thiết nhất của cô.
"Anh có bao giờ lừa em chưa? Uyên Kha, em hãy mở ra cho mình một lối thoát đi. Đừng có mãi chìm trong quá khứ rồi tự dằn vặt mình như thế. Em còn có anh bên cạnh mà, anh sẵn sàng lắng nghe, giúp đỡ em bất cứ khi nào em cần."
Khiêu Thừa Triển dịu dàng nhìn Uyên Kha. Anh ta muốn bảo vệ cô, muốn cho cô cảm giác an toàn lẫn được che chở. Khiêu công tử lần đầu tiên có suy nghĩ đầy mãnh liệt, mong đem lại cho một cô gái sự hạnh phúc khiến bao người khác nhìn vào đều phải ghen tị.
Uyên Kha không nói gì, cô ngơ ngác nhìn gương mặt Khiêu Thừa Triển, hơi mất tập trung.
Đàn anh, đàn anh vừa nói gì vậy nhỉ? Liệu có phải do cô nghe nhầm hay không?
Không khí giữa hai người dường như ngượng ngùng.
Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng mở cửa bước vào. Nhân viên phục vụ lên tiếng: "Kính chào quý khách."
Giữa đại sảnh rộng lớn, Uyên Kha bắt gặp hình dáng quen thuộc đang đi vào. Người kia ngay lập tức cũng nhận ra ánh mắt của Uyên Kha. Hắn ta một khắc sau liền rẽ sang phía chiếc bàn cô đang ngồi.
Hai mắt Đường Vũ Thuần nheo lại đầy vẻ nguy hiểm, hắn ngỡ mình đang nhìn lầm. Nhưng càng tiến đến gần, hắn càng nhìn ra rõ khuôn mặt đứa con gái nuôi yêu quý của mình.
"Cha..cha nuôi."
Uyên Kha hoảng sợ nói, cô mở lớn hai mắt nhìn chằm chằm ông ta.
Khiêu Thừa Triển nghe thấy tiếng cô gọi đầy sợ hãi thì cũng tò mò quay lại nhìn. Anh ta liền phát hiện một người đàn ông đang tiến tới với khí thế bức người, sửng sốt lên tiếng: "Cậu nhỏ? Sao cậu lại ở đây?"