Ông Xã Là Cha Nuôi

Chương 32




Lẽ nào...người đó chính là...

"Khiêu Thừa Triển?" - Uyên Kha ngờ vực hỏi.

"That's right. Chúc mừng em đã đoán chính xác. Phần thưởng dành cho em là một anh chàng đẹp trai, dịu dàng. Người đó không ai khác chính là anh đây."

Vừa nói, Khiêu Thừa Triển nháy nháy mắt với Uyên Kha.

Hơ hơ, không ngờ là anh ta thật. Đã từ rất lâu rồi cô không gặp lại Khiêu Thừa Triển. Năm đó mọi người thường hay đồn đại ầm lên bảo Khiêu công tử thích cô nữa mới ghê chứ. Nhưng sự thật là anh ta suốt ngày lẽo đẽo theo sau cô. Mục đích bảo cô tư vấn giúp anh ta nào là mua gì cho con gái, buổi hẹn hò đầu tiên thì con gái thích được tặng gì, nên gây ấn tượng với con gái như thế nào, mặc quần áo nào thì phù hợp đi hẹn hò đám bạn gái của anh ta, vân vân và mây mây...

Dù cô cảm thấy anh ta phiền chết đi được, lại không có cách nào trở mặt mà đuổi anh ta đi. Nói gì thì nói, Khiêu công tử vẫn được xem như là đàn anh của cô. Vả lại fan của anh ta đông như vậy, ngộ nhỡ cô đắc tội thì có phải tự mình tìm đường khó để đi không?

"Ồ, cảm ơn. Em không cần một chàng trai quốc dân thích làm chuyện xấu hổ với bạn học nơi công cộng đâu."

Uyên Kha tuyệt tình đáp lại câu nói đầy hứng khởi của Khiêu Thừa Triển. Cô còn nhớ năm đó, bỗng nhiên một ngày Khiêu công tử biến mất không chút tin tức. Tất cả mọi người trong trường lúc ấy rất bất ngờ khi nhận được thông tin Khiêu Thừa Triển đi du học đột xuất. Ai nấy cũng lấy làm nuối tiếc. Uyên Kha khi đó không bày tỏ thái độ cụ thể hay quá khích nào, trong lòng cô thực ra có chút buồn, lại có chút bực bội. Cô biết, cô không hẳn là người quan trọng với Khiêu Thừa Triển, có điều ít ra anh ta cũng nên nói với cô một tiếng trước khi đi. Khiêu Thừa Triển cứ im hơi lặng tiếng như vậy mà rời khỏi, liệu không hề nghĩ đến cảm giác của cô hay sao?

Khiêu Thừa Triển bật cười: "Em đó, chuyện xưa lắc xưa lơ rồi mà vẫn còn nhớ rõ. Chẳng lẽ...chuyện đó khiến em để ý đến anh ngay từ lần đầu gặp mặt sao? Hửm?"

Phải! Phải! Cô chính xác là đặc biệt chú ý đến cậu con trai thích ở nơi công cộng dụ dỗ con gái nhà người ta đấy! Mới có tí tuổi đầu, đồ con nít ranh!

Uyên Kha trông thấy bộ dạng anh ta bây giờ khác hẳn hồi còn bé. Gương mặt đôi nét trưởng thành có phần nam tính hơn, đôi mắt phượng càng hút hồn người khác hơn, đôi lông mày lá liễu thỉnh thoảng lại nhướng lên trông rất kiêu ngạo. Khiêu Thừa Triển bây giờ cũng đã lớn rồi, anh ta có thêm sức hút, sự chững chạc, điềm tĩnh của một người đàn ông. Tuy nhiên theo như Uyên Kha nhận thấy tính tình anh ta vẫn phong lưu, thích trêu hoa ghẹo nguyệt như ngày nào, chẳng thay đổi dù tí tẹo.

"Đúng thế, chuyện đó khiến em vô cùng...vô cùng chú ý đến học trưởng. Từ đó tới giờ em chưa từng gặp ai đào hoa, sát gái như anh vậy."

"Anh có thể xem như đây là lời khen không, cô bé?"

"Tùy anh, em không phải là cô bé hay cô nhóc gì cả. Anh đừng có gọi như thế, nghe ghê chết đi được."

"Ồ ồ, vậy...bảo bối của anh? Em có nhớ anh không?"

"Bảo...bảo bối?" - Uyên Kha lắp ba lắp bắp nhắc lại lời anh ta. Khiêu công tử quả nhiên là Khiêu công tử, đứng ở nơi đâu, gặp bất cứ ai, anh ta vẫn có thể thả thính tán tỉnh như thường thế sao? Khoan đã, sao cô lại nghĩ anh ta đang tán tỉnh mình nhỉ? Không được, không được. Mau mau tỉnh táo lại, Khiêu công tử chắc chắn là cố ý bày trò gì đó.

Nghĩ đến đây, Uyên Kha nhanh chóng đáp trả ngược lại: "Ai là bảo bối của anh? Đừng có tưởng bở, anh mà còn gọi như thế. Em liền..liền..."

"Liền thế nào?" - Khiêu Thừa Triển hứng thú mà hỏi vặn lại. Nhìn thấy bộ dạng lúng túng đáng yêu của Uyên Kha, anh ta có vẻ rất lấy làm vui vẻ.

"Liền đá đít anh đấy!" - Uyên Kha giơ chân lên giả bộ đá thật, cô cố tỏ ra dữ dằn nhưng hình như không có tác dụng. Chỉ thấy Khiêu công tử bên cạnh đang ôm bụng cười ngặt nghẽo.

"Được được...Anh không chọc em nữa, học muội." - Khiêu Thừa Triển vừa cố nén cười vừa nói. Anh ta không ngờ đã lâu không gặp, cô bé Uyên Kha đáng yêu năm nào lại cứ như cũ mà vẫn đáng yêu, hoạt bát, thích giả vờ hù dọa người khác như vậy.

Năm đó, việc khiến Khiêu Thừa Triển hối hận nhất có lẽ chính là không nói được một câu tạm biệt với cô bé đáng yêu này. Anh ta cũng không ngờ có một ngày mình lại bị mẹ lừa một vố sau đó đưa sang Úc du học. Vốn dĩ chuyện du đọc từ lâu anh ta đã từ chối với mẹ nhiều lần nhưng ngoài mặt bà đồng ý không nhắc đến, đằng sau lại âm thầm lén lút dùng kế sách ép buộc anh ta đi. Đi vội vàng đến mức, Khiêu Thừa Triển còn không có cơ hội chào tạm biệt với bất kì ai. Anh ta cứ ngỡ mình chẳng thể nào gặp lại được cô. May mắn thay, lần đó Uyên Kha múa vở "Hồ Thiên Nga" khai mạc cho lễ trao thưởng Award Entertainment For Star 2019. Anh ta trông thấy trên màn hình, cô xinh đẹp mĩ lệ, trưởng thành hơn nhiều so với trước đây. Uyên Kha uyển chuyển thân người, nhẹ nhàng múa may mềm mại như một tinh linh nhỏ. Khiêu Thừa Triển nhìn đến nỗi thất thần mất hồn.

Uyên Kha, cô bé năm nào ngày càng xinh đẹp động lòng người. Sau đó, Khiêu Thừa Triển mới biết cô giờ đây đã trở thành một diễn viên múa nổi tiếng trong nước. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, anh ta không chút do dự, lập tức quyết định quay trở về nước để tìm lại cô. Cuối cùng mong muốn đó đã được thực hiện, cuộc gặp gỡ hội ngộ này từ lâu xuất hiện không biết bao nhiêu lần trong giấc mơ hằng đêm của Khiêu Thừa Triển. Giờ đây, Uyên Kha đang đứng trước mặt Khiêu công tử, không chút xa cách mà dùng giọng điệu quen thuộc để phản bác lại lời anh ta nói. Quả thực, có nằm mơ Khiêu Thừa Triển vẫn luôn nhớ đến nụ cười của cô ngày nào.

"Học trưởng? Học trưởng?"

Uyên Kha gọi mãi nhưng chẳng thấy Khiêu công tử hồi đáp. Anh ta cứ đứng ngờ nghệch ra mà nhìn cô, Uyên Kha bị nhìn tới mức không được tự nhiên.

"Khiêu Thừa Triển? Anh sao vậy?"

"A~ Anh không sao." - Khiêu Thừa Triển trong phút chốc bỗng giật mình trở lại. Anh ta vừa nãy hơi thất thần khi nhớ về những chuyện trước đây. - "Học muội, dạo này em sống có tốt không? Còn cậu bạn học đeo kính hồi đó, hiện giờ ra sao rồi?"

Uyên Kha có chút lúng túng, người mà được nhắc tới từ miệng của Khiêu Thừa Triển chẳng ai khác ngoài người kia...

"Em..em sống rất tốt ạ. Còn anh?"

"Anh cũng vậy, cậu bạn kia chắc giờ đây cũng trở thành vị bác sĩ giỏi rồi nhỉ?"

Khiêu Thừa Triển đang nhắc tới cậu bạn lớp trưởng đeo kính năm nào. Anh ta còn nhớ khi đó Quốc Khang thường hay xuất hiện bên cạnh Uyên Kha như hình với bóng nên cũng có ấn tượng khá sâu sắc. Cậu nhóc có thói quen hay chăm chú đọc quyển sách nghiên cứu về y thuật dày cộm, anh còn tò mò mà hỏi rằng liệu cậu ta có đọc được loại sách chuyên ngành này không. Lúc ấy, Quốc Khang liền không do dự mà trả lời: "Để đàn anh chê cười rồi. Em có ước mơ làm bác sĩ ngoại khoa nên rảnh rỗi mới tìm hiểu một chút. Tuy chưa đủ trình độ cảm thấu nhưng em sẽ cố gắng ạ."

Uyên Kha hơi hoảng loạn, cô nhanh chóng tìm cách lảng tránh: "Em còn có việc gấp. Mong lần sau gặp lại. Học trưởng, em đi trước."

Dứt lời, cô không đợi Khiêu công tử phản ứng kịp, nhanh chóng chạy ra khỏi phòng họp.

"Ế..Này! Cô bé! Em chưa cho anh số điện thoại mà? Cứ thế đi sao? Này..."

Uyên Kha một mạch chạy thẳng đến chỗ thang máy. Cô ngừng lại sát bên cạnh Kim Bích rồi thở hổn hển một chặp.

Kim Bích trông thấy bộ dạng hớt hải như ma đuổi này của cô thì kinh ngạc: "Sao thế? Ai đuổi bắt em mà em hốt hoảng vậy? Còn chạy bán sống bán chết."

"Đi mau đi mau. Không thể nói rõ được."

Thang máy vừa đến, Uyên Kha không chần chừ một khắc liền kéo Kim Bích vào trong. Lúc này cô mới bình tĩnh trở lại.

"Sao vậy? Khai thật đi, có phải Tiểu K làm chuyện bất kính với em không?"

Kim Bích nghi hoặc dùng ánh mắt dò hỏi nhìn sang Uyên Kha.

"Chị nghĩ gì trong đầu vậy? Không phải."

"Thế tại sao em lại bỏ chạy? Cậu ta đáng sợ đến mức đó à? Không đúng, nhìn kiểu gì chị cũng thấy Tiểu K có vẻ khá cởi mở lại còn thân thiết với em nữa chứ."

"Bỏ đi bỏ đi, chuyện này nói ra thì phức tạp. Em không muốn nhắc tới."

Chị ta đành ôm một bụng thắc mắc mà leo lên xe đưa Uyên Kha trở về tòa thành.

Về đến nơi.

Trước khi Uyên Kha đóng cửa xe lại, Kim Bích nhịn không nổi bèn tò mò hỏi thêm một câu: "Em có thể bật mí cho chị, rốt cuộc em và cậu ta có quen biết nhau từ trước không?"

Uyên Kha mặt đầy vẻ bất lực nói: "Em chịu thua chị luôn đấy. Anh ấy là học trưởng của em, vậy được chưa hả?"

"Thật vậy á? Em có quen cậu học trưởng đẹp trai tài giỏi như vậy mà giấu?"

"Em xin chị, anh ta là dạng công tử phong lưu mà mọi người thường hay nói đó."

"Ối giời, lỡ đâu em ghen ghét người ta rồi bôi tiếng xấu cho người ta? Nghi ngờ lắm á nghen, có khi nào ban nãy bị anh chàng Tiểu K phát hiện tội ác nên mới bỏ của chạy lấy người không?"

Kim Bích lè lưỡi trêu chọc.

"Chị..." - Uyên Kha giơ nắm đấm dọa nạt.

Quản lí Kim thấy vậy liền nhấn ga chạy đi, chỉ để lại một tràng cười lớn.

Uyên Kha trở về tòa thành. Cô chào hỏi một tiếng với Trần Lệ trước khi lên lầu nghỉ ngơi.

"Bác quản gia. Con vừa về."

"Tiểu thư, cô có mệt không? Có đói bụng không? Tôi làm đồ ăn chiều cho cô nhé?" - Trần Lệ đang bận rộn dọn dẹp trong bếp ngó mặt ra nói với cô.

"Không cần đâu. Con chưa đói. Bác cứ để đấy, chừng nào con đói con sẽ tự động ăn."

Nói rồi, Uyên Kha xoay người đi thẳng lên phòng. Cô thả mình nằm trên chiếc giường êm ái.

Từ ngày cô đứng trong căn phòng trên tầng hai, trừng mắt giận dữ đôi co với Đường Vũ Thuần thì cô không còn muốn nhắc đến chuyện đó nữa. Vì khi nhắc đến, cô chỉ có duy nhất sự đau lòng, sự hối hận, dằn vặt bản thân suốt bao năm qua.

Cô thừa biết, khi đó chính là sự lựa chọn ích kỉ của cô bé Uyên Kha 16 tuổi.

Nếu bây giờ được phép chọn lại, cô sẽ dứt khoát chọn về phía Quốc Khang. Vì cậu xứng đáng có được một cuộc sống tốt hơn của riêng mình. Uyên Kha được như ngày hôm nay, chính nhờ vào sự đánh đổi cuộc đời của Quốc Khang mà ra. Còn người quyết định cuộc trao đổi đấy, không ai khác chính là cô. Ngay cả cơ hội lựa chọn số phận của mình, cậu ấy cũng không hề có lấy.

Uyên Kha, mày thật tồi tệ. Mày đối xử tàn nhẫn với người bạn thân của mày như vậy. Mày không cảm thấy ghê tởm bản thân mày hay sao?

Uyên Kha co ro ôm lấy cơ thể như muốn sưởi ấm cho tâm hồn chính mình. Cô rấm rứt khóc không thành tiếng.

Ting~

Điện thoại thông báo có tin nhắn mới, Uyên Kha chầm chậm mở màn hình lên xem.

"Cô bé, em có thể cho anh một buổi hẹn vào tối nay không? Địa chỉ là..."

Tin nhắn do Khiêu Thừa Triển gửi đến. Ngay lúc này, Uyên Kha không có tâm trạng để trả lời.

Cô vẫn tiếp tục vùi mặt vào gối mà lặng lẽ khóc.

Ting~

Tiếng báo tin nhắn lần nữa lại vang lên.

Uyên Kha vốn không có kiên nhẫn, thô bạo mà cầm lấy điện thoại lần nữa muốn tắt nguồn. Nhưng những dòng chữ tiếp theo đã khiến Uyên Kha đứng hình mất vài giây.

"Em có thể giành chút thời gian gặp anh không? Anh có tin tức của Quốc Khang, chắc là em cũng muốn biết?"