Ông Xã Hợp Đồng

Chương 318




Thẩm Nghi San rất ít khen Vạn Tố Y, một câu khích lệ như vậy làm cho Vạn Tố Y có chút ngây người, một lúc lâu sau mới mỉm cười tiếp nhận lời khích lệ của cô ta: "Cảm ơn chị."

"Chị có thể tùy tiện đi dạo một chút, đợi lát nữa còn có tiết mục." Vạn Tố Y không thể tiết lộ quá nhiều với Thẩm Nghi San, bởi vì bản thân cô cũng không biết cụ thể có những tiết mục gì. Những chuyện này đều do Mạnh Kiều Dịch sắp xếp.

Vạn Tố Y lấy lí do như vậy khiến Thẩm Nghi San tưởng rằng cô muốn đẩy mình đi nên cười hơi xấu hổ: "Không sao, chị có thể tự đi dạo một vòng, em cứ làm việc của mình đi."

Khó có được một lần Thẩm Nghi San có thể thông cảm như thế, Vạn Tố Y nhìn cô ta cảm ơn. Cô còn chưa đi thì Mạnh Kỳ Nhu đã gọi.

"Chị cả, chị đói thì ăn trước đi." Vạn Tố Y trả lời Mạnh Kỳ Nhu, còn không quên căn dặn Thẩm Nghi San.

Thẩm Nghi San trả lời Vạn Tố Y, bàn tay nắm chặt trước sau cũng không buông ra.

Theo những gì nghe ngóng được trong mấy ngày nay, Thẩm Nghi San càng thêm ghen tị với Vạn Tố Y. Lúc trước cô ta còn có thể kìm chế được sự ghen tị, ép mình lấy lòng Vạn Tố Y. Nhưng bây giờ, cô ta đã hoàn toàn không thể nào che giấu được nữa. Cô ta ghen tị với Vạn Tố Y khi thấy cô được nhiều người che chở như vậy, ghen tị với sự nổi tiếng của cô bây giờ, ghen vị tới gia đình của cô bây, thậm chí là đứa bé trong bụng cô...

Rõ ràng từ nhỏ Vạn Tố Y không có gì bằng mình, cô rốt cuộc dựa vào đâu để có thể có được nhiều thứ tốt như vậy? Nếu như từ nhỏ Thẩm Nghi San đã sống dưới Vạn vòng ánh sáng của Tố Y, bây giờ Vạn Tố Y sống không tốt, cô ta tất nhiên không nói gì.

Nhưng không phải như vậy, con đường cô ta đi vẫn luôn tốt hơn Vạn Tố Y, Vạn Tố Y dựa vào cái gì mà lập tức vượt qua cô ta?

Thẩm Nghi San nhìn bữa tiệc long trọng mà gần như sắp cắm móng tay vào lòng bàn tay rồi. Thứ Vạn Tố Y có thể nhận được, cô Thẩm Nghi San cũng có thể được.

Thẩm Nghi San nhìn bữa tiệc xung quanh, ánh mắt đầy dã tâm.

Lúc này Vạn Tố Y đang đi cùng Mạnh Kỳ Nhu gặp mấy người bạn của cô ấy. Cô ấy rất vui vẻ giới thiệu bạn của mình cho Vạn Tố Y: "Tố Y, vị này chính là Giáp Ất, đạo diễn lớn nổi danh trong nước."

"Đạo diễn Giáp, đây là vợ của em trai tôi. Hẳn ngài cũng đã nghe nói qua. Hai người làm quen một chút, nói không chừng về sau lại có thể hợp tác thì sao?" Mạnh Kỳ Nhu nhìn Giáp Ất cười khẽ, rõ ràng đang dẫn đường thay Vạn Tố Y. Cô ấy vẫn hi vọng về sau có cơ hội có thể thấy Vạn Tố Y xuất hiện ở trong giới của bọn họ.

Mạnh Kỳ Nhu hy vọng có thể đưa Vạn Tố Y vào giới giải trí. Cô ấy cho rằng giới giải trí thích hợp với cô hơn là giới những người nổi tiếng trên mạng.

Vạn Tố Y khách sáo nhìn Giáp Ất mỉm cười, đưa tay ra: "Đạo diễn Giáp, chào ngài."

"Chào cô Vạn." Giáp Ất đặc biệt lịch sự. Khi nói chuyện với Vạn Tố Y, trên mặt ông ta luôn tươi cười: "Tôi biết cô, trước đây tôi từng xem qua mấy video và chương trình thực tế của cô."

"Thật sao?" Vạn Tố Y đáp lại, nửa tiếp lời đối phương, có chút xấu hổ nói: "Phần lớn mọi người biết đến tôi cũng đều thông qua chương trình thực tế kia."

"Ừ, bất luận là trong điện ảnh hay trong chương trình, có thể được mọi người biết tới cũng đặc biệt lợi hại rồi." Giáp Ất không hề coi thường chuyện này, ngược lại nói với Vạn Tố Y: "Thật ra, trong bộ phim mới của tôi có một nhân vật thật sự thích hợp với cô, cô có muốn tới làm khách mời không?"

"Không cần." Vạn Tố Y theo bản năng từ chối, nhưng vừa nói dứt lời lại bất giác nhìn về phía Mạnh Kỳ Nhu. Dù sao Mạnh Kỳ Nhu cũng muốn dẫn đường cho cô, cô trực tiếp nói như vậy hình như không tốt cho Mạnh Kỳ Nhu lắm, cô lại giải thích thêm: "Ông xem chương trình đó nên hẳn cũng biết, tôi đang mang thai, thật sự không tiện."

Lúc này, đứa trẻ trong bụng trái lại đã thành tấm lá chắn cho Vạn Tố Y.

"Không sao, chắc tới cuối tuần là cô có thể hoàn thành xong vai khách mời. Lúc đó, bụng cô cũng chưa lộ rõ đâu." Giáp Ất không ngại nói về đề tài này: "Cô cũng không cần phải lo lắng về vấn đề kỹ thuật diễn xuất. Nhân vật này rất dễ diễn."

Giáp Ất giống như chọn trúng Vạn Tố Y tới diễn, nên trong lời nói rõ ràng có ý khuyên bảo.

Vạn Tố Y mở miệng còn chưa kịp nói gì, Mạnh Kỳ Nhu đã đồng ý thay Vạn Tố Y: "Đây là một cơ hội rất tốt nên đương nhiên phải đi rồi. Đến lúc đó đạo diễn Giáp gửi địa chỉ đến điện thoại di động của tôi, tôi sẽ đi cùng Tố Y qua đó."

Giáp Ất lập tức đồng ý: "Tất nhiên, nếu vậy thì không còn gì tốt hơn."

Mạnh Kỳ Nhu lại nói đùa cùng Giáp Ất vài câu rồi dẫn theo Vạn Tố Y đi làm quen với bạn mới.

Lúc này Mạnh Kỳ Nhu giống như người đại diện của Vạn Tố Y vậy. Cô ấy không làm chuyện gì khác, chuyên môn bàn công việc thay Vạn Tố Y.

Vạn Tố Y đứng ở bên cạnh Mạnh Kỳ Nhu mà dở khóc dở cười. Cô đã bị cô ấy để mắt tới, căn bản khó tìm được lý do rời đi.

Vào lúc Vạn Tố Y đang cầu mong có người có thể giúp mình thì Mạnh Kiều Dịch xuất hiện.

"Mạnh Kỳ Nhu, em dẫn Tố Y đi gặp mấy người lớn." Mạnh Kiều Dịch nắm tay Vạn Tố Y nói.

Mạnh Kỳ Nhu muốn phản đối. Ở đây có mấy người bạn mà cô ấy còn chưa giới thiệu đâu.

Nhưng Mạnh Kiều Dịch cũng không cho Mạnh Kỳ Nhu có cơ hội này, bởi vì anh đã kéo Vạn Tố Y trực tiếp rời khỏi đó.

Vạn Tố Y đi theo bước chân của Mạnh Kiều Dịch, không nhịn được hít sâu một hơi.

"Em có muốn ăn chút gì không?" Giọng nói của Mạnh Kiều Dịch vang lên bên cạnh Vạn Tố Y.

Vạn Tố Y vẫn mơ hồ hỏi lại: "Sao? Không phải anh nói cần đi gặp người lớn à?"

"Bà Mạnh, em thật ngốc." Lúc này, Mạnh Kiều Dịch hoàn toàn không che giấu ý chê bai của mình với Vạn Tố Y.

Vạn Tố Y gân cổ lên, căn bản không thừa nhận lời anh nói: "Sao anh lại bảo em ngốc chứ? Rõ ràng là anh nói mà."

"Anh đi nói đi gặp người lớn thì thật sự phải gặp người lớn à?" Mạnh Kiều Dịch búng đầu ngón tay vào trán của Vạn Tố Y.

Vạn Tố Y kinh ngạc kêu lên một tiếng và xoa trán của mình, nhìn Mạnh Kiều Dịch với vẻ trách cứ: "Rất đau đấy. Anh nói đi gặp người lớn tuổi, chẳng lẽ không gặp sao?"

Có đôi khi Vạn Tố Y thật sự không biết Mạnh Kiều Dịch rốt cuộc muốn biểu đạt điều gì.

Nhìn vẻ mặt Vạn Tố Y có phần tức giận, Mạnh Kiều Dịch cười: "Anh mà không nói vậy, Y Y có thể thoát khỏi ma trảo của mọi người sao?"

"..."

Khóe miệng Vạn Tố Y giật giật, Mạnh Kiều Dịch đúng là hiểu rõ chị mình, hình dung đặc biệt thỏa đáng.

"Thế nào?" Mạnh Kiều Dịch muốn Vạn Tố Y thừa nhận mình ngốc.

Vạn Tố Y mới không thừa nhận đâu: "Em làm sao có thể tiến vào vòng giải trí lớn như vậy chứ."

Nói như thế nào cũng là Vạn Tố Y đúng, Mạnh Kiều Dịch chỉ cố nhịn người, sau đó kéo Vạn Tố Y đi tới bàn ăn gần nhất: "Cả ngày hôm nay em đã không ăn gì rồi. Tạm thời ăn một chút trước đã."

"Em có muốn ăn cái này không?" Mạnh Kiều Dịch nhanh chóng cầm một cái bánh táo đỏ mà Vạn Tố Y thích ăn nhất và hỏi.

Vạn Tố Y thấy bánh táo đỏ thì thấy đói, nuốt nước bọt nói: "Muốn."

Cô nói muốn ăn, Mạnh Kiều Dịch lại cầm theo cho cô, hai người phân công đặc biệt rõ ràng.

Vạn Tố Y ăn xong bánh táo đỏ lót bụng thì cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Vào lúc đói quá, thức ăn có thể mang đến cho người ta cảm giác thật hạnh phúc.

"Anh cũng ăn một miếng đi." Vạn Tố Y vừa rồi còn có chút tức giận, lúc này đã nhanh chóng quên sạch, trên mặt chỉ còn ý cười.