Ông Xã Hợp Đồng

Chương 317




"À, tôi sẽ xem." Lương Dần có chút xấu hổ nhưng điều chỉnh rất nhanh, lập tức nhìn cô ta hỏi: "Còn chuyện gì khác sao?"

"Không." Lý Nhược Hàm trả lời Lương Dần rất dứt khoát, nhưng không có ý định rời đi. Cô ta ngồi xuống chiếc ghế đối diện Lương Dần: "Nhưng em muốn hỏi anh một việc."

Lương Dần không biết cô ta muốn hỏi mình chuyện gì, nhưng chỉ cần cô ta mở miệng nói ra, Lương Dần sẽ cảm thấy rất mệt mỏi. Nhưng hắn vẫn cố nhịn xuống cảm giác khó chịu trong lòng lên tiếng: "Được, cô nói đi."

"Anh biết chuyện công ty của Vạn Tố Y khai trương chứ?" Lý Nhược Hàm tò mò nhìn Lương Dần hỏi.

Lương Dần đang lật bản báo cáo thì dừng lại, mở miệng nói: "Không biết."

Chỉ cần là chuyện liên quan tới Vạn Tố Y, nếu như hắn nói biết thì Lý Nhược Hàm nhất định sẽ lải nhải không ngừng.

Lý Nhược Hàm ở trong mắt Lương Dần là người phụ nữ rất biết cách cố tình gây sự. Chỉ cần hắn thừa nhận biết, cô ta sẽ chỉ trích Lương Dần đến bây giờ còn chú ý tới tin tức của người phụ nữ kia.

"Vậy là được rồi." Lý Nhược Hàm rất hài lòng về câu trả lời của Lương Dần, trên mặt khẽ mỉm cười.

Lương Dần nhìn cô ta cười nhạt, không hỏi gì.

"Anh không tò mò xem công ty mới của Vạn Tố Y mở ở đâu sao?" Ban đầu, Lý Nhược Hàm muốn chờ Lương Dần hỏi như vậy, nhưng hắn không hỏi, cô ta chỉ có thể chủ động hỏi hắn.

Lương Dần lắc đầu biểu thị mình không biết, thật ra hắn không muốn trả lời vấn đề này.

Nhưng thấy hắn lắc đầu, thậm chí không liễ mắt nhìn Lý Nhược Hàm làm cô ta cho rằng hắn không còn quan tâm tới Vạn Tố Y nữa.

Hắn không trả lời vấn đề của Lý Nhược Hàm thì chẳng khác nào đã trả lời: "Tôi không muốn biết."

"Cô ta mở ở đâu không liên quan gì đến tôi, cũng không liên quan gì đến cô, về sau không cần lo chuyện của người khác." Lương Dần thật sự không muốn nghe cô ta nói bất kỳ chuyện gì liên quan tới Vạn Tố Y nữa.

Lý Nhược Hàm nghe Lương Dần nói vậy thì cũng không có ý nói tiếp nữa: "Em biết rồi, về sau em sẽ không chủ động nhắc lại nữa."

"Đúng rồi, A Dần, em đỗ xe của anh trong bãi đỗ xe phía bắc. Nghe nói phí đỗ xe ở cửa trước bây giờ đắt hơn một chút, về sau chúng ta đều đi cửa phía bắc đi." Hai tay Lý Nhược Hàm đặt lên trên bàn của Lương Dần, vẻ mặt ân cần nói.

Lương Dần liếc nhìn cô ta. Hắn biết rất rõ, công ty Vạn Tố Y ở cửa trước. Nếu như Lương Dần đi qua cửa trước, cho dù không cố ý tìm công ty của Vạn Tố Y, cũng khó tránh khỏi sẽ có lúc không cẩn thận mà gặp mặt. Nhưng nếu đi cửa phía bắc thì có thể tránh được những điều này.

Lương Dần nhìn thấu tất cả tâm tư của Lý Nhược Hàm, nhưng chỉ đành giả vờ không hiểu: "Tôi biết rồi."

"Được." Lý Nhược Hàm thấy Lương Dần nghe lời mình thì trong lòng rất thỏa mãn.

Cô vẫn ngồi ở vị trí đối diện Lương Dần mà không chịu rời đi, giơ tay qua nắm lấy tay Lương Dần, nói: "Anh vẫn còn giận chuyện lần trước à?"

Đến giờ cũng đã mấy tháng, cho dù Lương Dần nói chuyện với cô ta, ngoài mặt ở nhà cũng làm rất tốt, nhưng trời vừa tối hắn lại ra ngoài ngủ, không ngủ trong nhà.

Ban đầu, Lý Nhược Hàm lo lắng Lương Dần đi tìm người phụ nữ khác, nhưng sau khi điều tra mới biết hắn ngủ ở khách sạn, cũng chỉ đăng ký tên một người, trong lòng khó tránh khỏi áy náy.

Trong thời gian này gần như đã mài đi sự gai góc của Lý Nhược Hàm, cô ta sẵn lòng chủ động cúi đầu xin lỗi Lương Dần.

Lương Dần thấy cô ta nắm tay mình nhưng không nói gì.

"Em biết sai rồi." Lý Nhược Hàm nhìn ra Lương Dần có chút thả lòng, lập tức nói xin lỗi: "Anh tha thứ em đi mà."

"Mấy ngày nay mẹ vẫn luôn nói bóng nói gió với em, muốn em sinh cho mẹ một đứa cháu trai. Chuyện như vậy, một mình em cũng không thể quyết định được..." Lý Nhược Hàm lộ vẻ xấu hổ và nói với Lương Dần: "Lại nói, em cũng muốn làm mẹ, chúng ta mau chóng sinh em bé ra làm bạn với Kha Kha được không?"

Lương Dần nhìn nụ cười dối trá của Lý Nhược Hàm, trong lòng vẫn luôn cười lạnh.

Mẹ đang nói bóng nói gió cô ta sao? Ở nhà, cô ta vẫn là đại tiểu thư, Tào Lan căn bản không dám có bất kỳ yêu cầu gì với cô ta, càng không cần tới nói chuyện như vậy.

Nhưng Lương Dần không thể cứng rắn với Lý Nhược Hàm mãi được, đã đến lúc tìm cho mình một bậc thang đi xuống.

"Tối nay chúng ta cùng về nhà." Lương Dần cười và cầm tay Lý Nhược Hàm, giống như đã quên chuyện không vui lúc trước: "Nhược Hàm, anh không có yêu cầu quá cao đối với em, chỉ hy vọng em có thể đối xử tốt với con anh một chút, còn nữa... đối xử với mẹ tốt một chút. Mẹ đã một mình nuôi anh lớn lên cũng không dễ dàng gì. Trên đời này, trừ em ra, Kha Kha và mẹ chính là người thân còn lại của anh, anh hi vọng nhìn thấy em đối xử tốt với bọn họ."

"A Dần, em biết. Trước đây... Là em không đúng lắm, không nên hơi một tý thì nổi giận với anh và mẹ, về sau em chắc chắn sẽ sửa. Còn về Kha Kha, em cũng sẽ học cách kiên trì với con bé hơn. Anh phải tin tưởng em."

"Anh đương nhiên tin tưởng em." Lương Dần nắm chặt tay Lý Nhược Hàm.

Lúc này nụ cười trên mặt Lý Nhược Hàm mới là thật: "Vậy tối nay về nhà, em sẽ nấu cơm cho anh ăn. Thật ra trong thời gian này, anh không ở nhà, em vẫn luôn giấu anh học nấu cơm. Em tin anh sẽ thích."

"Được." Lương Dần khó có được một lần dịu dàng với Lý Nhược Hàm.

Lý Nhược Hàm muốn giữ lấy thời gian dịu dàng này của hắn, nhưng thư ký của Lý Đức Nghĩa đã bảo Lý Nhược Hàm là ông ta tìm cô ta, cô ta đành phải qua.

"Sau khi hết giờ làm, anh nhớ chờ em đấy." Trước khi đi, Lý Nhược Hàm còn căn dặn Lương Dần.

Lương Dần gật đầu đồng ý với cô ta. Sau khi nhìn theo bóng cô ta ra ngoài, nụ cười trên mặt hắn liền biến mất.

Hắn đi tới trước cửa sổ, ánh mắt vô thức nhìn về phía công ty của Vạn Tố Y.

Nhưng rất đáng tiếc, hắn chỉ có thể nhìn thấy được một góc công ty của cô.

Lúc này, trong công ty của Vạn Tố Y đã không có người nào. Hôm nay là ngày đầu tiên khai trương, triển lãm của bọn họ chỉ chuẩn bị tới trưa. Buổi tối, công ty sẽ có tiệc tối.

Người tham dự vào bữa tiệc tối không chỉ có có nhân vật nổi tiếng, ngôi sao, còn có nhân viên mới vào công ty, và người nhà của Vạn Tố Y.

Buổi tối, Thẩm Nghi San cũng xuất hiện ở trong khách sạn Đại Hưng, khi cô ta nhìn thấy Vạn Tố Y chuẩn bị tiệc tối thì đã bị chấn động. Trước đây, cô ta chưa từng tham gia bất kỳ một bữa tiệc tối nào lớn như vậy. Nhìn đồ những người này mặc cũng biết bọn họ không tầm thường.

Sau khi Thẩm Nghi San đi vào, ánh mắt lướt qua trong phòng và rất nhanh đã nhìn thấy một Vạn Tố Y mà cô ta chưa từng thấy qua.

Từ sau khi Thẩm Nghi San tới Hải Viên, Vạn Tố Y chưa từng trang điểm. Hôm nay là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy cô trang điểm.

Khi Vạn Tố Y nhìn Thẩm Nghi San mỉm cười gọi "chị", cô ta ngây người nhìn Vạn Tố Y mà không trả lời.

Người trước mắt này thật sự là Vạn Tố Y sao? Thật sự không thể tin nổi. Cô ta chưa bao giờ thấy Vạn Tố Y đẹp như vậy... Cũng chưa từng xem qua có người phụ nữ nào có thể mặc váy đỏ đẹp như vậy...

Thẩm Nghi San nhìn chằm chằm vào Vạn Tố Y và xiết chặt nắm tay của mình, sau đó mới che giấu tâm trạng, nhìn Vạn Tố Y nói: "Tố Y, hôm nay trông em thật xinh đẹp."