Ông Xã, Chúng Ta Xuyên Không

Chương 10






Mọi người gánh đòn gánh cùng vác mấy cái sọt tranh nhau tiến lên trước xe ngựa, nhất thời giao thông bị ách tắc. Thủ vệ cùng nha dịch vội vàng tách những người này ra duy trì trật tự, cuối cùng dưới sự trợ giúp của thủ vệ mà xe ngựa mới có thể tiếp tục đi.



Chiếc xe di chuyển chậm rãi, Diệp Mạt thừa lúc Diệp Chân thị không chú ý lại vụng trộm quay đầu nhìn chiếc sọt bánh kia. Cô thấy nông phụ mang gánh lên vai, trên lưng cõng theo cô bé nhỏ khi nãy đi ra ngoài thành.



Diệp Mạt vội vàng bảo mấy nha hoàn đi bên cạnh xe: “Ngươi có thể chạy về sau dẫn a di bán bánh khi nãy đi lên trước được không?”



“A?” Nha hoàn kia đương nhiên bị giật mình, Ngũ tiểu thư lại dùng thái độ khách khí như thế nói với nàng đương nhiên khiến nàng thụ sủng nhược kinh (được sủng mà hoảng sợ). Nàng ngây ngốc nhìn chằm chằm Diệp Mạt một lúc mới phản ứng lại, cúi đầu khẽ lên tiếng rồi xoay người chạy về sau.




Diệp Mạt biết cấp bậc rõ ràng trong xã hội quyền quý phong kiến, người cũng chia thành năm bảy loại. Nhưng thủy chung cô vẫn là người của chủ nghĩa xã hội khoa học. Muốn cô chỉ trong thời gian ngắn mà yên tâm thoải mái đón nhận chế độ nô bộc này, còn đi sai sử người ta thì quả thật cô không làm được.



Nha hoàn kia nói cùng nông phụ mấy câu, nông phụ ở xa xa tiến tới gần xe ngựa. Sau đó nha hoàn mang tiểu cô nương kia bé xuống, dẫn nông phụ bước nhanh qua bên này.



Tiểu cô nương kia vẫn nhu thuận nằm im trong lòng nha hoàn, ánh mắt nhìn Diệp mạt. Bọn họ nhanh chóng tiến tới đây, Diệp Mạt tiếp tục dựa vào cửa sổ, đem tầm mắt từ người tiểu cô nương chuyển sang người nông phụ, hỏi nàng: “Các người phải về nhà sao?”



Nông phụ nghe hỏi thì cúi đầu đáp: “Đúng vậy, nhà thiếp thân ở trong thôn sau núi Kỳ Dương.”



Đôi mắt Diệp Mạt lóe lên, hỏi nha hoàn ôm tiểu cô nương kia: “Cùng đường với chúng ta đúng không?”



Nha hoàn kia vừa mới được điều từ nhà dưới đi lên, ngày đầu tiên đã được phái theo Đại phu nhân cùng Ngũ tiểu thư, là lần đầu tiên gặp được chủ tử lớn như vậy. Lại thấy bảo bối của toàn phủ là Ngũ tiểu thư lại nói với mình như thế, chấn kinh không nhỏ. Cho nên tinh thần nàng có chút hoảng loạn, một lúc lâu mới phản ứng được, ấp úng trả lời: “Nô tỳ…Nô tỳ nhớ rõ…hình như là cùng đường…”



Diệp Mạt đem tầm mắt nhìn lại tiểu cô nương, nhếch môi cười với nàng, còn cố ý trừng mắt nhìn nàng. Tiểu cô nương kia cũng thật đáng yêu, lại có thể trừng mắt lại, động tác chứa đầy tò mò cùng nghiên cứu, một chút không thấy sự vui sướng của Diệp Mạt khi nghịch ngợm như vậy.



“Mẫu thân, a di bán bánh quả hồng kia cùng đường với chúng ta, chúng ta mang các nàng cùng đi được không?” Diệp Mạt quay đầu hỏi, đối với rất nhiều chuyện cô đều hiếu kỳ, ở đây kết bạn cùng với nông phụ nên một lòng muốn mang các nàng theo.




Diệp Chân thị thấy khó có khi cô vui vẻ như thế, dọc đường đi cũng mắt nhắm mắt mở. Mới vừa rồi nghe Thục Lan nói nông phụ kia có mang theo nữ nhi xấp xỉ Mạt nha đầu, nếu cùng đường, coi như cho Mạt nha đầu bạn chơi. Vì thế gật đầu đồng ý.



Nông phụ lên xa ngựa, thấy Diệp Chân thị cùng Diệp Mạt thì làm lễ, sau đó chào hỏi Huệ Ngạc cùng Thục Lan rồi mới ngồi vào một góc xe. Tiểu cô nương kia đi theo mẫu thân, ngoan ngoãn kéo váy nói nhỏ: “Xin chào phu nhân, tiểu thư, hai vị cô cô. Đa tạ phu nhân, đa tạ tiểu thư, đa tạ hai vị cô cô.”



Ngữ khí kia của tiểu cô nương khiến Diệp Mạt không nhịn được mà bật cười phù phù. Ngay cả Diệp Chân thị cũng cong ánh mắt, Thục Lan thì khoa trương hơn, cười đến chảy nước mắt.



Tiểu cô nương lại rất bình tĩnh, cái miệng nhỏ khẽ nhếch lên, đôi mắt to màu đen chuyển động không ngừng, cuối cùng dừng trên người Diệp Mạt, sau đó nhìn cô gọi to một tiếng: “Xin chào tiểu tỷ tỷ.” Kêu xong thì bắt chước Diệp Mạt, cười lộ ra hàm răng trắng như ngọc.



Huệ Ngạc ở bên cạnh đưa đến mâm trái cây cùng ít nước hạn nhân, tiểu cô nương cũng lễ phép vươn hay nhỏ ra nhận, sau đó ngẩng đầu nhìn Huệ Ngạc cảm tạ: “Cảm ơn cô cô.” Nói xong không ăn ngay lập tức mà đem ít đồ ăn vặt kia bỏ vào cái túi nhỏ bên hông.



Diệp Mạt từ cái đệm nhỏ của mình đứng dậy tiến tới bên người nàng, cái tay nhéo khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn hỏi: “Ngươi tên là gì?”



Tất nhiên là tiểu cô nương kia cũng có cảm tình với Diệp Mạt, khi cô nhéo mặt nàng cũng không trốn tránh, còn trả lời nghiêm túc: “Ta gọi là Hoa Diên.”



“Ngươi năm nay mấy tuổi? Tiểu Hoa Diên.” Diệp Mạt tiếp tục đặt câu hỏi, hoàn toàn không có tự giác là hai người cùng tuổi.




“Năm ngoái qua ba tuổi.” Hoa Diên vẫn nhỏ giọng trả lời như trước.



“Nhà của ngươi còn có ai không?”



“…”



Hai bé gái tuổi không khác biệt lắm nói chuyện trên xe. Một cao một thấp, thanh âm không ngừng vang lên. Diệp Chân thị nhìn hai bé gái hồi lâu, trầm mặc suy nghĩ. Thục Lan cũng quan tâm hỏi tình hình của nhà nông phụ. Huệ Ngạc tới gần bên người Diệp Mạt hầu hạ cẩn thận.



Hỏi hồi lâu cũng rõ ràng tình hình trong nhà nông phụ. Nông phụ hoa Hoa, trong nhà bần hàn. Hai năm nay trời giáng tai họa, trong nhà chỉ có một người đàn ông duy nhất thì khi đi đốn củi lại vô ý bị ngã xuống núi, sau đó không thể trị liệu. Chỉ để lại người vợ mang thai bốn tháng.



Hoa Thị một mình một người sinh hạ Hoa Diên, hàng năm dựa vào hơn nửa mẫu đất trong nhà mà sống, rất túng quẫn. May mắn là trong vườn có ba cây hồng cổ thụ, hàng năm thu hoạch cũng nhiều. Hoa thị khéo tay làm nên những cái bánh thơm ngon hương vị ngon ngọt. Hơn nữa khi trẻ còn được học thêu thùa, làm thêm ở nhà, thỉnh thoảng mang đồ thêu ra chợ bán lấy tiền.