Thời gian vào làm việc của tập đoàn Tân Phát là 9 giờ sáng.
Quá giờ 1 phút.
Mạc Yến tức giận, mắt đỏ hoe.
Chỉ vì 1 phút này mà tháng lương thứ hai của cô đã không cánh mà bay.
Khóe môi Bắc Tân Khởi khẽ nhếch lên một góc quá độ, lạnh lùng cầm lấy những bó hoa từ tay cô, vò nát, chà đạp, giày xéo chúng... xong rồi vất từng bó, từng bó vào thùng rác đặt ngay cạnh.
Xong xuôi, quay lưng, thảnh thơi bước vào văn phòng làm việc của mình.
Đang chuẩn bị đóng cửa phòng lại, bỗng Mạc Yến gọi với theo:
- Đợi chút!
Bắc Tân Khởi lúc này có vẻ như rất dễ tính, dừng chân lại, khẽ quay đầu lại đợi cô tiếp tục nói.
Mạc Yến ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào mặt hắn, cô nhìn hắn với ánh mắt đầy xa cách:
- Sao anh phải làm vậy?
Nghe cô hỏi vậy, hắn liền quay hẳn người lại, nhìn cô, khẽ nhếch môi, ngữ điệu đầy vẻ lười nhác:
- Mạc tiểu thư không nghe rõ hay nghe không hiểu những gì tôi vừa nói?
Ngừng lại giây lát, lại nói thêm một câu:
- Nếu là không hiểu thì Mạc tiểu thư có lẽ nên tăng cường nâng cao khả năng hiểu biết của bản thân rồi đấy!
Câu nói đầy ý châm chọc, nghe vậy Mạc Yến thật sự rất tức giận, trong lòng như có ngọn lửa đang bùng cháy.
Hắn ta một ngày không làm cho cô cáu giận thì sẽ chết sao?
Cô làm gì đắc tội hắn rồi sao?
Mạc Yến rất khó chịu, nhìn hắn với ánh mắt đầy phẫn uất, bàn tay nắm thành nắm đấm, nhưng vẫn biết đây đang là ở nơi làm việc, cuối cùng đành cố kìm chế mà nuốt cục giận vào trong.
Bắc Tân Khởi, sắc mặt không chút biểu cảm, bước vào văn phòng, bỗng nhiên quay đầu lại nhìn cô mà nói:
- Từ sau đừng có tùy tiện mà nhận hoa hồng của người khác!
Dứt lời, giơ tay ra đóng cửa phòng lại.
Mạc Yến đứng đó như trời trồng,sắc mặt sầm sì, u ám.
Vốn dĩ, Bắc Tân Khởi nói với âm lượng nhỏ, vả lại giọng nói vốn trầm trầm, khoảng cách giữa hai người lại là gần nhất, rõ ràng là câu nói ấy là hắn nói cho cô nghe, những người khác cơ bản là không thể nghe được.
Hắn ta có ý gì đây?
Cô nhận hoa của ai thì liên quan gì tới hắn?
Hắn ta rõ ràng là lạm dụng chức quyền mà ức hiếp người khác!
Lần trước là một cuộc điện thoại, lần này là một đống hoa, Mạc Yến vào làm còn chưa nổi hai tuần nhưng đã bị trừ hai tháng lương, tâm trạng cô mà tốt thì mới lạ....
Cả thiên hạ này chắc chỉ mỗi cô rơi vào cái cảnh bi thảm này thôi....
Vốn dĩ,vì việc xảy ra trên hòn đảo kia mà Mạc Yến đã thấy không bằng lòng với hắn,rồi hôm nay lại thêm việc này nữa.... thành kiến mỗi lúc một lớn.
Sắp đến giờ nghỉ trưa,đang định chuẩn bị dọn đồ để nghỉ ngơi thì bỗng văn phòng trở nên ồn ào...
Trước giờ, Mạc Yến vẫn luôn giữ quan điểm không phải việc của mình thì sẽ không bao giờ để tâm.... thế nên cô vẫn cứ cặm cụi xếp lại đồ đạc trên bàn làm việc.
Tiếng bàn tán, ồn ào mỗi lúc một lớn....
Chỉ đến khi nghe thấy tiếng gào lớn như muốn rạch ngang nóc nhà của một cô bạn đồng nghiệp nào đó thì Mạc Yến mới dừng tay lại:
- Aaaaa.... đây không phải chính là siêu sao Mộ Thám ư????
Mộ Thám?
Hắn tới đây làm gì?
Mạc Yến giật mình ngẩng đầu dậy, đưa mắt nhìn ra phía cửa chính...
Chỉ thấy Mộ Thám mặc trên ngườ bộ đồ thể thao,gương mặt nam thần ẩn dưới chiếc kính râm màu đen của một nhãn hiệu nổi tiếng quốc tế, đôi môi gợi cảm khẽ nhếch lên một nét quá độ, hắn bước tới đâu thì chỗ đó lại như muốn bùng cháy ngút ngàn, tiếng reo hò không dứt...
Bước đến chỗ bàn làm việc của Mạc Yến, đôi tay dài rất tự nhiên mà khoác lên vai cô, kéo cô vào lòng mình:
- Mạc Yến, tôi đến thăm em này!