Ăn trưa xong, Tư Dạ Phong lịch thiệp đưa cô về kí túc xá, nghe nói bên công ty anh ta xảy ra chuyện gì đó, nhưng trước khi đi, anh kéo cô vào lòng hôn nhẹ lên trán rồi mới đi, nhưng lại không quên tặng một câu.
“ Có thể cuối tuần này mới gặp em được.”
Vậy đến cả tuần này cô đều được yên ổn sao? Ôi ông trời, cảm ơn người đã phù hộ con, nhưng tự nhiên, lòng cô lại dâng lên một chút hụt hẫng, chắc hẳn anh ta có nhiều việc lắm nhỉ? Cô bắt đầu tưởng tượng đến cảnh trong căn phòng làm việc màu đen, Tư Dạ Phong mệt mỏi ngồi trên ghế xem xét tài liệu sổ sách, chiếc áo Âu cùng cà vạt sớm bị ném vào một góc, hai cúc áo sơ mi trên người được cởi ra, lộ lồng ngực rắc chắc màu đồng bên trong, mái tóc đen nhánh có chút bù xù nhưng vẫn không hề làm giảm đi vẻ đẹp trai vốn có của Tư Dạ Phong, không không Mạc Hân Như, tỉnh lại đi. Thoát mình ra khỏi mộng tưởng, cô đánh đánh vào đầu mấy cái rồi sải bước đi vào kí túc xá.
Nhưng con đường vào kí túc xá lại không hề dễ dàng như vậy, bởi vừa bước chân đến, tôi đã bị một đám con gái kéo đi kéo lại, tra vấn từng li từng tí một, ví dụ như
“ Mạc Hân Như, người đàn ông sáng nay đưa cậu đi là ai hả?”
“ Đúng đó, anh ấy đẹp trai như nam thần luôn, không phải, còn hơn cả nam thần.”
“ Phải phải, nói cho chúng tớ biết đi.”
Khó khăn lắm đầu óc cô mới bình tĩnh lại được, cũng là lúc mà thân thể bé nhỏ của tiểu Lục xông vào đám người, dứt khoát kéo cô chạy đi về phòng rồi khoá cửa lại.
“ Tiểu Như à, Tư Dạ Phong giàu như thế, không thể sắp xếp cho cậu một vệ sĩ sao? Hại mình mệt muốn chết à..” Tiểu Lục thở hổn hển ngồi trên sàn nhà.
Cô vứt cái túi lên ghế, uể oải nằm dài xuống giường, lúc nãy bị tra hỏi như thế, thật là đáng sợ, mà tất cả những chuyện này là do ai chứ? Đều vì tên Tư Dạ Phong chết dẫm kia!
Đúng lúc này, chuông điện thoại cô vang lên kêu có tin nhắn mới. Cô mở ra xem, là số lạ.
“ Bảo bối, em đang làm gì vậy?”
Ặc, cái này không cần đoán cũng biết là Tư Dạ Phong rồi, người trên đời gọi cô là bảo bối ngoài anh ta thì còn có ai nữa chứ? Đến fan của cô cũng chỉ dám gọi là nữ thần chứ không bao giờ xưng hô thân mật như thế cả, riêng Tư Dạ Phong là ngoại lệ.
Đến cả khi ở nhà, cha mẹ cô cũng không bao hề gọi như thế, chỉ đại loại như 'tiểu Như', 'lợn bé' hoặc là trực tiếp gọi thẳng tên ra thôi, đúng là Tư Dạ Phong một tay che trời, muốn gì được nấy mà.
“ Sao anh lại biết số của tôi hả?”
Rất nhanh sau đó, một tin nhắn được gửi đến.
“ Em nghĩ việc tôi tìm số điện thoại của em khó lắm sao?”
Đây là kiểu gì thế? Chẳng lẽ anh ta lại vào hồ sơ mật của chính phủ để tra ra như bao người đàn ông khác trong ngôn tình sao?
“ Anh đột nhập vào mạng lưới chính phủ sao?”
Ở trên phòng họp, Tư Dạ Phong bỗng bật cười một cái, bất giác, cả căn phòng tràn ngập một không khí đáng sợ, tổng tài, tổng tài đang cười!
“ Em nên bớt xem phim đi, tôi đơn giản chỉ hỏi bạn cùng khòng của em thôi.”
WHAT?
Cô nhìn sang bên tiểu Lục đang đứng uống nước, tức giận hỏi.
“ Tiểu Lục! Cậu cho Tư Dạ Phong số điện thoại của tớ sao?”
Tiểu Lục cô nương bị hỏi bất ngờ cho nên sặc nước, ho khan không ngừng, mặt mày đỏ ửng cả, đến khi cơn ho qua đi, cô mới ấp úng trả lời.
“ Ờ thì...có tiết lộ đôi chút..”
A!
Tiểu Lục! Cậu sao lại bán đứng mình như thế hả?
Gương mặt nhỏ bé của tiểu Lục đã có chút hối lỗi, cô làm sao mà biết được chứ? Chỉ là lần trước khi du thuyền bị nổ, Tư Dạ Phong đưa tiểu Như về bình an cho nên cô vô cùng cảm tạ anh ta, khi anh ta hỏi số điện thoại của tiểu Như, cô cũng chỉ nghĩ anh ta là một trong những người theo đuổi tiểu Như, vả lại anh ta cũng có công cứu tiểu tiểu Như, cho nên cô cũng không khách khí mà đưa cho anh ta. Chuyện này, tiểu Như không nên trách phạt cô chứ.
Ting
Một tin nhắn khác được gửi đến.
“ Em đừng nên trách cứ bạn cùng phòng của em, anh chỉ dụ dỗ cô ấy thôi.”
“ Tư Dạ Phong, anh biết được những gì rồi hả?” Cô nhanh chóng nhắn lại
Khoảng chừng năm phút sau, tin nhắn tiếp theo mới được gửi đến.
“ À thì, điện thoại, ngành học, sở thích, số đo ba vòng, địa chỉ nhà, những người theo đuổi,..., mà kể ra bảo bối à, em đúng là thu hút nhiều đàn ông, làm cho tôi không thể yên lòng được.”
Xong phim thật rồi, thế thì khác gì Tư Dạ Phong đã nắm rõ cô như lòng bàn tay rồi không? Tiểu lục ơi là tiểu Lục, cái miệng của cậu hại cái thân mình rồi.
Cô buông điện thoại nằm xuống, hai tay xoa xoa thái dương nhức mỏi, sao ông trời lại cho con phải vướng bận với Tư Dạ Phong chứ? Bây giờ thì chưa hiểu lòng địch đã bị địch nắm chặt trong tay rồi, ôi ôi.
“ Tiểu Như à, cậu đừng giận mình mà.” Tiểu Lục đứng trước mặt cô mếu máo.
Nhìn tiểu Như như vậy, có phải đang vô cùng giận cô không? Đừng mà, cô từng bị tiểu Như giận một lần vì làm mất cái kẹp tóc quý giá của cậu ấy, cuối cùng tiểu Như không thèm nói chuyện với cô suốt ba tuần liền, hại cô năn nỉ mãi cậu ấy mới hết giận, cho nên tiểu Như à, dù cậu có đánh mình đi chăng nữa thì cũng đừng giận mà.
“ Tiểu Lục, cậu còn gì chưa khai với Tư Dạ Phong không?” Cô ngước mắt nhìn tiểu Lục.
Tiểu Lục gãi đầu suy nghĩ một lúc rồi mới trả lời.
“ Hình như mình chưa có nói với anh ta tên thật của mình.”
“...”