Ông Xã Ác Ma Của Tôi

Chương 22




Cái này, có phải ý là em là người của tôi, mãi mãi thuộc về tôi không? Quả nhiên, kinh nghiệm đọc ngôn tình nhiều năn đã cho thấy : Đàn ông thành đạt giàu có thường có tính chiếm hữu rất là cao, và Tư Dạ Phong cũng không phải ngoại lệ. Tự mình tạo ra tư vị mặn nồng để bức bách Đại Phát phải chạy đi, không hổ là tổng giám đốc Nhất Thế. Nhưng quản lí một tập đoàn to như thế, đáng lẽ ra phải vùi đầu trong công việc chứ làm gì có thời gian mà rong chơi chứ? Nhất định đừng nói là : Thiếu tôi một ngày tập đoàn sẽ không sụp đổ được. Bởi vì nếu không, cô sẽ nghĩ là Tư Dạ Phong danh ngôn chính thuận là soái ca bước từ ngôn tình mà ra.

Nhưng khi cô hỏi đến vấn đề tập đoàn, Tư Dạ Phong chỉ cười, xoa đầu cô rồi nói.

“ Đã có người sai bảo.”

Nhìn vẻ mặt khó hiểu của cô, Tư Dạ Phong nhếch nhẹ khoé môi, nghiêng đầu tận hưởng ánh mắt chăm chú. Thiên Dạ vốn rất dễ bắt nạt, chỉ cần qua loa doạ vài ba câu là có thể lợi dụng được, đương nhiên anh sẽ nắm lấy thời cơ này mà ép hắn lo việc công cho anh, sao có thời gian hẹn hò với tiểu bạch thỏ.

Bảo bối không hề biết, lúc nãy khi bắt gặp tên nhóc kia không an phận mà tiếp cận bảo bối, lúc đó anh chỉ muốn cầm dao ngũ mã phanh thây hắn ra rồi ném cho Bạch Hổ ăn. Ai bảo cô quá đỗi hoàn mỹ, đàn ông bên ngoài nhìn vào chỉ hận không thể đem lên giường mà hành hạ, xem ra, để sớm đem được cô về nhà, phải có chút cực khổ rồi.

“ Tư Dạ Phong, ngoài việc đến đây quậy phá anh còn có cái gì khác nữa không hả?” Cô quay ra hỏi.

“ Có, tiến hành kế hoạch đem bà xã về nhà.” Người nào đó thành thật trả lời

“...”

Tư Dạ Phong, anh biết anh là kẻ vô liêm sỉ nhất trần đời mà tôi gặp không? Đến cha mẹ của kẻ vô liêm sỉ cũng không thắng nổi anh, tôi thật tâm phục khẩu phục.

Cô thật không thể hiểu nổi, tại sao nữ chính gặp một người đàn ông vô liêm sỉ mà vẫn có thể theo người đó về nhà, sinh con đẻ cái, hạnh phúc mãi mãi về sau, có phải rằng tác giả thử sức gió hơi quá tay?

“ Mạc Hân Như, nếu không có tôi, chắc lúc nãy em đã bị ruồi bu đầy rồi, tôi muốn được trả ơn.” Tư Dạ Phong khoanh tay, hai mắt chăm chăn nhìn cô, mày rậm nhướn lên tạo thành một đường cong tuyệt đẹp.

Lúc này Mạc Hân Như mới để ý, sảnh chính của khoa Tài chính & Kinh tế vắng tanh không bóng người, tại sao lại như vậy nhỉ? Vừa nãy còn đông lắm cơ mà, bây giờ đến hạt bụi cũng không có nói gì đến người. Nhưng Tư Dạ Phong nói cũng đúng, cô đi đến đâu là loạn đến đó, nếu không nhờ hắn ta, đúng là lúc này đã bị bu đến ngạt thở rồi.

Quả là người đàn ông quyền lực có khác, người ngoài nhìn vào chỉ biết câm nín, đến thở còn không dám, mà lúc nãy hai người còn giả bộ thân mật như thế, thế chẳng phải là đánh dấu chủ quyền rồi không? Có nghĩa là từ nay về sau cô sẽ không bị quấy rầy nữa đúng không? Ôi, quả nhiên hôm nay là ngày may mắn nhất cuộc đời mà!

Hai đôi mắt to đen láy sáng như sao trên trời, cảm kích nhìn Tư Dạ Phong, Tư Dạ Phong, hoá ra anh vẫn còn có tình người! Nếu không có anh, tôi đã không có ngày hôm nay.

“ Hừm... Nhờ công lao của anh, hôm nay tôi sẽ trả công cho anh, nào, anh muốn cái gì nào?” Cô vỗ vai Tư Dạ Phong.

Sao mà anh cảm thấy như là bố thí kẹo cho trẻ em mẫu giáo thế nhỉ? Tiểu bạch thỏ thật là, trên đời này anh hô mưa có mưa, gọi gió có gió, bây giờ cô lại hỏi anh muốn gì, vậy trả lời là muốn cô có được không?

“ Muốn em dành một ngày để đi chơi với tôi.” Anh cười nói.

Chỉ đi chơi thôi sao? Thế này cũng không hẳn là quá đáng, nhưng nam nữ mà đi chơi thế này, có hơi kì không nhỉ? Mà thôi kệ, bây giờ cả trường đều nghĩ cô là hoa có chủ rồi, giả vờ tiếp cũng chẳng sao, mà đây cũng chỉ là đền ơn đáp nghĩa cho Tư Dạ Phong, sẽ không có gì to tát cả.

“ Được, như anh muốn.” Cô gật đầu đồng ý.

Lời cô vừa dứt, anh đã kéo cô trực tiếp ra chiếc xe thể thao màu trắng đỗ ngoài cửa, lái thật nhanh đi. Tiểu bạch thỏ trả lời như vậy, có phải có thêm một bước tiến mới rồi không?

“ Ai ai, anh làm gì mà phải vội vàng như thế không chứ? Làm như tôi sẽ trốn không thèm trả ơn cho anh ý.” Cô mếu máo nói.

“ Phải, tôi sợ em sẽ trốn đi, cả đời này tôi không tìm được mà lấy ơn của em.” Khuôn mặt anh tuấn hơi nghiêng, ánh mắt tràn đầy ý cười.

“...”

Xe thể thao lai vun vút trên mặt đường đen bóng, bánh xe ma sát với mặt đường, để lại dấu vết mờ ảo ở trên, cảnh vật cũng đung đưa theo nhịp điệu của xe, tạo nên làn gió mát rượi qua mỗi nẻo đường. Tốc độ phi thường đó cứ tiếp tục tăng lên chứ không có giảm, như muốn kích thích người xem tưởng tượng về một màn rượt đuổi khốc liệt.

Cho tới khi, bánh xe dừng lại trước cổng một biệt thự lớn phía ngoại ô thành phố, lúc này, hai đồng tử mở to, không phải ngạc nhiên vì sự đồ sộ của ngôi biệt thự, mà là ngạc nhiên bởi cánh đồng hoa oải ương rộng lớn ở phía sau.

Một màu tím rộng thênh thang như muốn bao trùm cả ngôi nhà to lớn phía trước, từng đoá oải hương nở rộ, khơi lên mùi hương quyến rũ đến từng tấc, hại người ta quyến luyến đến không thôi. Cánh đồng bạt ngàn như thế, cả đời cô mơ ước cũng không có được.

Cô vốn là người cực kì yêu thích hương thơm cũng như sắc đẹp của hoa oải hương, lần đầu tiên nhìn thấy cũng là lần đầu tiên in sâu đậm trong lòng cô. Khi đó cô mới 5 tuổi, cha Mạc muốn đưa con gái đi khám phá thiên nhiên, thế là đưa cô đến rừng hoa oải hương cách thành phố B rất xa. Nhìn cả một khu rừng tràn ngập màu tím, đứa trẻ nào mà không thích chứ? Khi vừa ngửi thấy hương thơm từng bông hoa toả ra, cô đã sớm muốn vặt trộm vài bông đem về nhà trồng. Nhưng khi đó có mỗi cánh đồng này là cánh đồng oải hương lớn nhất cả nước, để thu hút khách du lịch nên bảo vệ rất nghiêm, không cho ai hái trộm, nhằm để giữ được vẻ đẹp của đồng hoa. Kể từ sau chuyến đi chơi đó, cô lúc nào cũng nức nở đòi ba mẹ mua hạt giống về trồng, chỉ buồn một nỗi là hạt giống thời đó đắt không tả được, dù có năn nỉ đứt lưỡi câu trả lời vẫn là không. Dần dần sau này, cô cũng không đề cập tới việc trồng hoa nữa, nhưng mà, chỉ cần nhìn thấy hoa oải hương, lòng tham không đáy đều nổi lên, kiềm chế mãi mới được.

Nhưng kiếp trời không ai ngờ đến, Tư Dạ Phong lại có cả một cánh đồng loài hoa mà cô thích, quả là sướng quá rồi.

“ Thích sao?” Tư Dạ Phong khẽ cười nhìn vào hai đôi mắt long lanh sáng như sao đang hướng về cánh đồng hoa.

“ Uhm, Tư Dạ Phong, anh không biết đâu, tôi vô cùng yêu thích hoa oải hương, cả hương thơm lẫn vẻ đẹp, quả đúng là hút hồn người.

“ Nếu thích có thể thường xuyên đến đây.” Tư Dạ Phong đút hai tay vào túi quần, thong thả tựa vào cửa xe.

“ Thật sao?” Cô hào hứng hỏi.

“ Đương nhiên rồi, nếu em muốn, tôi có thể đưa em đến đây bất kì lúc nào.”

“ Bởi vì em sẽ là chủ nhân của cánh đồng hoa đó sau này” Anh bổ sung một câu trong lòng.