Nghe câu Tư Dạ Phong nói mà máu ở hai lỗ mũi muốn tuôn trào ra ngoài, mẹ ơi, đây là gậy ông đập lưng ông sao? Ai mà lại đi khen người kiểu đó chứ?!
Thâb hình anh tuấn cao lớn đứng lại, nhìn về phía cô gái đang thầm ai oán kia, khoé môi nhếch lên một đường tuyệt mỹ
" Mạc Hân Như, em định đứng đó cả ngày sao?" Anh lớn tiếng gọi.
Tận nửa ngày, Mạc Hân Như mới cắt đứt dòng suy nghĩ miên man, ý thức được có một người nào đó bắt đầu mất kiên nhẫn, chuẩn bị tiến đến phía cô kéo đi. Thấy trời bên ngoài sập tối, cô mới ung dung thong thả sải bước đến phía Tư Dạ Phong, không đợi mà nắm lấy góc tay áo, thản nhiên kéo đi.
" Anh xem, có ai như anh không chứ? Để đàn bà phụ nữ kéo đi, thật chẳng đáng mặt đàn ông tí nào cả. Kết thúc chuyến đi này, tôi sẽ kiện sếp của anh trừ lương, haha.."
Nhưng Tư Dạ Phong nào thèm để ý cái miệng đang liên mồm lên án mình, chỉ yên lặng nhìn bàn tay nhỏ bé mịn màng đang cầm tay áo, mặc dù rất muốn cầm bàn tay đó, nhưng giờ vẫn chưa thể được. Ông trời sao lại để anh phải giữ vững thái độ tao nhã đối với cô chứ? Nếu thật sự là anh, bây giờ thì cô đã ở trong nhà, trở thành bảo bối, vàng bạc châu báu của anh rồi.
" Ê Phong, anh có nghe tôi nói không đấy?" Nửa ngày không thấy ai trả lời, cô mới quay ra nhìn người phía sau.
" Vẫn đang nghe và tiếp thu, em cứ nói tiếp đi."
Tên này có phải đàn ông không vậy trời?! Nếu mà là soái ca ngôn tình, đương nhiên sẽ lo lắng hỏi han " em đừng nói nữa, cổ họng sẽ đau." hay là " mỗi lời nói của em đều là vàng bạc châu ngọc quý giá, anh không muốn em tiêu tốn nó chút nào.". Thật là bực mình mà, ngươi gì mà chả thèm có một chút tế bào của một người đàn ông cao quý lịch lãn chút nào cả!
Lúc này Mạc Hân Như vô cùng muốn đập đầu vào tường, người gì mà chỉ được mỗi cái đẹp, còn đầu thì ngu như heo ý!
" Phong tổng! Tôi không ngờ anh lại trên chuyến tàu này, trái đất quả thật là tròn, cho tôi cơ hội được gặp mặt vị tổng giám đốc trong truyền thuyết."
Hoàng Sở Âu thân mặc một bộ Âu phục đen, tay cầm ly tượu vang, nâng bụng béo của mình đến trước mặt Tư Dạ Phong. Hôm nay lão phải đến đây gặp thủ trưởng Lý để bàn quyền sở hữu mảnh đất phía Đông, định mang con gái đến để giới thiệu mọi người, nay lại gặp Tư Dạ Phong, có phải lời quá rồi không? Lão rất tự tin rằng con gái lão vô cùng xinh đẹp ngoan ngoãn, mà Tư Dạ Phong cũng là đàn ông, nhìn thấy miếng mồi ngon mà không xông vào mới lạ.
Nghe thấy giọng nói chướng tai mắt, Tư Dạ Phong và Mạc Hân Như đều theo phản xạ quay về phía Hoàng Sở Âu. Nhìn thấy mục tiêu, Tư Dạ Phong dần thu lại vẻ lãnh khốc thường ngày, ánh mắt xén tia băng hàn đến thấu tận xương tận tuỷ, bàn tay to lớn vươn ra, kéo thân hình nhỏ bé bên cạnh vào lòng mà giữ chặt.
Nhưng lão già kia đâu có thèm để ý tới người con gái bên cạnh Tư Dạ Phong, vẫn ra sức thản nhiên nói chuyện.
" Phong tổng, tôi nghe nói Nhất Thế chuẩn bị đầu tư vào lô đất ở bên thành phố T, đúng chứ? Nếu vậy thì tôi vô cùng muốn hợp tác với cậu, cậu biết đó, tập đoàn chúng tôi..."
" Âu tổng, bây giờ là thời gian tôi đang nghỉ phép, không tiện nói chuyện công việc." Lời nói của Hoàng Sở Âu chưa kịp hết, anh đã dứt lời.
Ánh mắt nghiêm nghị nhìn chằm chằm vào lão béo, lời nói lạnh thấu xương len vào từng bộ phận trong đại não của Hoàng Sở Âu, khiến ông ta im bặt chuyện làm ăn, bỗng nhiên cười lớn.
" Haha, đúng đúng. Người trẻ như cậu nên hưởng thụ giây phút vui vẻ, lão già tôi lúc nào cũng chỉ có kinh doanh, thật là buồn mà. Cũng vừa hay, con gái tôi cũng đang ở trong phòng dự tiệc, tôi muốn giới thiệu nó với cậu một chút."
" Cảm ơn ý tốt của Âu tổng, nhưng trời hôm nay hơi lạnh, bà xã tôi dễ bị ốm, tôi muốn đưa cô ấy về phòng nghỉ, có duyên thì gặp lại Âu tổng sau."
Nghe hai chữ 'bà xã', Hoàng Sở Âu mới kịp chú ý tới Mạc Hân Như ở trong lòng Tư Dạ Phong đang hiểu cái mô tê gì hết. Dung nhan cô gái này thật là xinh đẹp tuyệt trần, con gái lão còn chưa bằng một cọng lông. Khuôn mặt thì baby, làn da nắng như tuyết, mông ra mông, eo ra eo. Hai gò ngực thì cao vút, khác xa với bà vợ mướp xệ ở nhà của lão.
Nhìn thấy sự dâm tà nổi lên trong ánh mắt của Hoàng Sở Âu, đôi mày Tư Dạ Phong nhíu lại, sát khí khắp người bắt đầu toả ra. Anh không muốn nán lại, trực tiếp ôm cô đi thẳng, không một lời chào tạm biệt. Câu nói "có duyên gặp lại" kia anh đặc biệt dành cho lão, chỉ sợ sau này không còn xương để quay về gặp nhau thôi!
Cái gì mà Phong tổng chứ? Chẳng phải chữ 'tổng' đằng sau chỉ dành cho mấy vị tổng giám đốc hay thích ngồi trên tầng cao nhất của tập đoàn giống như trong ngôn tình sao? Mà Phong nói anh ta là người bảo vệ cô trong chuyến đi thôi, sao tự nhiên trở thành tổng giám đốc chứ?! Ừ thì đúng là khí thế có giống thật, nhưng mà nếu là tổng giám đốc thì không lo quản lí tập đoàn mà chạy đến đây làm gì? Lại còn giả danh bảo vệ làm gì chứ?
Đang trong dòng suy nghĩ miên man, Mạc Hân Như không để ý tới việc Tư Dạ Phong đã kéo mình vào phòng nghỉ từ khi nào. Vẻ lãnh khốc cũng mất, chỉ dịu dàng nhìn người con gái đang mơ hồ trong lòng, không nói một cái gì hết.
Lúc nãy nhìn được ánh mắt muốn lột sạch quần áo của Hoàng Sở Âu, anh chỉ muốn lột da lão béo đó ra, lấy từng nội tạng bán vào chợ đen còn thây thì vứt xuống biển! Nếu anh mà không đi lên chuyến này, đoán chừng cô đã bị người ta kéo vào phòng làm nhục từ lâu rồi!
" Em không có gì muốn hỏi tôi sao? Tôi đang sẵn sàng trả lời đây." Anh hỏi.
Câu hỏi của anh vừa đúng lúc đánh gãy dòng suy nghĩ trong đầu cô. Nên hỏi thế nào bây giờ? Anh là ai? Tại sao người kia lại anh là Phong tổng? Sao anh lại nói mình là bảo vệ? Có quá nhiều câu hỏi nhưng Mạc Hân Như không biết nên hỏi câu nào trước.
" Vậy để tôi nói trước vậy, em hãy ngồi xuống đi, đứng lâu sẽ đau chân."
Cô như một con robot, nghe lời anh yên lặng ngồi xuống giường, hai đôi mắt trong veo mở to chờ anh lên tiếng.
" Tên tôi là Tư Dạ Phong, tổng giám đốc của tập đoàn Nhất Thế, hân hạnh được quen biết em."
*******************
Xin lỗi các bạn vì CN tuần trước không post được chap mới, máy tính của Pi hỏng còn Mèo thì đi học mà lúc đó mình lại không có nhà, mong các bạn thông cảm. Tiếp tục đọc truyện nha ^^