Ông Trùm Giới Kinh Doanh Sủng Vợ Cả Ngày

Chương 52: Úc Đình Xuyên giải vây




Tống Khuynh Thành không được tự nhiên cúi xuống, không nhìn bất cứ người nào, đi đến bên cạnh bàn hỏi một người đàn ông trung niên nhìn mặt mũi hiền lành hỏi về rượu, kết quả người đàn ông chỉ về bên kia bàn: "Tôi uống cái gì cũng được, cô đi hỏi tổng giám đốc Úc ấy.”

Tống Khuynh Thành không còn cách nào khác, chỉ có thể nhắm mắt vòng sang bên kia bàn tròn, đứng ở phía sau Úc Đình Xuyên, khom lưng nhẹ nhàng đặt danh sách rượu ở trước mặt anh.

Úc Đình Xuyên đang châm lửa cho điếu thuốc, mùi thuốc lá nồng nặc làm cho cô muốn ho khan, nhưng vẫn cố nén sự ngứa ngáy trong cổ họng, cô vừa định lùi sang một bên thì người đàn ông ngồi bên cạnh Úc Đình Xuyên cảm thấy hơi hứng thú hỏi cô: "Người mới tới à? Trước kia chưa từng thấy cô ở trong phòng này.”

Tống Khuynh Thành nhìn ra đối phương là một ông chủ, không thể làm mất lòng ông ta nên đành lộ ra nụ cười khéo léo: "Vâng, đêm nay là ngày đầu tiên đi làm.”
"Nhìn dáng vẻ của cô, vẫn còn đang đi học đúng không?"

Tống Khuynh Thành mỉm cười, không phủ nhận.

Người đàn ông vẫn gật đầu, nhìn thấy chị Linh vừa mới vào phòng liền trêu ghẹo nói: "Hứa Linh, ánh mắt Hoàng Đình tuyển nhân viên của các người càng ngày càng tốt.”

Chị Linh đi tới: "Xem ra tổng giám đốc Cung rất hài lòng với dịch vụ tối nay của chúng tôi.”

Một ông chủ khác nể mặt phụ họa: "Ai mà không biết, Hứa Linh cô là người phục vụ tốt nhất của phòng này ở tầng bảy.”

"Tổng giám đốc Tiền quá lời rồi, tôi nào dám nhận." Chị Linh cười nói xong, nhìn về phía Tống Khuynh Thành bên cạnh: "Ở đây có chị rồi, em đi vào giúp Thẩm Thiến đi.”

"Được." Tống Khuynh Thành gật đầu.

Tổng giám đốc Cung kia lại mở miệng: "Nếu trong phòng bếp nhỏ có Thẩm Thiến, vậy người này ở lại đây đi.”
Chị Linh lộ vẻ khó xử: "Chuyện này..."

Tổng giám đốc Cung đứng dậy từ ghế dựa: "Tầng thứ bảy ở Hoàng Đình có một quy định, nhân viên phục vụ mới tới phải mời rượu khách trước, đêm nay cả bàn này của chúng tôi có 1, 2, 3, 4, tổng cộng mười một người, dù như thế nào cũng phải mở một chai rượu vang đỏ, mọi người nói xem có đúng hay không?”

Trong lúc nói chuyện, bàn tay tổng giám đốc Cung giống như lơ đãng ôm lấy vòng eo Tống Khuynh Thành.

Trên bàn xã giao, điều không thiếu nhất chính là gặp dịp vui đùa

Quả nhiên, người ngồi bên cạnh liền phụ họa theo: "Tổng giám đốc Cung nói đúng, chẳng những phải uống mà còn phải chơi trò mới.”

Sau đó có người lấy một chai Laffey từ trên kệ rượu.

"Cũng không cần trò mới, chỉ cần uống với tổng giám đốc Cung chúng ta một ly rượu."
Những người khác nhao nhao nói đùa.

Trong lúc nhất thời, trên bàn rượu trở nên vô cùng náo nhiệt.

Vì liên quan đến công việc, Tống Khuynh Thành không tiện đánh bỏ bàn tay hèn mọn của tổng giám đốc Cung ở trước mặt mọi người, ánh mắt của cô nhìn Úc Đình Xuyên bên cạnh, anh còn đang hút thuốc, sương khói mông lung, trong tiếng ồn ào, vẫn thản nhiên đứng ngoài cuộc, làm như không thấy những chuyện đang xảy ra.

Trong lòng Tống Khuynh Thành biết rõ, đây chính là cách làm việc điển hình của một nhà kinh doanh.

Nhìn vẻ ngoài trông có vẻ tao nhã, thành thục trầm ổn nhưng thật ra trong lòng rất xem trọng lợi ích, đối với chuyện sẽ rước họa vào thân không có lợi lộc gì, cho tới bây giờ đều có thể tránh thì sẽ tránh.

Bên kia chị Linh còn định nói cái gì, nhưng cũng nhìn ra đêm nay mấy ông tổng giám đốc này không dễ lừa.
Tống Khuynh Thành cảm thấy lực tay nắm ở bên hông mình tăng thêm, cô liền cầm lấy bình Laffey xoay nút chai mở ra, lúc cúi người lấy ly cao cổ cũng tránh được tay tổng giám đốc Cung kia.

Chất lỏng đỏ tươi đổ vào cốc, âm thanh róc rách vang lên.

Tống Khuynh Thành rót hai ly xong liền đặt bình rượu lên bàn, sau đó bưng hai ly rượu lên.

Nhưng cô chưa kịp nói gì, Úc Đình Xuyên bên cạnh đột nhiên mở miệng: "Một ly này tôi kính tổng giám đốc Cung, chúc tổng giám đốc Cung bán chạy toà nhà mới.”

"Tòa nhà kia của tôi sao có thể sánh với khu biệt thự Đàn Viên của tổng giám đốc Úc ở ngoại ô..." Tổng giám đốc Cung thấy Úc Đình Xuyên giơ ly rượu lên, làm sao còn để ý đến việc làm khó nhóc con nữa chứ.

Khi trở lại phòng bếp nhỏ, Tống Khuynh Thành vừa đi vào đã bị Thẩm Thiến kéo đến một góc.
Thẩm Thiến cũng nhìn rõ ràng tình hình bên ngoài vừa rồi: "Những chuyện này tập làm quen là tốt rồi. Làm việc ở đây mà không muốn gặp phải loại khách này chắc chắn là điều không thể, nhưng cũng sẽ không nhiều lắm, đêm nay coi như cô không được may mắn”

Hai người đang nói chuyện thì chị Linh đẩy cửa bếp nhỏ ra, thò người vào nói: "Đi vào phòng bếp kia thúc giục, kêu bọn họ đem đồ ăn lạnh lên trước.” Cô ấy nói xong bèn nhìn về phía Tống Khuynh Thành: "Khuynh Thành, em đi ra đây.”

Tống Khuynh Thành biết chị Linh là vì phòng khách tìm cô nên tìm cớ đẩy cô đi.

Tống Khuynh Thành đi ra từ phòng bếp lớn cũng không lập tức trở về phòng riêng, mà đi dạo chung quanh một lúc lâu rồi mới chậm rãi trở vào.

Khi cô đi qua toilet đã gặp Úc Đình Xuyên từ bên trong đi ra.

Một giây sau, cô đi thẳng về phía bồn rửa tay công cộng, đặt bộ đàm sang một bên, giơ tay tháo lưới tóc, mái tóc xoăn bồng bềnh rơi xuống.
Nhận thấy có bước chân đi tới, Tống Khuynh Thành mở vòi nước ra, chậm rãi lau hai tay.

Vòi nước bên cạnh, cũng lập tức truyền đến tiếng nước chảy.

Tống Khuynh Thành tắt vòi nước, rút hai tờ khăn giấy lau tay, sau đó lại dùng đôi tay trắng nõn kia vén tóc dài trên vai lên, dùng lưới tóc chụp lại, làm lộ ra đường cong duyên dáng sau cái gáy trắng nõn.

Cô ngước mắt nhìn về phía gương, vừa vặn đối diện với đôi mắt đen láy sâu thẳm của Úc Đình Xuyên.

Úc Đình Xuyên nhìn cô gái trong gương, thu hết cử chỉ đơn thuần nhưng mang vài nét quyến rũ của cô vào mắt, nhìn thấy bên má cô có mấy sợi tóc, anh đưa tay muốn thay cô gạt ra sau tai, chỉ là vừa đụng phải hai má, Tống Khuynh Thành đã nghiêng đầu né tránh ngón tay anh đồng thời cầm lấy bộ đàm bên cạnh bàn, rời khỏi toilet công cộng.