Chiếc Land Rover màu đen di chuyển trên đường, tránh xa khu vực nhộn nhịp, hàng cây hai bên đường lướt bay trong gió.
Khoảng nửa tiếng sau, Tống Khuynh Thành đã nhìn thấy khu chung cư cho thuê từ xa.
"Dừng ở trước trạm là được rồi, không cần lái xe tới nữa." Bên trong xe ánh sáng mờ nhạt, truyền đến giọng nói dịu dàng của cô gái truyền đến từ hàng ghế sau.
Chiếc xe không dừng lại mà chỉ giảm tốc độ.
Úc Đình Xuyên nhìn thấy hai bên đường phía trước đều có khu chung cư, mở miệng hỏi: "Ở khu nào?”
Giọng nói của anh chậm rãi nhẹ nhàng nhưng lại làm cho người ta cảm thấy không thể thương lượng.
Tống Khuynh Thành không thể từ chối nói không cần, đành phải nói ra tên khu rồi nói cho Úc Đình Xuyên biết cụ thể nên đi hướng nào, khi sắp đến cửa khu chung cư, cô lại nói: "Là ở đây.”
Cô không để cho Úc Đình Xuyên đưa đến dưới lầu căn hộ.
Chiếc xe dừng lại từ từ bên đường.
Tống Khuynh Thành đúng lúc nói: "Tối nay cảm ơn chú, cháu vào trước, chú lái xe cẩn thận.”
Đây là lần đầu tiên cô gọi Úc Đình Xuyên chú.
Lễ phép, khách sáo, đặt vị trí của mình rất nghiêm chỉnh, làm cho người ta không bắt lỗi được.
Chuyện cũ trước kia như thật sự đã bay theo gió.
Úc Đình Xuyên thản nhiên đáp một tiếng.
Tống Khuynh Thành mở cửa xuống xe, cô đeo túi xách lên người, sau đó đi vào trong khu chung cư.
Úc Đình Xuyên ngồi ở trong xe, nhìn bóng dáng gầy gò càng đi càng xa, hạ xuống cửa sổ xe, mặc cho hơi nóng bên ngoài từ từ thổi vào, anh cúi đầu, châm một điếu thuốc, còn chưa kịp hút thì đã thấy Tống Khuynh Thành quay lại, khi cô vòng đến trước cửa xe, Úc Đình Xuyên nâng đôi mắt sâu thẳm nhìn ra ngoài.
Cô gái búi tóc trên đỉnh đầu, mép tóc rơi xuống khuôn mặt, mang thêm vài phần ngọt ngào vui tươi.
Tống Khuynh Thành lấy một tấm chi phiếu từ trong túi ra, đưa tới mép cửa sổ xe: "Cháu tới trả đồ.”
Ánh mắt của Úc Đình Xuyên dừng ở trên tấm chi phiếu, nhận ra chính là một triệu lần trước mình ký, giọng nói dịu dàng của cô gái truyền đến: "Lần đó cháu đến công ty để trả lại nhưng sau đó quên mất." Cô nói đến đây, hơi dừng lại, qua vài giây mới nói tiếp: "Cháu đã nghiêm túc suy nghĩ lại những gì chú nói với cháu, cảm thấy những gì chú nói rất có đạo lý."
Giữa mùa hè, không khí lại không có một tí sự khô nóng nào.
Tống Khuynh Thành hơi khom lưng xuống, một mùi thơm nhàn nhạt tản ra trong gió, nói với giọng điệu rất nhẹ nhàng: "Trước kia coi như cháu trẻ con không biết gì, về sau cháu sẽ không làm chuyện không có chừng mực với chú nữa, còn về phần những hành vi không thỏa đáng trước kia của cháu, mong chú đừng để ở trong lòng.”
Úc Đình Xuyên không tiếp những lời này.
Tống Khuynh Thành lại nói: "Nếu như cháu có chỗ nào làm không tốt, chú có thể chỉ ra. Chú là chú của Úc Tinh, cũng có thể tính là trưởng bối của cháu.”
“......”
Gió đêm hiu hiu thổi qua sợi tóc bên má, bị cô nhẹ nhàng vén ra sau tai.
"Ban đêm tầm nhìn lái xe không tốt, trên đường chú lái xe cẩn thận, cháu trở về trước."
......
Khi trở lại chỗ ở, Tống Khuynh Thành cởi dép trên chân, cầm lấy chai nước khoáng trên bàn uống hai ngụm, sau đó hơi ngây người ngồi trên ghế.
Trong lòng nghĩ đến thái độ vừa rồi của Úc Đình Xuyên.
Không biết ngồi như vậy bao lâu, tiếng rung của điện thoại di động truyền đến từ trong túi.
Là Thẩm Triệt gọi đến.
"Buổi chiều ngày mai nhớ đến Hoàng Đình sớm một chút. Mấy ngày tới chị Linh sẽ dẫn dắt chị, nếu như có gì không hiểu thì chị cứ việc hỏi chị ấy là được."
Tống Khuynh Thành nhẹ nhàng đáp lại, cô suy nghĩ một chút rồi hỏi Thẩm Triệt: "Trong nhà cậu có người thân làm việc ở bệnh viện nhân dân số 1 không?”
"Có một chị dâu là y tá trưởng khoa chấn thương chỉnh hình." Thẩm Triệt hỏi ngược lại: " Sao thế?”
Tống Khuynh Thành muốn nói chuyện của bà ngoại, nhưng mà lời nói vừa đến bên miệng lại đột nhiên nuốt đi, cô tùy tiện tìm một cái cớ cho qua: “Không có gì, định kiểm tra tổng quát thôi, chẳng phải đều nói có người quen làm trong bệnh viện sẽ tốt hơn sao.”
Thẩm Triệt nói: "Vậy đến lúc đó chị nói cho tôi biết, tôi nói với chị dâu tôi một tiếng.”
"Ừm."
Tống Khuynh Thành cúp điện thoại và cầm áo ngủ đi tắm rửa.
Cô đứng trước bồn rửa mặt, không khỏi nhìn vào bản thân, gương mặt đã từng quen thuộc ở trong gương, lúc này xem ra lại tẻ nhạt không có gì nổi bật.
Trong đầu cô hiện lên cảnh Cố Gia Chi kéo đàn violon trên sân khấu.
Còn có hình ảnh Cố Gia Chi đi ra từ phòng nghỉ, sóng vai đứng cùng Úc Đình Xuyên.
Chắc hẳn những người đàn ông thành thục nhiều tiền đều yêu thích Cố Gia Chi, một cô chủ nhà giàu tao nhã tri thức. Tống Khuynh Thành nhớ tới mấy lần ở chung với Cố Gia Chi, khí chất xuất chúng, tính cách tốt, nếu cô là đàn ông, e rằng cũng sẽ quỳ gối dưới váy của Cố Gia Chi.
Về phần gương mặt của mình ——
Tống Khuynh Thành đầu tiên nghĩ đến một câu hồ ly tinh của Cát Văn Quyên.
Quả nhiên, thứ mà người không chịu nổi nhất chính là sự so sánh.
......
Buổi chiều ngày hôm sau, Tống Khuynh Thành đến Hoàng Đình sớm.
Hoàng Đình có đồng phục thống nhất được thiết kế theo quy định, nhân viên nữ mặc váy cổ chữ V màu đen, bên trong là thắt lưng màu trắng, Tống Khuynh Thành thay quần áo xong, đi theo chị Linh phụ trách phòng riêng để làm quen với quy trình phục vụ, chị Linh sợ ngày đầu tiên đi làm không quen nên để cô phụ trách công việc bưng thức ăn và pha trà.
Đến khoảng sáu giờ tối, cả tầng bảy dần dần trở nên náo nhiệt.
Thẩm Triệt lo lắng, từ phòng riêng mình phụ trách lén chạy tới hỏi thăm Tống Khuynh Thành, lúc rời đi còn không quê nhỏ giọng nói ở bên tai cô: "Tập trung làm việc, đừng nghĩ đến những chuyện không nên nghĩ.”
Tống Khuynh Thành biết cậu đang ám chỉ cái gì, chỉ mỉm cười: "Tôi thấy quản lý của cậu đang tới đây.”
Thẩm Triệt tức giận trừng mắt nhìn cô một cái, vội vàng chuồn mất.
-----
Không bao lâu, phòng riêng lục tục có đến khách, trong đó có thương nhân bất động sản Nam Thành, cũng có lãnh đạo cục xây dựng thành phố.
Tống Khuynh Thành pha trà trong phòng bếp nhỏ rồi bưng mâm đi ra.
Cô vừa ra khỏi cửa thì nghe thấy có người cười nói: "Tổng giám đốc Úc, người bận rộn, vừa nảy còn đang nói đến ngài, nghĩ chắc tối nay ngài không tới được.”
Tống Khuynh Thành quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy người đàn ông đi vào phòng riêng, đang bắt tay nói cười với các ông chủ khác, đầu óc của cô trở nên hơi trống rỗng, cô đã từng suy nghĩ có thể sẽ gặp Úc Đình Xuyên ở tầng bảy, nhưng không nghĩ tới lại là đêm nay.
Một nhân viên phục vụ khác là Thẩm Thiến tình cờ đi tới, Tống Khuynh Thành giao khay cho cô ta rồi quay vào phòng bếp nhỏ.
Không bao lâu sau, Thẩm Thiến cũng đi vào.
"Khách gần như đã đến đông đủ, tôi pha thêm mấy tách trà, đồ ăn có người chuyên ở phòng trưng bày thức ăn, chị lấy danh sách rượu đi ra ngoài trước đi." Thẩm Triệt vừa nói vừa đưa danh sách cho cô.
Tống Khuynh Thành tiếp nhận, cũng biết tránh không thoát, đành phải đi ra ngoài.
Cô mở cửa phòng bếp nhỏ ra, tiếng cười nói chuyện ồn ào truyền đến, cả người cũng lâm vào mùi khói hơi sặc người.
Không biết là do Úc Đình Xuyên có gương mặt quá nổi bật hay là ngọn đèn thủy tinh ở phía trên anh quá chói mắt, Tống Khuynh Thành sau khi đi ra liền nhìn thấy anh ngay lập tức. Anh đã cởϊ áσ khoác âu phục, chỉ mặc một cái áo sơ mi màu xanh đậm, tay áo sơ mi vén lên, cổ tay trái đeo đồng hồ nổi tiếng, làm nổi bật cả con người anh, trước bàn của anh có một tách trà vừa pha xong, đang từ từ bốc lên hơi nóng.
Tống Khuynh Thành xuất hiện trong phòng riêng, hấp dẫn vài ánh mắt, sau đó quả thật như có gai ở sau lưng, nhưng cô vẫn bình tĩnh đi về phía bàn.
Úc Đình Xuyên ở bên kia vốn đang nói chuyện với ông chủ, lúc này cũng dừng lại, tầm mắt dừng lại ở trên người cô.