Úc Đình Xuyên hút thuốc xong liền đứng thẳng lưng, ném tàn thuốc rồi đi vào phòng nghỉ ngơi.
Bố cục phòng nghỉ ngơi không giống như phòng ngủ, ngoại trừ có đầy đủ đồ nội thất còn có nhà vệ sinh riêng.
Úc Đình Xuyên cởϊ áσ vest treo trên móc áo, vào phòng vệ sinh rửa tay.
Trong không khí còn có mùi thơm nhàn nhạt chưa tan đi, gương trên tường bị hơi nước bao trùm, mơ hồ hồ hồ nhìn không rõ ràng, anh đứng trước bồn rửa, ống tay áo sơ mi của người đàn ông được vén lên, mở vòi nước ra, dòng nước đổ vào trên hai bàn tay to khớp xương rõ ràng kia.
Đột nhiên giống như có cảm ứng nào đó, Úc Đình Xuyên giương mắt nhìn về phía tấm gương trước mặt.
Trong gương phản chiếu một bóng người trước cửa nhà vệ sinh.
Tống Khuynh Thành không biết đã tỉnh lại từ khi nào, đang dựa vào bên cửa.
Anh tắt vòi nước, lấy khăn mặt lau khô ngón tay, sau khi chậm rãi làm xong tất cả, Úc Đình Xuyên mới xoay người, cũng đúng lúc này, anh mới phát hiện Tống Khuynh Thành không mặc quần.
Trên người cô gái chỉ có một chiếc áo sơ mi rộng thùng thình, tóc dài rối bời rơi vào cổ áo sơ mi, hai chân trơn bóng giống như là vớt từ trong sữa ra.
Khung xương mảnh khảnh, trong áo sơ mi nam càng thêm nhỏ nhắn xinh xắn.
Ánh mắt Úc Đình Xuyên liếc về phía chân trái của cô.
Trên mắt cá chân trắng có một hình xăm hoa hồng nhỏ màu đen, trông rất sang trọng và gợi cảm.
Tống Khuynh Thành cũng đang nhìn chằm chằm vào Úc Đình Xuyên không chớp mắt, có lẽ lúc anh châm thuốc, cô đã tỉnh lại rồi, cũng biết trong khi anh hút thuốc, ánh mắt vẫn luôn nhìn mình.
"Đẹp không?" Khóe môi cô khẽ cong lên, không đầu không đuôi hỏi một câu.
Úc Đình Xuyên thu lại tầm mắt, đặt khăn mặt trong tay sang một bên rồi mở miệng nói: "Nếu đã tỉnh rồi thì bảo Linda đi thúc giục tiệm giặt ủi.”
Anh nói xong, chuẩn bị đi ra ngoài.
Tống Khuynh Thành không để ý giọng điệu nói chuyện lạnh nhạt của anh, vài bước đến trước mặt anh, thành công chặn đường đi, đồng thời cô ngẩng đầu lên, đối diện với tầm mắt đen láy của Úc Đình Xuyên, hỏi với giọng điệu âm trầm: "Vì sao đưa chi phiếu cho tôi?”
Đèn trong toilet lờ mờ, ở một góc chật hẹp, ánh mắt cô gái lại quá lộ liễu và trực tiếp.
Tống Khuynh Thành giơ tay lên, nắm chặt một cái nút trên áo sơ mi của người đàn ông.
Đầu ngón tay nhẹ nhàng chuyển động.
Cô nhỏ tiếng nói: "Anh…luôn hào phóng như vậy với tất cả phụ nữ à?”
Úc Đình Xuyên cúi đầu nhìn dáng vẻ xinh đẹp của cô, còn mơ hồ mang theo một vài nét ghen ghét. Cho dù là động tác trên tay cô hay là giọng điệu nói chuyện, đều không phải là của một học sinh trung học nên có. Anh nhớ Cố Chính Thâm đã từng nói, 22 tuổi cũng không còn nhỏ...
Lúc này có người gõ cửa bên ngoài.
Tiếng cốc cốc chợt vang lên, người đến quá bất ngờ.
Tống Khuynh Thành bỗng trở nên hơi chột dạ, vô thức buông nút áo trong tay ra.
Trước khi cô lùi ra ngoài thì Úc Đình Xuyên lại mở rộng cánh tay dài, bàn tay to nắm lấy vòng eo mềm mại của cô khiến cô lảo đảo đi một bước về phía trước, cơ thể mềm mại đụng vào trong ngực người đàn ông.
Hai người áp sát vào nhau, không chừa lại một khe hở nào.
Không giống như lần ở trên sân bóng, bây giờ Úc Đình Xuyên đang thật sự ôm cô vào lòng, trong quá trình này, tâm lý Úc Đình Xuyên xảy ra biến hóa như thế nào, Tống Khuynh Thành không kịp suy nghĩ kỹ về điều đó, đùi của cô dán lên đôi chân dài dưới lớp đồ vest của người đàn ông, khắp mũi miệng đều là mùi cơ thể của người đàn ông thành thục, khiến trái tim của cô đập càng lúc càng nhanh.
Úc Đình Xuyên nhìn thấy vẻ mặt bị dọa sợ chợt lóe lên của cô, giọng nói dày đặc đè xuống trở nên hơi trầm thấp: "Tôi nghĩ rằng tôi đã nói rất rõ ràng rồi.”
“......”
Tống Khuynh Thành nhanh chóng tỉnh táo lại, cô cố gắng đè nén rung động trong lòng, ngước mắt nhìn thẳng vào mặt anh: "Tôi hiểu, chỉ có anh không hiểu thôi.”
Đôi mắt hạnh của cô dưới ánh sáng mờ hiện lên vẻ trong suốt lại bướng bỉnh, còn có sự quyến rũ mê say thu hút người khác.
Úc Đình Xuyên chậm rãi mở miệng: "Những đứa trẻ như vậy không làm cho người ta thích đâu.”
Tống Khuynh Thành nhìn thấy bản thân trong con ngươi của anh, mặc dù nơi đó bình tĩnh không gợn sóng, nhưng cảm xúc của cô lại cảm nhận được một luồng sóng to gió lớn, thế nhưng cô vẫn quật cường mỉm cười: "Đứa trẻ à? Đáng tiếc tôi không phải.”
"Trẻ con đều không muốn thừa nhận bản thân không hiểu chuyện."
"Vậy người lớn, có phải luôn thích làm chuyện tự cho là đúng không?"
“......”
Úc Đình Xuyên nhìn lại cô với vẻ mặt không có một tí biểu cảm, một lát sau, anh nhỏ tiếng nói ở bên tai cô: "Đừng nhìn người khác bằng ánh mắt này, em còn nhỏ lắm.”
"Tôi không còn nhỏ..." Tống Khuynh Thành cầm cổ áo sơ mi của anh.
Tầm mắt của cô rơi về phía yết hầu nhô lên của Úc Đình Xuyên, lông mi chớp chớp, nói với giọng điệu giọng thu hút: "Những chuyện phụ nữ có thể làm, tôi cũng có thể làm.”
Cô nói xong lại nhấc mi mắt nhìn chằm chằm đôi mắt thâm thúy của người đàn ông.
Bốn mắt nhìn nhau, sự im lặng lan tràn trong không khí.
Giống như đã trôi qua một lúc lâu, lại giống như chỉ có mấy giây ngắn ngủi..
Úc Đình Xuyên giơ tay nâng cằm cô lên, dùng ngón tay cái tỉ mỉ vuốt ve, tầm mắt đặt lại trên cánh môi ửng hồng của cô: "Trẻ con bây giờ đều không nghe người lớn dạy dỗ như thế sao?”
Xúc cảm ở cằm, hơi ngứa, làm cho người ta không khống chế được muốn tránh đi.
Nhưng Tống Khuynh Thành không nhúc nhích, cô chỉ hỏi: “Có phải người lớn bây giờ đều thích dạy dỗ như anh hay không?”
Dứt lời ——
Úc Đình Xuyên nắm cằm cô, đột nhiên cúi đầu hôn lên.
Đôi môi mỏng đè lên cánh môi, trong nhịp tim đập thình thịch, Tống Khuynh Thành nếm được mùi vị thuốc lá.
Sau đó, hai tay của cô thuận tiện vòng quanh cổ Úc Đình Xuyên, sống mũi hai người chạm vào nhau, hô hấp quấn quanh, cô khẽ lẩm bẩm trên đôi môi dán sát vào nhau: "Quên nói cho anh biết, tôi cũng không thích người lớn luôn khoe mẽ…"
Lời còn chưa dứt, hàm răng đã bị mở ra.