Sau khi Cố Gia Chi đi ra ngoài, phòng làm việc rơi vào sự yên lặng.
Trong lúc đó, trợ lý bỗng nhiên gõ cửa đi vào: "Tổng giám đốc Úc, có cần tôi mang trà vào không?”
Úc Đình Xuyên nói: "Không cần, cô đi ra ngoài làm việc đi.”
Trợ lý đóng cửa lại và rời đi.
Tống Khuynh Thành ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía bàn làm việc lớn, Úc Đình Xuyên đang đứng ở trước bàn làm việc, cơ thể dựa vào mép bàn, quần tây màu đen, trên người là áo sơ mi trắng, hai tay tùy ý đặt ở bên cạnh bàn lớn, khi nhận thấy cô đang nhìn mình, anh bèn đáp lại bằng ánh mắt lạnh nhạt, nhưng vẫn nhìn thấu lòng cô như mọi lần.
"Nhìn cái gì?" Anh mở miệng trước, cúi đầu cầm lấy hộp thuốc lá trên bàn.
Cả người Tống Khuynh Thành thả lỏng dựa vào sofa phía sau: "Nhìn anh. Không được sao?”
Trong giọng nói, bất giác mang theo vẻ yểu điệu.
Úc Đình Xuyên cầm một điếu thuốc ngậm vào trong miệng, rồi khép hộp thuốc lá ném trở lại bàn lớn, sau đó nghiêng người đi tìm bật lửa, Tống Khuynh Thành thấy vậy bèn đi vài bước đến trước mặt anh.
Khi Úc Đình Xuyên liếc mắt nhìn qua, cô đã cầm lấy cái bật lửa kia từ trong tay anh trước.
Bàn tay mảnh khảnh, trắng nõn, mềm mại như không xương của cô gái làm nổi bật vẻ cứng rắn của chiếc bật lửa đen như mực ở trong tay, Úc Đình Xuyên nhìn trong chốc lát rồi mở miệng: "Muốn làm cái gì?”
Giọng nam trầm thấp lọt vào tai Tống Khuynh Thành, lộ ra vẻ hấp dẫn.
Đó là sự thành thục mà các chàng trai hai mươi tuổi không có.
Cô khẽ nhếch môi: "Giúp anh châm thuốc.”
Nói xong, một ngọn lửa nhỏ từ trong miệng bật lửa thoát ra.
Úc Đình Xuyên nhìn chằm chằm ngọn lửa màu tím kia vài giây, cuối cùng không cúi đầu châm điếu thuốc nữa mà đặt thuốc lá lên trên bàn: "Đi tắm trước đi.”
Nói xong, anh dẫn đầu đi vào phòng nghỉ ngơi.
Tống Khuynh Thành nghe thấy giọng điệu hời hợt của anh, trong lòng cảm thấy hơi thất bại, ánh mắt lơ đãng nhìn về phía điếu thuốc lá bên cạnh bàn lớn, lại phát hiện vị trí đầu lọc có vết cắn cạn.
......
Cố Gia Chi trở về từ phòng tài vụ, cô ta đẩy cửa ra liền nhìn thấy Úc Đình Xuyên đang đứng trước cửa sổ sát đất hút thuốc.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Úc Đình Xuyên quay đầu lại: "Đã chuẩn bị xong chưa?”
Anh vừa nói vừa đi trở lại bàn, ấn đầu thuốc lá vào gạt tàn thủy tinh.
"Ừm, Hứa Đông đang sắp xếp ở bên ngoài." Cố Gia Chi nói xong, tầm nhìn chuyển hướng sang phòng nghỉ đang đóng cửa: "Còn tắm ở bên trong à?”
Úc Đình Xuyên ngầm thừa nhận suy đoán của cô ta, sau đó lấy áo khoác từ sofa: "Đi thôi.”
"Không đợi cô bé kia..." Cố Gia Chi hỏi.
"Lát nữa để Linda đưa về."
Linda, một trong những trợ lý của tổng giám đốc.
Cố Gia Chi gật đầu, nghĩ đến Jason còn đang chờ ở khách sạn, cũng không có ý kiến gì.
......
Khi Tống Khuynh Thành đi ra từ phòng nghỉ ngơi thì thấy không còn ai ở trong phòng làm việc rộng lớn.
Cô chỉ mặc một chiếc áo sơ mi nam màu xám, vạt áo sơ mi che kín đùi cô, lộ ra đôi chân dài trắng, hai nút cổ áo sơ mi mở ra, mái tóc dài sấy khô xõa trên vai, xương quai xanh xinh đẹp và cổ thấp thoáng trong mái tóc đen.
Đúng lúc này, cửa văn phòng mở ra từ bên ngoài.
Tống Khuynh Thành nhận ra đây là trợ lý nữ vừa rồi hỏi Úc Đình Xuyên có cần pha trà hay không.
Đối phương nhìn áo sơ mi trên người Tống Khuynh Thành thì hơi sửng sốt.
Chiếc áo sơ mi này boss nhà mình đã mặc rất nhiều lần, dĩ nhiên Linda nhớ rất rõ. Cô ấy không biết Tống Khuynh Thành tới đây cùng với Cố Gia Chi, cho rằng là Úc Đình Xuyên dẫn vào, hơn nữa Úc Đình Xuyên còn dặn dò cô ấy đưa người trở về, Linda lập tức không nhịn được suy đoán thân phận của đối phương.
Cho dù trước kia Úc Đình Xuyên từng dính tin đồn với một ngôi sao nữ, nhưng đây là lần đầu tiên anh đưa phụ nữ đến công ty,.
Cô ấy làm trợ lý bên cạnh Úc Đình Xuyên cũng đã được ba bốn năm mà chưa từng thấy Úc Đình Xuyên thân mật với người khác phái nào, chứ đừng nói là bí mật bao nuôi phụ nữ gì đó. Ít nhất cho tới bây giờ chưa từng để trợ lý như cô ấy đi dạo phố mua đồ cùng với phụ nữ, khi cô làm thư ký hoặc bạn học làm trợ lý ở công ty khác thì đều bị tình nhân của mấy lão tổng sai khiến.
Cô ấy vốn tưởng rằng người như cô Cố đã là một người rất thân mật đối với tổng giám đốc Úc……
Nghĩ như vậy, thái độ của Linda càng trở nên khách sáo hơn: "Cô tắm xong rồi à?”
"Rồi." Tống Khuynh Thành mím môi lại.
Linda bước đến gần và cẩn thận đánh giá Tống Khuynh Thành vài lần, cô ta bỗng nhiên hiểu được nguyên nhân Úc Đình Xuyên đồng ý "nuôi" cô.
Trẻ trung, xinh đẹp, có vốn liếng, làn da cũng tốt đến nỗi có thể búng ra nước.
Linda đi vào phòng nghỉ ngơi một chuyến, lúc đi ra còn cầm quần áo ướt của Tống Khuynh Thành ở trong tay: "Cô ở văn phòng tổng giám đốc Úc chờ tôi một chút, tôi đem quần áo này đến tiệm giặt ủi gần đây. Sau khi giặt xong mang đến đây thì tôi sẽ lái xe đưa cô về nhà.”
Chờ Linda đi ra ngoài, Tống Khuynh Thành mới ngồi xuống ghế sofa, nhìn chung quanh với ánh mắt nhàm chán.
Cô bỗng nhiên chú ý tới một quyển sách mở ra trên bàn trà.
Tống Khuynh Thành cầm lên xem, là bản gốc tiếng Anh của《Ông già và biển cả》.
“......Con người được sinh ra không phải để dành cho thất bại. Con người có thể bị huỷ diệt nhưng không thể bị đánh bại." Tống Khuynh Thành nhìn dòng chữ tiếng Anh kia, trong đầu tự động dịch ra thành ý tiếng Trung.
Một lát sau, cô cảm thấy hơi lạnh bèn thuận tay cầm thảm lông gấp gọn ở bên cạnh.
......
Khi Úc Đình Xuyên trở lại công ty cũng đã hơn năm giờ chiều.
Anh vừa mở tay nắm cửa văn phòng ra liền nhìn thấy bóng người nằm trên sofa.
Linda đứng dậy và đi tới giải thích: "Tổng giám đốc Úc, có lẽ bởi vì trời mưa nên muộn chút nữa bên tiệm giặt ủi mới đưa quần áo giặt xong tới.”
Úc Đình Xuyên thu lại tầm mắt từ ghế sofa da thật, sau đó hơi gật đầu rồi bảo cô đi trước.
Linda vừa rời đi, Úc Đình Xuyên trở tay đóng cửa lại.
Anh bước vào văn phòng nhưng không đi đến khu vực ghế sofa.
Thân hình cao lớn dựa vào mép bàn lớn, dùng bật lửa châm một điếu thuốc, từ từ phun ra một làn khói.
Tầm mắt lại hướng về phía sofa.
Tống Khuynh Thành đang cong hai chân ngủ ở đó, cơ thể mảnh khảnh mềm mại bao phủ trong áo sơ mi rộng thùng thình, ống tay áo xắn lên, lộ ra cổ tay mảnh khảnh, trên người đắp thảm lông màu trắng, còn có một quyển sách đang mở ra, mái tóc đen dài xoăn nhẹ tản ra cả sofa, diện mạo trong sáng hơi tái nhợt vì bệnh nhưng gương mặt vẫn không giảm đi sự xinh đẹp.
Nước xa tựa hoa cúc, nước gần tựa khói sương
Trong đầu Úc Đình Xuyên đúng lúc xuất hiện hai câu thơ này.
Anh đưa tay chạm vào thân thuốc lá trong gạt tàn, tro tàn xanh trắng rơi xuống, nhao nhao tung bay, nói hết tâm tình phất phơ trong chớp mắt kia.