Chiếc xe phía sau, bởi vì mở khóa nên đèn nhấp nháy theo.
Tống Khuynh Thành nghe tiếng ngẩng đầu.
Cách đó không xa, người đàn ông dừng chân lại một lát, có lẽ không nghĩ tới cô sẽ ôm cây đợi thỏ chờ ở đây.
Dáng người của anh cao lớn, đút một tay vào túi quần trông rất phong độ, tay kia thì xách túi thể dục màu đen, cách ăn mặc trên người cũng không phải quần áo bình thường nhìn thấy trên sân bóng, hẳn là anh vừa mới tắm và đã thay áo sơ mi sạch sẽ và quần tây, cả người trông rất gọn gàng và chỉnh tề.
Sau một vài lần gặp mặt, ấn tượng của Tống Khuynh Thành đối với Úc Đình Xuyên vẫn chỉ dừng lại ở từ "nghiêm túc".
Gương mặt của anh vô cùng nghiêm túc, dường như chưa từng cười bao giờ.
Thế nhưng bây giờ, cho dù trên mặt Úc Đình Xuyên vẫn không có quá nhiều biểu cảm, Tống Khuynh Thành vẫn cảm thấy anh đang kinh ngạc, loại trực giác đến từ giác quan thứ sáu này khiến cho cô không hiểu sao lại cảm thấy thú vị.
Cho đến khi anh đi tới trước mặt mình, Tống Khuynh Thành mới chậm rãi đứng thẳng người, rời khỏi thân xe.
Không đợi Úc Đình Xuyên hỏi, cô vươn tay ra trước.
"Giày." Cô ấy mở miệng.
Cổ tay cô trắng nõn, mềm mại, giống như dù chỉ là một cú nắm hơi dùng sức cũng không chịu nổi.
Úc Đình Xuyên liếc mắt nhìn trên chân cô, cô đã thay một đôi giày cứng rất bình thường, không giống như mới, hẳn là đôi mà cô vốn đang mang. Anh không có nhận cái túi giấy đựng giày kia mà ngẩng đầu hỏi cô: "Em đã chờ ở đây rất lâu rồi à?”
Tống Khuynh Thành mím môi, cô không nhìn ánh mắt của anh mà chỉ nhỏ tiếng nói: "Cũng không lâu lắm.”
Mắt cô rủ xuống, khi cô nói chuyện, lông mi nhẹ nhàng run lên.
Dáng vẻ này trông có vẻ vừa đơn thuần vừa vô hại.
Úc Đình Xuyên nhìn vào xoáy tóc trên đỉnh đầu cô, hai bên không nói gì, một lát sau, có tiếng nói chuyện mơ hồ truyền đến, anh rút tay trái đeo đồng hồ từ túi quần ra và mở cửa xe bên cạnh Tống Khuynh Thành: "Lên xe, tôi đưa em về trường học."
Sân golf được xây dựng bên ngoài vành đai 5 của Nam Thành, mặc dù con đường ở đây đã được thông suốt hoàn toàn, nhưng vì vị trí hẻo lánh, cộng với việc hầu như tất cả những người chơi bóng đều có xe riêng nên bây giờ chỉ có một chuyến xe buýt đến và đi từ phía nam, hơn nữa còn là chiếc xe buýt cuối cùng chạy lúc 6:30 tối.
Bây giờ cũng đã hơn sáu giờ rưỡi.
Tống Khuynh Thành ngồi ở hàng ghế sau xe.
Sau khi Úc Đình Xuyên lên xe, Tống Khuynh Thành thấy anh khởi động động xe mới hỏi: "Không cần chờ anh Cố sao?"
Úc Đình Xuyên nói: "Cậu ta có xe."
Nghe được đáp án này, Tống Khuynh Thành nhếch khóe môi, nhưng nụ cười chỉ dừng lại trong nháy mắt rồi chợt mở miệng: "Chờ một chút." Thấy Úc Đình Xuyên cầm vô lăng dừng lại, cô vội vàng đẩy cửa xe xuống, ngồi vào ghế lái phụ, sau đó ôm túi đeo vai quay đầu và nói với người bên cạnh: "Được rồi."
...
Chiếc xe vừa lái xe ra khỏi sân golf, Úc Đình Xuyên điện thoại di động reng lên.
Anh nhìn số người gọi, sau đó nhấn nút trả lời, khi chờ đợi cho đến khi đầu bên kia nói xong, giọng nói thu hút của anh mới vang lên trong xe: "Có một chút việc bận nên đi trước."
"..."
"Không có gì thì cúp máy đây."
Nói xong, Úc Đình Xuyên liền ném điện thoại di động lên phía trên.
Tống Khuynh Thành vẫn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Cô đoán được, hẳn là Cố Chính Thâm gọi tới.
Chiếc xe chạy vào đường hầm qua sông, ánh sáng trong xe trong nháy mắt tối xuống, phản chiếu cảnh tượng trên cửa sổ càng thêm rõ ràng.
Tầm mắt của cô dừng lại ở hình ảnh phản chiếu của Úc Đình Xuyên, ánh đèn đường vừa vặn lướt qua cửa sổ xe, lúc sáng lúc tối làm hiện ra đường nét của người đàn ông, góc cạnh lạnh lùng cứng rắn, bao gồm cả yết hầu nhô lên. Từ góc độ của phụ nữ, Tống Khuynh Thành thừa nhận, rất có sức hút, có sự gợi cảm thuộc về người đàn ông thành thục.
Không biết nhìn chằm chằm như vậy bao lâu, cửa sổ hai bên đột nhiên từ từ hạ xuống.
Gió nóng thổi mạnh từ cửa sổ, thổi bay không khí mát mẻ trong xe.
Trong tầm mắt Tống Khuynh Thành chỉ còn lại bóng đêm đen kịt cùng đèn đường nhanh chóng lùi lại.
......
Khi xe đến thành phố cũng đã qua 8 giờ tối.
Úc Đình Xuyên đột nhiên hỏi: "Tuần này có đi tiêm không?”
"..." Tống Khuynh Thành giật mình, sau khi phản ứng lại ý của anh là gì hì cô cúi đầu nhìn tay trái của mình, miệng vết thương đã sớm không còn đau, cô nhỏ tiếng nói: "Lần trước bác sĩ nói không trúng độc, hẳn là sẽ không có vấn đề gì lớn.”
Úc Đình Xuyên cũng không nói gì nữa, thế nhưng lại đánh nửa vòng vô lăng ở giao lộ phía trước, thay đổi phương hướng xe chạy.
Khoảng 20 phút sau...
Chiếc xe dừng ở tầng dưới của trung tâm kiểm soát dịch bệnh.
Trung tâm kiểm soát dịch bệnh có bác sĩ trực, Tống Khuynh Thành lấy phiếu tiêm vacxin và lên tầng hai tiêm, Úc Đình Xuyên không đi theo lên tầng, anh đứng ở bậc thềm cửa hút thuốc.
Không đến năm phút đồng hồ, Tống Khuynh Thành đã ấn tăm bông khử trùng trên cánh tay trái xuống tầng.
"Bác sĩ nói phải ở lại theo dõi mười lăm phút." Cô nói.
Úc Đình Xuyên gật đầu, không vội vàng rời đi.
Tống Khuynh Thành không quay lại tầng nữa, cô đứng bên cạnh Úc Đình Xuyên và hưởng thụ cơn gió đêm, khi nhìn thấy điếu thuốc trong tay Úc Đình Xuyên thì đột nhiên hỏi: "Anh hút của hiệu nào vậy?”
Câu hỏi này như đang tìm chuyện để nói.
Úc Đình Xuyên gảy tàn thuốc và trả lời cô: "Hoàng Hạc Lâu.”
------ ngoại lề------
Anh Úc với trái tim thiếu nữ, mặc dù đã 34 tuổi nhưng vẫn sẽ xấu hổ/(/?? ω?? )/Còn hạ cửa sổ xuống xe không cho người ta nhìn, không sai, chính là loại đàn ông ngoài lạnh trong nóng này.