Nhân viên phục vụ nhanh chóng đi tới bàn của nhóm người tổng giám đốc Lưu.
Khi biết được điếu thuốc này là Úc Đình Xuyên cho, tổng giám đốc Lưu cảm thấy thụ sủng nhược kinh, phấn khích đến mức những thịt trên mặt cũng run rẩy. Người phục vụ chưa kịp nhắn lại lời nói thì ông ta đã đứng lên, chỉnh lại cổ áo, cầm điếu thuốc kia tự mình đến khu A nói cảm ơn.
Tống Khuynh Thành thờ ơ lạnh nhạt, cô nhìn dáng vẻ nịnh nọt của Lưu Đức Thuận, thậm chí cô còn cảm thấy hơi buồn cười, nhưng sau khi cười xong, cô lại quay đầu xem người chơi bóng.
Cảnh tượng này vừa vặn bị Cố Chính Thâm thu vào trong tầm mắt, anh ta đưa ngón tay vuốt ve đôi môi mỏng và nhìn chằm chằm Tống Khuynh Thành cách đó không xa, sau đó câu được câu không mà nói với Úc Đình Xuyên bên cạnh mình: "Cô gái này thật lạnh lùng!”
Úc Đình Xuyên không tiếp lời, điếu thuốc ở giữa ngón tay bốc cháy hơn phân nửa.
Lúc này, Lưu Đức Thuận đã đi tới.
Cố Chính Thâm dẫn đầu đứng dậy chào hỏi đối phương, giống như hai bên thật sự quen biết.
Lưu Đức Thuận xã giao với Cố Chính Thâm xong lại nhiệt tình đưa tay với Úc Đình Xuyên đang ngồi dưới ô: "Tổng giám đốc Úc đã trở về rồi à.”
Úc Đình Xuyên tiện tay ấn đuôi thuốc lá vào gạt tàn, buông chân dài đang bắt chéo với nhau và đứng lên bắt tay ông ta: "Ông là tổng giám đốc Lưu của thang máy Cường Thịnh đúng không?”
"Làm phiền tổng giám đốc Úc nhớ đến tôi rồi." Lưu Đức Thuận lập tức cảm thấy vui mừng.
Úc Đình Xuyên gật đầu, thái độ không lạnh nhưng cũng chưa đến mức thân thiết.
Trong giới, không giống như Cố Chính Thâm thấy người liền nở nụ cười, Úc Đình Xuyên cũng nổi tiếng là người nghiêm túc thận trọng.
Vì vậy Lưu Đức Thuận không cảm thấy Úc Đình Xuyên đang cố tình tỏ ra lạnh lùng với mình nên chủ động bắt chuyện: "Lần trước trong bữa tiệc sinh nhật của thủ trưởng Cố, tôi may mắn được trò chuyện vài câu với tổng giám đốc Úc, không nghĩ tới hôm nay lại gặp được tổng giám đốc Úc và tổng giám đốc Cố ở đây, xem ra duyên phận của chúng ta không tệ.”
Cố Chính Thâm mỉm cười nói: "Có khi cũng không phải là duyên phận.”
Anh ta nói xong cầm bật lửa từ trên bàn, định châm điếu thuốc trong tay Lưu Đức Thuận.
“Để tôi, để tôi tự làm!” Lưu Đức Thuận vội vàng nói.
Cố Chính Thâm cũng không giả vờ từ chối, thuận nước đẩy thuyền bảo Lưu Đức Thuận lấy bật lửa, sau đó nghiêng đầu nhìn Úc Đình Xuyên đang ngồi trở về uống nước, đột nhiên không hiểu suy nghĩ của người bạn tốt nhiều năm cho lắm.
Lưu Đức Thuận đã chìm nổi ở trong kinh doanh mấy chục năm, đã giống như một người lão luyện từ lâu, không thật sự cầm bật lửa tự châm thuốc cho mình mà lấy ra một gói thuốc lá ra, lần lượt đưa cho Cố Chính Thâm và Úc Đình Xuyên.
Cố Chính Thâm chơi đùa với điếu thuốc kia và mỉm cười với Lưu Đức Thuận: "Thuốc lá này cũng không rẻ.”
"Chỉ là mua mấy điếu để miệng đỡ thèm mà thôi." Lưu Đức Thuận cũng cười nói.
......
Tống Khuynh Thành thu lại ánh mắt từ sân bóng và nhìn về phía khu nghỉ ngơi bên kia, Lưu Đức Thuận đã ngồi dưới ô che nắng ông ta đang chậm rãi nói chuyện với vẻ mặt hồng hào, cô cầm lấy lon bia của mình, uống một ngụm nhỏ, sau đó cảm thấy không có việc gì làm liền lấy điện thoại di động ra chơi giải trí.
Không chơi được bao lâu thì nhận được tin nhắn Wechat của Thẩm Triệt: "Hôm nay phát lương, buổi tối mời chị ăn cơm.”
Trên màn hình là một nhân vật hoạt hình với mông trần lắc lư.
Tống Khuynh Thành gõ chữ trả lời: "Đêm nay không được, có việc.”
"Có chuyện gì sao?" Thẩm Triệt hỏi.
Tống Khuynh Thành trả lời: "Tranh sủng.”
Thẩm Triệt gửi tới hai chữ "Thần kinh", sau đó lại hỏi: "Chị đang ở cùng với Úc Đình Xuyên à?”
Cô còn chưa kịp trả lời, ánh mắt đã thoáng nhìn thấy Lưu Đức Thuận đi tới bên này, Tống Khuynh Thành vừa cất điện thoại di động, Lưu Đức Thuận đã đến trước mặt cô, trên mặt mang theo vui vẻ, nói chuyện cũng trở nên dịu dàng hơn rất nhiều: "Lát nữa tôi sẽ chơi bóng với tổng giám đốc Úc nên chắc chắn không đế ý đến cô được, cô về thành phố trước đi.”
Mặc dù nói là không để ý nhưng trên thực tế, hình như Úc Đình Xuyên không thích chơi bóng khi có phụ nữ ở bên khoa tay múa chân ở đó.
Cho dù đối phương không nói rõ, Lưu Đức Thuận vẫn suy ra được ý tứ này.
Tuy rằng bên ngoài chưa từng truyền ra chuyện Úc Đình Xuyên trở mặt, nhưng có một câu nên nói như thế nào nhỉ, những người nhìn có vẻ không nóng tính, thế nhưng cho đến khi thật sự trở mặt thì đến cả bố mẹ cũng không nhận. Ông ta còn muốn thông qua quan hệ thân thiết với Úc Đình Xuyên để lấy được hợp đồng thang máy của những hạng mục dưới danh nghĩa Hằng Viễn. Dĩ nhiên ông ta sẽ không dại dột mà chạm đến giới hạn của Úc Đình Xuyên, bởi vậy sau khi hẹn với bọn Cố Chính Thâm liền tới đuổi Tống Khuynh Thành đi trước.
"Nếu cô muốn chơi golf thì có thể chơi một lát, đến lúc thanh toán cứ tính dưới tên tôi." Lưu Đức Thuận nói xong lời này thì giống như nghe thấy có người gọi mình, ông ta không dám trì hoãn nữa mà lập tức đi qua.
.....
Nhìn theo bóng lưng Lưu Đức Thuận đi xa, Tống Khuynh Thành ngồi dưới ô một lát, sau đó đứng dậy rời khỏi bãi cỏ.
Cô lấy túi xách và quần áo của mình ở chỗ giữ đồ và ra khỏi câu lạc bộ golf.
Hoàng hôn buông xuống, thời tiết vẫn rất nóng.
Nhựa đường trên mặt đường sau khi bị phơi nắng cả một buổi chiều, nhiệt độ nóng đến phỏng chân truyền đến từ đế giày .
Tống Khuynh Thành không có đi đến trạm xe buýt mà đi tới bãi đỗ xe, bãi đỗ xe ngoài trời rất lớn, có rất nhiều xe hơi đỗ ở nơi đó, mặc dù tốn một ít công sức nhưng cô vẫn tìm được chiếc Jaguar XKR màu đen kia.
Chiếc Jaguar hai triệu tệ dừng ở trong một đám xe sang, cũng không quá bắt mắt.
Tống Khuynh Thành đi tới dựa vào cửa xe chờ đợi.
Không có âm thanh báo động như mong đợi.
Thời gian trôi qua, ánh nắng chiếu đỏ nửa bầu trời, dần dần bị hoàng hôn bao trùm.
Trong thời gian này có xe lần lượt rời đi.
Khoảng hai giờ trôi qua, cô vẫn còn chờ đợi trong bãi đỗ xe.
Cách một khoảng cách, Úc Đình Xuyên đang dùng chìa khóa điều khiển từ xa trong tay mở khóa xe, khi đến gần mới phát hiện Tống Khuynh Thành đang tựa vào xe, trong ngực ôm túi hai vai, cô cúi đầu đưa chân đá vào ổ gà bên cạnh.
------ ngoại lề------
Úc tiên sinh lần lượt giúp Khuynh Thành giải vây, thế nhưng hình như người ta không cảm tình nhiều