Editor: Quỷ Quỷ
Bỏ một miếng bánh ngọt vào miệng, An Mộc liền cảm thấy trong miệng đầy hương vị ngọt ngào tươi mát.
Mùi sữa thơm đậm đà này bánh ngọt bên ngoài tuyệt đối không thể so sánh được!
Mà Phong Kiêu nhìn bộ dạng của cô, khóe miệng giật giật, sắc mặt sầm xuống.
Đúng lúc này, tiếng đàn violin vang lên, cách đó không xa một người kéo đàn violin chậm rãi đi về phía hai người.
An Mộc nghe thấy tiếng đàn lập tức trở nên hưng phấn.
Ôi chao, chẳng lẽ cái người cầu hôn kia ở ngay phòng bên cạnh?
Mãi nghĩ ngợi cô không nhai bánh mà trực tiếp nuốt xuống, ăn xong liền muốn đi xem rốt cuộc cái người kia trông như thế nào…
Nhưng sao miếng bánh này…
“A, ưm ưm…” An Mộc chỉ cảm thấy cỏ họng có thứ gì đó bị mắc kẹt, nuốt thế nào cũng không trôi!
Cô thọc tay vào miệng muốn móc thứ kia ra, nhưng không ăn thua!
“Huhuhu!” An Mộc bị nghẹn nước mắt trào ra, nhìn Phong Kiêu rồi chỉ vào cổ họng mình.
Phong Kiêu chả quan tâm sắc mặt khóc coi, lập tức đứng lên, “Nhanh, đi bệnh viện!”
*
Trong bệnh viện Phong Kiêu bịt mắt An Mộc lại, An Mộc há to miệng, bác sĩ cầm nhíp nhanh chóng rút thứ kia ra.
An Mộc chỉ nghe thấy tiếng một cái gì đó rơi xuống khay, lúc này mới thở phào.
Cái cảm giác bị nghẹn không thở nổi trong miệng cuối cùng cũng biến mất.
An Mộc liền nhỏm dậy,”Để em nhìn xem đó là thứ gì?”
Nhưng vừa nhìn thoáng qua thì cái vật đó đã không còn trên khay nữa.
An Mộc khó hiểu, “Cái thứ ấy đâu rồi?”
Bác sĩ nhìn Phong Kiêu một cái, thấy anh khẽ quét mắt qua, sắc mặt như muốn ăn thịt người, vội vàng nói, “À….đã ném vào thùng rác rồi.”
Ném thùng rác rồi…
An Mộc liền đi tới chỗ thùng rác, thấy cái thùng đã đầy rồi, e là không tìm được.
An Mộc nhìn Phong Kiêu, ra vẻ đáng thương, “Huhuhu, chú, cái nhà hàng kia cho cái gì vào món tráng miệng vậy?”
Phong Kiêu hờ hững đáp, “Quả hạch.”
“Quả hạch? Sao có thể có nguyên quả hạch vào đó mà không nghiền nát chứ?” An Mộc tức giận thở hổn hển, “Chú, phải khiếu nại bọn họ! Quá đáng!”
Phong Kiêu nhướng mày, kìm nén một lúc lâu sau mới nói, “Được.”
Lúc này An Mộc mới ngoan ngoan đi theo Phong Kiêu ra về, vừa đi vừa oán giận,”…Loại cảm giác này thực sự quá thống khổ, đến giờ cổ họng em vẫn còn cảm giác bị cái gì cắt qua, quả hạch kia cũng quá cứng rồi!”
Gân xanh nổi lên trên trán Phong Kiêu, trong lòng oán thầm, “Đó là kim cương, đương nhiên là cứng rồi!
“…Ài, không biết người kia cầu hôn thế nào rồi? Trời ạ nếu anh ta để nhẫn trong bánh ngọt không phải đối phương có khả năng ăn phải rồi sặc hay sao?
Phong Kiêu:….Trên đời này chắc chả có ai ngốc như em!
An Mộc bỗng nhiên khựng lại, đờ đẫn nhìn Phong Kiêu, “Phong Kiêu, có phải anh đang gạt em không? Vừa rồi cái thứ kia, có phải anh nhìn nhầm hay không? Đó vốn không phải là quả hạch, mà là nhẫn!”
Trong lòng Phong Kiêu căng thẳng, chẳng lẽ bị cô nhóc nhìn ra rồi?
Trên mặt anh vẫn không hề có biến hóa gì, bàn tay trong túi áo khẽ nắm cái hộp nhỏ kia.
Trong cái hộp đó chính là chiếc nhẫn vừa rồi anh nhanh tay cầm lại.
Nếu cô đã phát hiện ra, vậy chính mình thẳng thắn đưa nhẫn cho cô là được!
Cầu hôn thôi mà, nghĩ nhiều như vậy vào gì! <!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->