Editor: Cà Chua.
Người phục vụ chỉ chỉ một cách đầy bí ẩn về phía không xa chỗ Phong Kiêu, “Hoa ở đằng kia….”
Phong Kiêu gật đầu, ra hiệu bằng mắt cho người phục vụ ý bảo “Đã biết.”
Người phục vụ tức khắc lui về phía sau một bước, nghêm trang đứng ở chỗ đó, nhìn qua dường như vừa rồi chưa nói bất cứ điều gì.
An Mộc hưng phấn tiến lại, ngồi đối diện Phong Kiêu, “Điểm tâm còn chưa mang lên sao?”
Phong Kiêu nhướng mày, “Còn không có.”
An Mộc tức khắc cười tươi, “Hình như hôm nay hơi chậm thì phải.”
Nói xong cô làm ra vẻ mặt “Sao lại gọi em đến đây”, mắt trông chờ nhìn Phong Kiêu.
Đôi mắt hẹp dài của Phong Kiêu đảo qua mặt cô, nhưng không nói gì.
Cuối cùng An Mộc cũng không nhịn được, rướn người về phía trước, đầu cùng hướng về phía trước, thấp giọng mở miệng, “Em nói cho anh nhé, hôm nay có một màn cầu hôn!”
Phong Kiêu mặt mày nhăn nhúm, tai lập tức đỏ lựng, thần sắc có chút xấu hổ, ho khan một tiếng, giả vờ bình tĩnh uống một ngụm rượu vang đỏ.
Trong lòng trầm tư, đã bị cô gái nhỏ nhìn ra rồi sao? Vậy chuyện kia còn muốn tiếp tục nữa không?
Nói như vậy chắc lát nữa sẽ mất đi vài phần hưng phấn.
Đang băn khoăn tự hỏi, An Mộc vươn một bàn tay xinh đẹp trắng nõn che miệng khanh khách cười, “Nhưng anh biết không? Bọn họ lại muốn đem nhẫn bỏ vào điểm tâm để cầu hôn. Ha ha, em nghĩ anh chàng kia chắc cũng đã ba mấy tuổi rồi!”
Nỗi xấu hổ của Phong Kiêu lập tức biến mất, tai cũng hết đỏ, nghiêm mặt lạnh lùng, kiềm chế giọng nói chính mình dò hỏi, “Tại sao em lại nói như vậy?”
“Bởi vì trò này đã quá nhàm chán rồi! Cho nhẫn vào đồ ăn, có một người kéo đàn violon, có hoa hồng, mọi người xung quanh vỗ tay nồng nhiệt, trò cầu hôn kiểu này làm em buồn cười đến rớt cả hàm. 80 năm mà vẫn một kiểu ha ha.”
Ý cười bên môi Phong Kiêu tức khắc cứng đờ, người phục vụ bên cạnh nghe An Mộc nói thế cũng lộ ra vẻ mặt dở khóc dở cười.
Chắc hẳn người con gái kia không nhìn ra một chút manh mối nào, còn ở đó mà nói tiếp, “Kỳ thật lại nói đến việc này, mà cầu hôn thực sự lãng mạn, em đã gặp qua một lần rồi.”
Sắc mặt Phong Kiêu lúc này đã xanh mét, nhưng vẫn phối hợp dò hỏi, “Là cái gì?”
“Trên mạng cũng đã có thời gian ồn ào huyên náo về việc này, chỉ là video đều đã bị xóa, nghe nói là một người bộ đội đại tá đặc chủng cầu hôn bạn gái, mua một cái ca nô hiện đại nhất lúc đó được mệnh danh là thiên trường địa cửu, hơn nữa màn cầu hôn cũng vô cùng lãng mạn.” An Mộc hai tay che cằm, vẻ mặt vô cùng hào hứng, “Chỉ cần ngồi nhà mà xem màn cầu hôn đó, em cũng đã cảm thấy hâm mộ lắm rồi.”
Phong Kiêu:…..
Đúng lúc này có người phục vụ bưng ra một món điểm tâm vô cùng tinh xảo tới, “Cô An, mời cô dùng điểm tâm.”
An Mộc ngồi nói chuyện cũng đã mệt, hơn nữa lại còn đi dạo một vòng trước đó, trong bụng cũng trống rỗng rồi, gật đầu với người đối diện, cần muỗng lên định ăn điểm tâm…..
Ngay lúc đó lại có một bàn tay vươn sang, cầm lấy tay cô.
An Mộc ngẩng đầu, lại nhìn thấy vẻ mặt không được tự nhiên lắm của Phong Kiêu, “Điểm tâm này nhìn qua cũng thấy không tồi, cho anh ăn đi.”
An Mộc:……
Người này hôm nay bị sốt à, bình thường có thích ăn đồ ngọt bao giờ đâu mà lại nói món điểm tâm này không tồi.?!
Cô quay đầu lại, nhìn vào món điểm tâm trong tay mình.
Một đóa hoa hồng nhạt bằng bơ, cách điêu khắc sinh động như thật, nhìn vừa đẹp lại vừa mơ màng, bơ tỏa ra một hương vị ngọt thơm vô cùng, làm cô cảm thấy rất muốn ăn.
Phong Kiêu lấy đi món điểm tâm đang trong tay cô, “Đưa anh nếm xem nào.”
An Mộc đã thèm lắm rồi, cái khó ló cái khôn, cô cười tủm tỉm, nhanh nhảu nói:”Để em ăn trước một miếng đã!”
Sau đó cắn một miếng to ngay trên đỉnh của chiếc bánh điểm tâm!