Editor: Cà Chua.
“Xoát không được sao?” Dung Trạch thực sự kinh ngạc, “Tại sao lại không xoát được?”
Người phục vụ cười gượng:”Cái này, chúng tôi không biết.”
Dung Trạch cầm chiếc thẻ kiểm tra lại, “Chẳng lẽ lại tiêu hết tiền rồi?”
Nói xong anh ta liền lấy ví tiền ra, móc ra một chiếc thẻ khác, “Thử cái này xem.”
Chỉ trong chốc lát, người phục vụ lại một lần nữa tiến lại:”Dung Trạch, thực sự xin lỗi, cũng không xoát được.”
Mặt Dung Trạch lập tức đỏ lên, “Sao lại không xoát được nhỉ?”
Dung Trạch ngày thường đều mang theo thẻ, cả hai cái thẻ này tại sao lại cũng một ngày hết tiền vậy?!
Dung Trạch đứng lên, “Tôi đi theo cô kiểm tra xem.”
An Mộc cảm thấy có chút gì đó không ổn, nhìn Phong Kiêu, vẻ mặt điềm nhiên, không nhìn ra bất cứ biểu cảm chơi xấu nào, nhưng An Mộc chắc chắn đó là anh ta, chuyện này chắc chắn có Phong Kiêu nhúng tay vào!”
An Mộc cười gượng, thấy phòng không còn ai, bèn cầm lấy tay Phong Kiêu, “Phong Kiêu ~~ “
Phong Kiêu rút tay mình ra, điềm đạm mở miệng:”Cô Đường làm gì thế?”
An Mộc cười hắc hắc, “Tôi và Dung lão sư không có gì hết, anh ta đã lên Weibo nói giúp cho tôi mà, vậy nên tôi đã từ chối khéo, tôi, vừa rồi tôi đều nói, tôi thích bạn trai của tôi, anh ta hoàn toàn không có cơ hội.”
Phong Kiêu hừ lạnh một tiếng, nếu không vì những lời này, em nghĩ là em sẽ an ổn mà ngồi ở đây sao?
Nhìn thấy bộ dạng cố gắng lấy lòng mình của cô gái nhỏ đó, Phong Kiêu đột nhiên cảm thấy cứ như vậy cũng không tồi.
Phong Kiêu tiếp tục hừ lạnh một tiếng.
An Mộc đung đưa cánh tay anh ta:”Chú út? Phong Kiêu? Anh đừng giận mà….Đừng giận có được không….”
Bộ dạng làm nũng kia làm cho ánh mắt Phong Kiêu trầm xuống.
Anh ta đột nhiên mở miệng:”Em đề cao tôi như vậy mà lại giấu tôi đi hẹn hò với người đàn ông khác là sao?”
An Mộc nghe những lời này cảm thấy không đúng, nhưng không biết không đúng ở chỗ nào, cuối cùng cũng thuận theo, gật đầu:”Biết sai rồi.”
“Sai rồi là phải chịu phạt.”
An Mộc đột nhiên cảm thấy không ổn, “Phạt cưỡi ngựa sao?”
“Em nói xem?”
Câu này vừa nói ra, Phong Kiêu ôm eo An Mộc, trực tiếp đem cô ôm vào lòng, An Mộc còn chưa phục hồi tinh thần, mặt vẫn đang buồn bã, môi đã bị anh ta chiếm lấy.”
“Ưm ưm….” Âm thanh kháng cự đã bị Phong Kiêu nuốt trọn, tâm trí An Mộc quả là dở khóc dở cười, lại vô cùng bất an.
Dung Trạch chắc chắn sẽ sớm quay lại, nếu như anh ta thấy được thì phải làm sao?!
An Mộc dùng sức giãy giụa, nhưng cô tình, Phong Kiêu luôn kiểm soát cô, đầu lưỡi linh hoạt chuyển động, môi lưỡi nhịp nhàng, trong phòng vang lên một âm thanh ám muội…..
Cũng không biết qua bao lâu, An Mộc cuối cùng cũng được buông ra.
Cô từng hơi hít thở không khí, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lựng, thở dồn dập, vừa được buông ra, liền tức khắc vươn tay tì vào ngực Phong Kiêu:”Tôi sắp không thở nổi rồi!”
Phong Kiêu trên môi thấp thoáng ý cười, lúc này bộ dạng mới trở nên chân chính hiền lành, không hề lưu manh như vừa nãy.
An Mộc nhẹ nhàng thở ra, to gan thật, vừa nghĩ, tròng mắt đảo qua đảo lại:”Phong Kiêu, sao anh không tức giận?”
Phong Kiêu nhứơng mày, bản thân anh không bao giờ để lộ cảm xúc ra ngoài, ngay cả Vệ Uy cũng rất khó nhìn ra anh đang nghĩ gì nhưng không hiểu sao cô gái nhỏ này luôn có thể nhìn được tâm tính anh.
Phong Kiêu rũ mắt:”Làm sao?”
An Mộc cười hắc hắc, “Anh vừa rồi nói với Dung Trạch kết thúc bữa tiệc, kỳ thật không có ý gì sao?”
Phong Kiêu hừ lạnh một tiếng, đang định nói gì đó thì cửa phòng đột nhiên mở ra, Dung Trạch nhìn tư thế của hai người tức khắc kinh ngạc, trợn tròn mắt, “Cô, hai người?!”