Editor: Quỷ Quỷ
Cảm nhận được ánh mắt người bên cạnh dần trở nên sắc lạnh, An Mộc lập tức từ chối, “Dung tiền bối, tự tôi có thể gắp được….nhà tôi có thói quen chăm chú ăn chứ không nói chuyện, anh xem…”
Dung Trạch đành phải ngậm miệng.
An Mộc rốt cuộc cũng thấy yên tĩnh một chút.
Mãi mới ăn xong được bữa cơm, thì lại xảy ra vấn đề.
“Tôi đi trả tiền.”
Kết quả là….
“Để tôi, tôi đi, hôm nay là tôi hẹn em, sao có thể để cho em trả tiền?” Dung Trạch nói.
“Vốn là tôi tới để giải thích với Đường tiểu thư, cho nên nhất định phải nể mặt tôi.” Phong Kiêu nói.
Dung Trạch quay đầu, “Phong tổng muốn trả thì trả sau đi, hiện tại là buổi hẹn hò của chúng tôi.”
Phong Kiêu mỉm cười, “Quấy rầy bữa ăn của hai người thật là xấu hổ, cho nên bữa này để tôi mời.”
“Không được, là tôi mời!”
“Tôi mời.”
“Tôi mời! Đây là cuộc hẹn của tôi và Đường Hạ!”
“Tôi…”
Phong Kiêu còn chưa nói xong, An Mộc liền cắt ngang, “Không phải chỉ là bữa cơm thôi sao?”
Phong Kiêu liếc nhìn cô một cái, “Nếu Dung Ảnh đế đã muốn mời khách,vậy phiền anh rồi.”
Dứt lời, bổ sung thêm một caai, “Đương nhiên, Dung Ảnh đế đã mời Đường Hạ rồi.”
An Mộc lập tức hiểu ý.
Ý Phong Kiêu là, vì đã mời rồi nên không cần dựa vào lý do này để gặp lại nữa.
Dung Trạch cười haha, “Chúng tôi đều là người trong ngành, tôi tùy tiện mời Đường Hạ ăn cơm cũng chẳng có vấn đề gì, đúng không?”
Nói xong liền gọi người phục vụ, đưa cho phục vụ một tấm thẻ, “Tính tiền.”
Phong Kiêu nhìn gương mặt gợi đòn của Dung Trạch, đột nhiên đứng lên, “Tôi ra ngoài một chút.”
Nói xong liền đi ra ngoài.
Âu Dương Sát Sát đứng dựa lưng vào cửa, đang chán muốn chết, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, lập tức đứng thẳng dán lưng vào vách tường, bày ra bộ dáng tận chức tận trách, cố gắng tỏ ra vô hình.
Nhưng lúc Phong Kiêu đi qua cô lại nhả ra một câu, “Về rồi phải học được bản piano ‘Ánh trăng’ trong 1 tháng!”
Âu Dương Sát Sát ngẩng phắt đầu, vội vàng nói, “Dựa vào cái gì chứ!”
Trên đời này thứ kém cỏi nhất của Âu Dương Sát Sát chính là âm nhạc! Còn nhạc cụ cô ghét nhất chính là đàn piano!
Phong Kiêu lành lạnh nhìn cô liếc mắt một cái, “Vì cô là vệ sĩ của Đường Hạ.”
Âu Dương Sát Sát tức giận thở gấp, tuy không dám nhìn thẳng vào Phong Kiêu nhưng vẫn không nhịn được cãi lại, “Đã là vệ sĩ thì liên quan gì đến piano?”
Phong Kiêu cười như không cười, “Ồ… tôi thấy một vệ sĩ nhiều chuyện như cô thật là rảnh rỗi.”
Âu Dương Sát Sát nghe thấy hai chữ “nhiều chuyện”, nhất thời im bặt, sắc mặt trắng bệch, thân thể gồng lên, bao nhiều lời mình vừa nói anh ta đều nghe thấy hết!
Phong Kiêu không thèm để ý đến cô nữa, đi theo người phục vụ vừa cầm lấy thẻ thanh toán.
Người phục vụ tới chỗ thu phí, đang định quẹt thẻ thì đã nghe thấy một giọng nói, “Quẹt cái này.”
Người phục vụ ngẩng đầu lên liền nhận ra là Phong Kiêu, anh đưa ra một chiếc máy quẹt thẻ.
Người phục vụ sửng sốt, “Anh Phong, đây là máy làm máy khử từ, anh…”
“Tôi biết đây là máy khử từ.” Phong Kiêu trực tiếp chặn miệng người phục vụ.
Người phục vụ lập tức hiểu ra, “Vậy chiếc thẻ này đã được khử từ sao?”
Phong Kiêu gật đầu.
Phong Kiêu vừa trở lại phòng, người phục vụ liền đi vào trong, tới trước mặt Dung Trạch, “Anh Dung, thật xin lỗi, thẻ của anh không thanh toán được.”