Editor: Tuna
Phong Kiêu nghe thấy lời nói giận dữ của cô gái nhỏ, liền thở dài.
Vốn là muốn cô chính miệng nói một tiếng ‘em yêu anh’, nhưng không nghĩ tới thế nhưng……
Thôi, mặc kệ vậy, có những lời nói lưu tại trong lòng, có lẽ so nói ra càng tốt.
Phong Kiêu ôm An Mộc xoay người, lại đi đến trên lầu phòng ngủ, đem cô đặt ở trên giường.
An Mộc có chút khó chịu động đậy, Phong Kiêu liền đè lại thân thể của cô:
“Đừng lộn xộn, tôi đi lấy thuốc cho em.”
An Mộc bĩu môi:
“Không cần, Phong tổng, tôi còn phải đi a, tôi không nên sống chết mà lưu lại.”
Phong Kiêu xoa xoa trán, cảm giác lúc này thật giống như lấy đá đập chân mình vậy!
Anh đè lại bả vai của An Mộc, không cho cô nhúc nhích, lúc này mới chậm rãi ngồi xổm xuống.
Cô ngồi ở mép giường, cúi đầu. Anh ngồi xổm trước mặt cô, ánh mắt chấp nhất lại nghiêm túc:
“An Mộc, nghe, đừng rời đi, em không phải là sống chết không chịu đi mà là tôi sống chết giữ em lại, có được chưa?”
An Mộc cảm thụ được ánh mắt của anh, cắn môi, quay đầu đi:
“Nhưng anh nói đúng lắm, chúng ta là cái dạng quan hệ gì chứ? Tôi như thế nào có thể ở lại chung cư của anh? Lỡ như lần sau anh lại không vui, lại đem tôi đuổi đi làm sao bây giờ? Tôi vẫn là nên rời đi thôi, Phong tổng, tôi……”
Cô vẫn còn muốn nói nữa, lại đột nhiên bị Phong Kiêu một phen túm vào trong lòng ngực.
Cái ôm ấm áp quen thuộc làm An Mộc lập tức dừng lại lời nói, sau đó, cô liền nghe được thanh âm của người đàn ông:
“An Mộc, ngoan, nghĩ ngơi cho tốt đi.”
An Mộc ở chổ Phong Kiêu không nhìn thấy được, khẽ nhếch môi cười.
Chỉ là cô cũng không thấy được, lúc Phong Kiêu ôm co, cau mày, chóp mũi giật giật.
Tại sao lại có mùi phấn nồng như vậy?
Mi mắt anh rũ xuống, nhìn thấy thứ trắng như bột phấn trên mặt cô, tức khắc cảm thấy dở khóc dở cười!
Cái này vật nhỏ, muốn cô nói một câu ‘ em yêu anh’ còn khó hơn cả lên trời sao?
Thế nhưng, thế nhưng……!
Khóe môi Phong Kiêu cong nhẹ lên, giờ khắc này, đột nhiên cảm thấy nữ hài chịu ở anh trên người hạ công phu, cũng thực không tồi.
Nếu cô không nói, vậy anh không miễn cưỡng cô, bất quá…… Dám tính kế Phong Kiêu anh?
Khóe môi Phong Kiêu cong lên, càng thêm tà khí.
An Mộc đúng là đã tính kế Phong Kiêu.
Biết người đàn ông muốn làm gì, cô lại cố tình không nói.
Dựa vào cái gì muốn cô mở miệng trước a, rõ ràng là người đàn ông này thích cô trước mà.
Hiện tại, có thể an tâm ở lại đi?
Trong ánh mắt cô hiện lên tia giảo hoạt, tiếp theo liền cảm giác Phong Kiêu muốn đem cô đẩy ra, An Mộc tức khắc đem nụ cười thu lại, lại lần nữa làm ra bộ dáng yếu ớt.
Phong Kiêu đỡ bả vai An Mộc:
“Vậy em nằm xuống nghỉ ngơi, tôi đi cho ngươi đem hành lý thu thập lại.”
An Mộc ngoan ngoãn chui vào ổ chăn, trên giường lớn, thân thể nhỏ bé kia, đơn bạc giống như không tồn tại, đắp lên chăn sau, chỉ lộ ra khuôn mặt nho nhỏ.
Nhìn thấy gương mặt cô, Phong Kiêu liền nghèn nghẹn nơi yết hầu.
Đã lâu không có chạm vào cô rồi.
Mặt mày Phong Kiêu trầm xuống, xoay người, đi ra ngoài.
Phong Kiêu đem An Mộc hành lý kéo vào tới, một món rồi một món giúp cô treo lại vào tủ, An Mộc liền ngoan ngoãn nhìn anh, trong lòng đã sớm cười tươi như hoa.
Nhưng vào lúc này, cửa phòng lại vang lên.
Cùng với một câu “Tiến vào” của Phong Kiêu, người giúp việc bưng một chén đen tuyền đi vào tới:
“Tiên sinh, thuốc đã sắc xong, hiện tại liền uống sao?”
Phong Kiêu nhận lấy chén thuốc:
“Không còn chuyện gì nữa, cô có thể đi rồi.”
Người giúp việc gật đầu rời đi.
Phong Kiêu bưng chén thuốc đi tới, đem chén đặt ở trên tủ đầu giường:
“An Mộc, uống thuốc đi.”