Editor: Quỷ Quỷ
Phong Kiêu sung sướng sải chân bước tới cửa, mở mắt mèo nhìn ra ngoài, tính đợi đối phương gõ cửa sẽ mở ra ngay.
Nhưng An Mộc lại đứng ở ngoài cửa, nhìn cô do dự tâm trạng anh càng tươi tỉnh.
Cuối cùng chuông cửa cũng vang lên.
Phong Kiêu mở cửa, vẫn duy trì gương mặt lạnh nhạt, cố gắng kiềm chế chính mình, tận lực làm cho ngữ khí của mình phải thật lạnh lùng, “Sao em lại quay lại?”
Vẻ mặt cô hình như không tốt lắm, trán đổ đầy mồ hôi, bộ dáng này làm Phong Kiêu có chút mềm lòng, chẳng lẽ nói thật lòng mình ra khó đến vậy sao?
Phong Kiêu thậm chí đều tự trách mình, đối với phụ nữ việc chủ động nói ra trước đã không dễ dàng rồi.
Anh đang đắn đó có nên mở miệng trước không thì cô đột nhiên đẩy anh vào trong, “Chú, em muốn mượn nhà vệ sinh một chút!”
Nói xong cô liền xông thẳng vào.
Phong Kiêu sửng sốt, chỉ nghe thấy cửa phong trên lầu đóng rầm một cái.
Anh ngây người ra, cái người này chẳng lẽ quay lại chỉ là để đi nhờ nhà vệ sinh?
Anh đi theo lên lầu, đứng trước cửa nhà vệ sinh chờ cô đi ra.
Cô ra rồi nhất định anh phải dạy dỗ cô một phen.
Nhưng….
10 phút rồi không có động tĩnh gì.
20 phút, bên trong vẫn im lặng.
Phong Kiêu nhận ra có gì đó không đúng, gõ gõ cửa, “An Mộc, em làm sao thế?”
“Ưm…” Giọng của cô nghe vô cùng khổ sở, trái tim Phong Kiêu lập tức nảy lên, lại gõ cửa, sốt ruột vội vàng nói, “Em làm sao rồi?”
“Chú, à không, không đúng, Phong tổng, tôi, tôi bị đau bụng, anh đừng vội, tôi sẽ ra nhanh thôi, sẽ đi ngay…” Cô giống như đang bị đau rất dữ dội, nói năng đứt quãng không hoàn chỉnh.
Phong Kiêu nghe thấy càng nóng nảy hơn, “Rốt cuộc em đang bị làm sao?”
“Chú, em, em không sao.” Âm thanh của cô càng lúc càng yếu ớt.
Phong Kiêu đẩy cửa, “Em sao rồi? Để anh đưa em đi bệnh viện.”
“Anh đừng vào, em không sao.” Miệng thì luôn nói không sao, nhưng giọng nói càng ngày càng đuối.
Phong Kiêu càng nóng ruột, hai tay anh dùng sức đẩy cửa nhà vệ sinh ra, cửa bị khóa trái, anh lui về sau một bước, lấy đà tung cước văng cửa ra!
Ầm!
Cửa phòng bị phá ra, anh liền xông vào, nhìn thấy cô suy yếu dựa vào bồn rửa mặt, sắc mặt tái nhợt.
Trái tim anh run lên, sải bước tới bên cạnh cô, nắm cánh tay cô thật chặt. “An Mộc, em sao thế?”
An Mộc cười áy náy, “Em không sao, em đi ngay đây..”
Cô cúi đầu, bước từng bước khó khắn, nhưng cơ thể lại mềm nhũn, thiếu chút nữa thì ngã sấp xuống.
Phong Kiêu không nói hai lời, trực tiếp bế thốc cô lên, sốt ruột đi xuống dưới lầu, “Anh đưa em đi bệnh viện.”
“Em không đi không đi,”An Mộc ra sức vùng vẫy, “Em không đi bệnh viện, em không sao cả, là tại em ăn nhiều quá nên đau dạ dày, em sẽ không ở lại làm chướng mắt anh, anh buông ra!”
Phong Kiêu nghe thấy liền dừng bước, cúi đầu, “Thật sự chỉ là ăn nhiều quá nên bị đau?”
An Mộc cắn môi, “Đúng vậy, mấy ngày nay tâm trạng buồn bực nên ăn không ngon miệng, sáng nay thấy điểm tâm quá phong phú, nên đã ăn rất nhiều, anh buông ra, em sẽ đi ngay, tuyệt đối sẽ không lại gây phiền toái cho anh.”