Editor: Cà Chua.
Dựng dậy, nhảy từ trên sopha xuống dưới, đi dép lê vào, cô dụi dụi mắt nói:”Chú út, sao hôm nay về muộn thế?”
Giọng nói mềm mại của người con gái đang ngái ngủ, còn hơi khàn khàn, làm nghẹn lại một bụng tức của Phong Kiêu, cử chỉ đột nhiên nhẹ nhàng.
Phong Kiêu đau khổ gật đầu.
Cô gái nhỏ này!
Anh ta không nói, An Mộc liền chạy tới mép bàn ăn, nhìn phần bò bít tết nguội lạnh thở dài:”Phí mất phần bò bít tết ngon rồi!”
Nói xong câu đó, đôi mắt lại sáng lên,:”Chú út, không sao, đợi một chút, tôi đi hâm nóng lại.”
Nói xong cũng không đợi Phong Kiêu đáp lại, trực tiếp bưng phần bò bít tết vào phòng bếp, bật bếp lên, đem miếng thịt bò chiên lại một chút rồi bưng tới.
Phong Kiêu nhìn dáng vẻ hấp tấp đó của cô, khóe miệng giật giật, đang định nói nếu bò bít tết làm quá lửa sẽ không thể ăn được.
An Mộc đi tới, đẩy chiếc ghế ra cho Phong Kiêu:”Chú út, mời ngồi!”
Phong Kiêu bỏ chiếc áo ngoài ra, lúc này chỉ mặc mỗi chiếc áo sơ mi, mái tóc cắt ngắn, cặp mắt kia hẹp dài lại, long lanh ngấn lệ.
Anh nhấp nhấp bờ môi mỏng, ngồi xuống.
An Mộc đi đến phía đối diện, sau đó cũng ngồi xuống, chỉ chỉ vào chỗ bò bít tết:”Chú út, đây là lần đầu tiên tôi làm bò bít tết, ăn thử đi, nếm thử xem tôi làm có ngon không!”
Nói xong lại đứng lên, rót cho Phong Kiêu một li rượu vang đỏ.
Phong Kiêu nhìn bộ dạng tha thiết của cô, đôi môi mỏng không nhịn được gợi lên, tùy tiện lên tiếng:”Dùng thịt bò của tôi, phòng bếp của tôi, rượu vang đỏ của tôi, nói mời như đối với khách thực không biết xấu hổ sao?”
An Mộc tức khắc im bặt, nhưng chợt cười tủm tỉm đáp lại:”Nhưng bít tết vẫn là tôi làm, không thể thay đổi được, anh ăn đi, đừng nhiều lời nữa!”
Phong Kiêu hừ lạnh một tiếng, “Miệng lưỡi không biết xấu hổ!”
Nói xong câu đó, anh cầm dao cắt miếng thịt bò.
An Mộc ngồi đối diện, hai tay chống cằm nhìn anh ta.
Không thể phủ nhận, Phong Kiêu dù nhìn theo hướng nào cũng toát ra soái khí ngùn ngụt.
Cho dù là ăn cơm, nhất cử nhất động trong đó đều mang theo dáng vẻ cao cao tại thượng, tựa như cử chỉ của quí tộc, làm cho động tác của anh ta, chỉ cần diễn ra là xung quanh đó đều biến thành phong cảnh đẹp.
Anh cắt ra một miếng bò bít tết, thoáng liếc An Mộc một cái, tiếp theo ưu nhã đưa lên miệng:”Cũng không tệ lắm.”
Tiếp theo nhanh chóng uống một ngụm rượu vang đỏ, lại ăn nốt phần còn lại.
Thấy đối phương mới ăn hết có một nửa, An Mộc chớp mắt một chút, lúc này mới đem phần bò của mình cắt ra, ăn một miếng, đột nhiên bị người đàn ông giành lấy, ngẩng đầu liền bắt gặp vẻ mặt vô cảm của Phong Kiêu:”Buổi tối tôi tăng ca đến tận bây giờ, sẽ ăn hết chỗ này, đói lả rồi, tôi ăn hết, đi làm tiếp đi.”
An Mộc sửng sốt, miếng bò của cô bị cướp mất, há hốc miệng, có phần cảm thấy không vui.
Hách dịch quá rồi đó!
Một miếng bò của anh ta tưởng chừng như cũng một cân thịt, sao mà ăn không đủ no được!
Nhưng nghĩ đến việc cô đang muốn lấy lòng anh ta, những lời phản bác bỗng chốc biến mất, cười tủm tỉm gật đầu:”Được, tôi đi xem còn gì ăn được không.”
Nghe những lời đáp ngoan ngoãn này, con ngươi Phong Kiêu lại chùng xuống, nhìn bộ dạng nịnh nọt kia của đối phương, bất giác, lửa giận trong lòng lại dâng lên ngùn ngụt!
Anh ta rủ con ngươi xuống, không nói lời nào, chăm chú ăn hết phần bò bít tết trong đĩa của mình.
“Chú út, anh thấy không, tay nghề của tôi đúng là không tồi.” An Mộc nhân cơ hội này tranh thủ tâng bốc bản thân “Người như tôi, cưới về nhà ai, là nhà đó có may mắn đó, ít nhất là một lần một tuần đều được ăn bò bít tết thương hiệu An Thị!”