Edit: Phong Nguyệt
Động tác của Vệ Uy rất nhanh, cơ hồ chỉ một phút đồng hồ, liền bắt đầu trả lời: “Thiếu gia, Hạ Thiên, hai mươi hai tuổi, nữ, thân cao 165cm, cân nặng 49kg, tướng mạo xinh đẹp, là con gái một của Hạ gia ở Kinh Đô, Hạ gia chính là thế gia dương cầm, thanh danh không nổi, ở Kinh Đô cũng không có lực ảnh hưởng gì, nhưng là ở giới dương cầm, có thanh danh rất lớn. Tiều thư Hạ Thiên mười tám tuổi thi đấu khắp cả nước đạt đệ nhất danh dương cầm, xếp hạng thứ năm trên thế giới.”
Trong mắt của Phong Kiêu lộ ra hứng thú, loại quý gia tộc này, giống nhau cũng chưa có lực ảnh hưởng gì, xem như là theo đuổi nghệ thuật, chỉ là……
“Tra An Mộc cùng Hạ gia có quan hệ gì!”
“Là.”
Vệ Uy lại lần nữa điều tra, sau khi điều tra, phát hiện……
“Thiếu gia……”
Vệ Uy vừa muốn mở miệng, Phong Kiêu đột nhiên phát hiện di động của mình vang lên.
Cúi đầu nhìn, thế nhưng là An Mộc gọi điện thoại tới, anh không chút nghĩ ngợi, nhíu mày, trực tiếp nhấn tắt.
Cúp điện thoại, mắt của Phong Kiêu lạnh hơn, đối với Vệ Uy mở miệng: “Nói!”
Vệ Uy không biết nói gì đó, trong mắt của Phong Kiêu, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Nửa ngày, Phong Kiêu mở miệng, “Đã biết.”
Cúp điện thoại, anh tiếp tục ngồi ở trong xe, ngón tay thon dài, ở trên tay lái quay lên rồi quay xuống, nhìn thoáng qua di động, phát hiện An Mộc gửi tới một cái tin nhắn.
Anh nhìn thoáng qua, đột nhiên trong lòng càng thêm bực bội, hận không thể trực tiếp ném văng cái điện thoại!
Phong Kiêu hít sâu một hơi, phun ra nuốt vào khói bụi, ánh mắt càng thêm âm trầm.
Cũng không biết qua bao lâu, anh khởi động xe, về tới biệt thự.
Đẩy cửa xe ra, thân hình thon dài từng bước một tới gần phòng.
Đến bây giờ vật nhỏ không có thích anh, mỗi lần cô chỉ lợi dụng anh, nhận biết được việc này, anh nắm chặt nắm tay, cả người cơ hồ tức giận đến phát cuồng!
Híp lại con mắt, anh mở cửa phòng ra, muốn tìm vật nhỏ phát tiết lửa giận một chút, nhưng không nghĩ tới vừa vào cửa, nhìn đến lại là……
Cửa sổ phòng khách mở ra, gió lạnh thổi vào, thực lạnh.
Thế nhưng cô chỉ mặc một cái áo ngủ rộng thùng thình, liền dựa vào trên sô pha, nhìn TV…… Ngủ thiếp đi!
Ánh mắt của Phong Kiêu nhíu lại, theo bản năng nhìn về phía đồng hồ, đã 11 giờ tối.
Mày theo bản năng nhăn lại, tất cả lửa giận cũng thế, nôn nóng cũng thế, đang xem vật nhỏ đang cuộn tròn thành một đóng ở trên sô pha, thế nhưng có loại cảm giác phát ra không được.
Phong Kiêu chưa từng có loại cảm giác này.
Trước kia anh, từ trước đến nay thích liền muốn, không thích liền hủy diệt.
Nhưng cái vật nhỏ này, lại làm anh có một loại cảm giác không thể nào xuống tay.
Thích cô, nhưng cô luôn làm cho anh buồn bực, nếu là trước kia, anh đã sớm huỷ hoại cô.
Nhưng hiện tại, anh lại phát hiện, tất cả lửa giận, khoảnh khắc nhìn thấy cô, liền biến mất không còn gì hết.
Phong Kiêu nặng nề thở dài, nới lỏng cà vạt, lúc này mới cầm một tấm thảm, chậm rãi đi tới chỗ cô gái nằm ở trên sô pha.
Thân hình cô cuộn tròn, áo ngủ bị xốc cho tới đùi, hai chân thon dài trắng tinh như ngọc, mắt cá chân trơn trượt, làm tròng mắt của anh co rụt lại, ngón chân này, mười ngón chân mượt mà trắng nõn, càng làm cho anh cảm thấy yết hầu căng lên, thân thể nóng lên.
Ánh mắt trầm trầm, đem thảm đắp lên cho cô, đứng lên mới phát hiện cơm trên bàn.
An Mộc ngủ đến mơ mơ màng màng, cảm giác được trong phòng có động tĩnh, cô mê mang mở mắt, liền nhìn thấy Phong Kiêu đứng ở giữa phòng.
An Mộc lập tức ngồi dậy, trong nháy mắt đầu óc liền hiểu rõ!
Như thế nào cô ngủ quên rồi?!