Ông Trời Tác Hợp
Sau đấy thì Cung Kinh Mặc đã lái xe đến, Đỗ Bách Linh tạm biệt hai vị phụ huynh, mắt của cậu hồng hồng, Cung Kinh Mặc vừa nhìn đã biết ngay, "Em khóc hả?"
"Ừ. "
"Mẹ của anh nói gì với em sao?"
"Không có đâu, dì đối xử với em rất tốt, còn cứ nhất quyết bắt em lấy lì xì, hu hu hu..."
Lúc nãy cậu đã nhịn rất lâu, cậu không dám khóc.
Cung Kinh Mặc nhất thời bị cậu làm cho dở khóc dở cười, hắn còn tưởng là Đỗ Bách Linh bị chịu ủy khuất gì, đang định tìm người khởi binh vấn tội, cuối cùng lại là vì phong bao lì xì. Hắn giúp Đỗ Bách Linh lau nước mắt, "Vậy sao lúc anh muốn đưa thẻ lương cho em em không cảm động như thế vậy?"
Đỗ Bách Linh khóc lóc đẩy hắn, "Anh không hiểu!"
"Được được được, anh không hiểu. "
"Hu hu hu, sau này anh... Hức, không được bắt nạt em nữa, nếu không em sẽ... em sẽ gọi điện cho dì!"
Cung Kinh Mặc ôm cậu gật đầu, "Được, anh sẽ không tiếp tục bắt nạt em nữa. "
"Có thật không?"
"Thật. "
Đỗ Bách Linh hít hít mũi, "Vậy em tạm thời tin tưởng anh đi. "
Cung Kinh Mặc bóp bóp mặt cậu, ánh mắt từ từ trở nên nguy hiểm, "Bé ngoan, anh có thể hôn em không?"
Đỗ Bách Linh lập tức che miệng lại, "Không, không được!"
Cung Kinh Mặc hung hăng lấy tay cậu ra, "Có thể. "
Đỗ Bách Linh môi mềm mại, y như thạch, Cung Kinh Mặc cắn một cái, Đỗ Bách Linh hừ nhẹ đẩy hắn ra, Cung Kinh Mặc mỉm cười, đỡ đầu cậu hôn sâu hơn, hắn tiến sát đến bên răng Đỗ Bách Linh nói, "Há miệng. "
Đỗ Bách Linh nghe lời há miệng ra, đầu lưỡi chưa kịp tránh né, đã bị Cung Kinh Mặc tóm lại, hai đầu lưỡi quấn lại một chỗ với nhau, Đỗ Bách Linh bị hắn hôn đến không thở nổi, khoang miệng tê rần, Cung Kinh Mặc còn đưa đầu lưỡi liếm khắp nơi, liếm vào các điểm mẫn cảm trên cằm và trên lưỡi của cậu, cậu bị đè không thể động, thân thể càng ngày càng lui về sau. Cung Kinh Mặc giữ lấy eo của cậu, kéo cậu lại gần hơn về phía hắn.
Âm thanh miệng lưỡi quấn quýt càng ngày càng rõ ràng, Đỗ Bách Linh thậm chí còn phát ra một tiếng kêu cứu yếu ớt nhưng dường như Cung Kinh Mặc không nghe thấy, hắn vẫn không ngừng liếm cắn bờ môi cậu, khóe mắt Đỗ Bách Linh dần phủ hơi nước. Cậu đột nhiên trợn to hai mắt, bởi vì tay Cung Kinh Mặc đang theo mép quần áo cậu tiến vào trong.
Cậu giãy giụa muốn đem tay Cung Kinh Mặc ra ngoài nhưng kết quả lại càng thuận tiện cho động tác của Cung Kinh Mặc, hành động này của cậu giống như dục cự còn nghênh* khiến sợi dây lí trí trong đầu Cung Kinh Mặc đứt hẳn, hắn thả môi cậu ra cúi xuống cắn cổ cậu.
Dục cự còn nghênh*: Muốn mà còn giả bộ là không muốn
Bọn họ còn ở trong xe, Đỗ Bách Linh không biết người ở bên ngoài không thể nhìn thấy người ở trong nên cậu xấu hổ phát khóc. Từng cái hôn của Cung Kinh Mặc không ngừng rơi xuống khiến da chỗ đó của cậu nóng lên như bị bỏng, tay Cung Kinh Mặc sờ soạng sau lưng cậu một hồi, mơ hồ có xu hướng dịch chuyển về phía trước.
Đỗ Bách Linh đẩy hắn, "Không muốn..."
Cung Kinh Mặc lại tiến lên hôn cậu, hôn thêm một lúc nữa mới cắn tai cậu nói, "Chỉ sờ một chút thôi được không? Không làm những việc khác. "
Đỗ Bách Linh ngấn lệ, nghẹn ngào nói, "Bên ngoài... Sẽ thấy. "
"Không nhìn thấy đâu, cửa sổ có dán màng, chỉ là sờ một chút thôi, không làm những khác được không bé ngoan, anh không chờ được nữa rồi. "
Đỗ Bách Linh ôm cổ hắn, nhỏ giọng khóc sụt sùi, sự đụng chạm quá mức dịu dàng khiến cơ thể cậu vô cùng căng thẳng. bàn tay của Cung Kinh Mặc lướt qua rốn cậu, di chuyển lên phía trên đặt trước ngực cậu, cậu đột nhiên nhắm hai mắt lại.
Cung Kinh Mặc nhẹ giọng nói, "Không sợ. "
Đỗ Bách Linh gật gật, giọng mang theo cả chút nức nở nói, "Anh nhanh một chút..."
Cung Kinh Mặc ừ một tiếng, lấy ngón tay chậm rãi cầm đầu v* cậu, nhẹ nhàng xoa nắn một hồi, Đỗ Bách Linh nghẹn ngào một tiếng, ôm sát cổ hắn, một tay Cung Kinh Mặc vỗ về phía sau lưng cậu, ra hiệu cho cậu đừng sợ, một tay khác niết đầu v* cậu, không ngừng ma-xát qua lại.
Một đầu v* nho nhỏ cứ như vậy bị niết đứng lên, móng tay Cung Kinh Mặc nhẹ nhàng khều lỗ nhỏ trên đầu v* khiến Đỗ Bách Linh run rẩy một hồi, hắn ôm Đỗ Bách Linh, có thể thấy được dưới lớp quần áo dày đầu v* bị hắn đụng vào trở nên đỏ hồng, khẽ run rẩy như câu dẫn hắn ngậm chúng vào.
Tay hắn di chuyển tới đầu v* còn lại, bên này chưa chịu qua kích thích, yên tĩnh đợi, bị Cung Kinh Mặc chạm vào liền co rúm lại đứng lên, Cung Kinh Mặc kẹp ngón tay lại dồn đầu nhũ về giữa, tạo thành một hạt nhỏ, lại lấy móng tay chạm vào lỗ nhỏ trên đầu nhũ, sau khi làm như vậy vài lần, Đỗ Bách Linh ở trong ngực hắn đã khóc không thành tiếng.
Tay Cung Kinh Mặc lui ra ngoài, nâng mặt cậu cẩn thận hỏi dò, "Sợ sao?"
"Ừm..."
Nơi đó bị Cung Kinh Mặc đùa bỡn sung huyết đứng thẳng, quần áo mùa đông rất dày, áo sơ mi trong cùng mài đầu v* vừa đau lại vừa ngứa, cậu khóc lóc nện vai Cung Kinh Mặc, "Anh biến thái..."
Cung Kinh Mặc nắm chặt tay của cậu, không dùng sức, giọng điệu ôn nhu thận trọng, "Quả thật là anh phải thừa nhận chỉ cần anh tới gần em một tí đã muốn hôn em ôm em, cũng muốn làm một ít chuyện thân mật hơn với em nhưng anh sẽ không ép buộc em, nhưng bé ngoan à, anh muốn biết em có bài xích những chuyện này không, vừa nãy anh sờ em, em có cảm thấy chán ghét không?"
Đỗ Bách Linh thút thít, nghe Cung Kinh Mặc nói, cậu quả thực có thể cảm nhận được sự trân trọng và khắc chế của Cung Kinh Mặc đối với cậu, bọn họ đã hẹn hò, có làm một ít chuyện thân mật cũng không phải không thể. Đối tượng là Cung Kinh Mặc, cậu không cảm thấy chán ghét chút nào, chỉ là cậu chưa từng yêu đương nên đối với những chuyện như vậy cậu vẫn hơi sợ hãi.
"Em không... bài xích, nhưng em... không muốn nhanh như vậy..."
Cậu tự nói rời tự thẹn thùng, mặt đỏ hồng, đỉnh đầu như muốn bốc khói.
Hiện giờ Cung Kinh Mặc đang vô cùng kinh hỉ (kinh ngạc + vui vẻ), nhưng cũng lập tức bình tĩnh lại, chỉ cần Đỗ Bách Linh không bài xích hắn là tốt rồi, hắn xoa xoa đầu Đỗ Bách Linh, "Không có là tốt rồi, yên tâm, về việc này anh sẽ tôn trọng ý kiến của em. "
Đỗ Bách Linh gật gật, rồi lại đỏ mặt, cậu kéo kéo góc áo Cung Kinh Mặc, "Có phải anh rất thích em không?"
Cung Kinh Mặc thấy giọng điệu của cậu có chút kiêu căng, liền biểu dương cậu nói, "Chúc mừng em bé ngoan, em đã thành công phát hiện một bí mật mà mọi người đều biết. "
Editor: Tui tự tách chương xong giờ lại tự thấy dài, mà không tách chương thì lại lười làm, đúng là lý do của mấy con lười là không giới hạn -.-||