Ông Trời Tác Hợp
"Bé ngoan, sắp đến tết rồi, em có dự định gì không?"
Đỗ Bách Linh ngồi ở trên sô pha, miệng nhai khoai chiên, lắc lắc hai chân nhỏ, không quay đầu lại hỏi, "Hả? Cái gì cơ?"
Cung Kinh Mặc cầm chén đã lau khô bỏ vào tủ bát, đi tới cướp đồ ăn vặt trong tay cậu, "Anh hỏi em Tết em định làm gì, về nhà với cha mẹ hay là ở lại đây. "
Đỗ Bách Linh đang ngửa đầu ra cướp khoai chiên với hắn nghe thế liền ngẩn ra, cúi đầu nắm lấy ngón tay của chính mình, "Em, em ở đây thôi. "
Cung Kinh Mặc có chút ngoài ý muốn, "Tại sao?"
Đỗ Bách Linh phủi phủi vụn đồ ăn vặt trên đùi xuống, cố gắng tỏ vẻ không sao nói, "Em không còn người nhà rồi. "
Lòng Cung Kinh Mặc đau nhói một lúc, quả thật là hắn biết một chút về tình huống của Đỗ Bách Linh, nhưng không điều tra sâu về gia đình của cậu, bởi vì hắn cảm thấy làm như vậy là không tôn trọng cậu, nhưng không ngờ tới tình huống là như vậy.
Nhìn thấy cậu đang rất đau lòng nhưng lại cố tỏ ra mình vẫn ổn, Cung Kinh Mặc như bị dao cứa qua, hắn xoa xoa đầu Đỗ Bách Linh, ôm cậu vào trong lòng, "Sau này có anh ở đây rồi, anh sẽ không để cho em chịu khổ nữa đâu. "
Đỗ Bách Linh bị hắn ôm, ngó đầu ra từ trong ngực, ngoan ngoãn hỏi, "Vậy anh sẽ luôn bảo vệ em chứ?"
"Sẽ, anh sẽ bảo vệ em cả đời. "
Đỗ Bách Linh ừ một tiếng, nhẹ nhàng ôm eo hắn.
Cung Kinh Mặc hỏi, "Bé ngoan, vậy em có muốn đi gặp cha mẹ anh không?"
"Cha mẹ anh ư?"
"Ừ, họ rất tốt, gặp một lần được không?"
Đỗ Bách Linh nhỏ giọng hỏi, "Em có thể gặp được chứ?"
Cung Kinh Mặc xoa xoa mặt cậu, "Đương nhiên là có thể, bé ngoan là bảo bối tuyệt với nhất trên thế giới, ai gặp cũng sẽ thích em thôi. "
Đỗ Bách Linh đỏ mặt úp vào lồng ngực hắn, "Được. "
Ngày hôm sau Cung Kinh Mặc gọi điện về nhà, nói sẽ đưa Đỗ Bách Linh về gặp mọi người, đến Tết hắn sẽ đưa người về.
Ba mẹ Cung đều rất bất ngờ, Cung Kinh Mặc từ nhỏ đến lớn đều chưa từng yêu đương, thậm chí họ còn sợ con trai mình sẽ cô độc đến cuối đời, không ngờ tự dưng Cung Kinh Mặc đột nhiên gọi điện thoại tới, nói muốn đưa người đi gặp gia trưởng.
Cung Kinh Mặc là người có chủ kiến, nếu là người hắn đã xác định vậy thì nhất định rất ưu tú, không cần bọn họ bận tâm, nên ba mẹ Cung cũng không hỏi gì nhiều đã đồng ý.
Sự thực cũng đúng như bọn họ đã dự liệu, chỉ là lúc gặp mặt, ba mẹ Cung vẫn hơi kinh ngạc. Thứ nhất, bọn họ không ngờ tới đối tượng mà Cung Kinh Mặc nói là nam nhân, thứ hai... Đứa nhỏ này hình như có chút... quá đáng đáng yêu rồi thì phải?
Mẹ Cung vừa thấy Đỗ Bách Linh liền vô cùng yêu thích, trời mới biết bà đã mong muốn một đứa nhỏ đáng yêu như thế nào, đáng tiếc là con trai bà cả ngày lạnh như băng vừa nghiêm túc lại vừa thận trọng, may là ba Cung còn giữ lại được một tia lý trí, kéo Cung Kinh Mặc qua một bên, nghiêm túc hỏi, "Con nhà người ta đã trưởng thành chưa đấy hả?"
Đỗ Bách Linh liên tiếp quăng tới anh mắt cầu viện, cậu không biết phải đối phó thế nào với sự nhiệt tình của mẹ Cung, Cung Kinh Mặc nhếch khóe môi, "Hẳn là trưởng thành rồi. "
Đầu ba Cung nổ oành một tiếng, "Cái gì gọi là "hẳn là trưởng thành" hả? Chẳng lẽ mày thấy người ta trẻ tuổi xinh đẹp nên mới ham muốn sao?"
Mắt thấy Đỗ Bách Linh thực sự không ứng phó nổi nữa, Cung Kinh Mặc nở nụ cười nói, "Yên tâm đi ba, đã sớm trưởng thành rồi, con dâu nuôi từ bé của con đấy. "
Ba Cung buồn bực nói, "Tại sao ba không biết mày còn có con dâu nuôi từ bé vậy hả. "
Hắn đi vào giúp Đỗ Bách Linh giải vây, vất vả lắm mới kéo hai người ra được một đoạn, mẹ Cung lập tức không vui, "Cái thằng này mày làm gì đấy hả, sao lại không cho mẹ nói chuyện gần gũi với Bách Linh một tí hả?"
"Gần gũi vậy là đủ rồi, mẹ, đây là bạn trai con. "
Mặt Đỗ Bách Linh đỏ bừng lên, cậu lén lút kéo kéo góc áo Cung Kinh Mặc, ra hiệu cho hắn không nên nói như vậy, nhưng Cung Kinh Mặc bắt được tay cậu, gãi gãi lòng bàn tay cậu để cậu yên tâm, loại hành vi ve vãn trắng trợn ngay trước mắt phụ huynh này khiến Đỗ Bách Linh xấu hổ muốn kiếm cái lỗ chui xuống đất, cậu không dám cả ngẩng đầu lên vì sợ bị ba Cung và mẹ Cung phát hiện.
Sau đó mọi người trong nhà cùng nhau đi ăn bữa cơm, Đỗ Bách Linh ăn no đến mức cái bụng nhỏ nhô lên, vậy mà mẹ Cung vẫn gắp tiếp cho cậu, Cung Kinh Mặc nói, "Mẹ, đừng gắp nữa, cậu ấy không ăn được nữa đâu. "
Đỗ Bách Linh vội vã giật nhẹ tay áo của hắn, "Em, em còn ăn được nữa mà!"
Cung Kinh Mặc liếc cậu một cái, "Ăn nhiều sẽ bội thức, em muốn buổi tối bị tiêu chảy sao?"
Lần này Đỗ Bách Linh không dám nói gì nữa.
Cơm nước xong Cung Kinh Mặc đi lấy xe, mẹ Cung lôi kéo tay cậu, nhét một bao lì xì đỏ vào tay, Đỗ Bách Linh từ chối không nhận nhưng mẹ Cung lại nhét vào tay cậu nói, "Đây là chút tâm ý của dì, con cứ cầm đi, sau này Kinh Mặc dám bắt nạt con, con cứ nói cho dì, dì và chú sẽ thay con giáo huấn nó. "
Đỗ Bách Linh vội vã thay Cung Kinh Mặc giải thích, "Anh ấy, anh ấy không bắt nạt con đâu!"
"Thằng nhỏ ngốc, mới vậy đã nói đỡ cho nó rồi? Con trai của ta ta còn không biết sao, chắc chắn là nó bắt nạt con không ít, sau này thì không phải sợ, dì làm chỗ dựa cho con. "
Đỗ Bách Linh đỏ mặt gật đầu, "Cảm ơn dì ạ. "
Mẹ Cung vỗ vỗ tay cậu, ôn hòa nói, "Ta nghe Kinh Mặc nói con ở đây một mình không có thân thích nào, nếu như con đồng ý, dì sẽ là người thân của con, những lúc như đầu xuân năm mới này dì sẽ làm vằn thắn cho con. "
Đỗ Bách Linh nén nước mắt vâng một tiếng.
Mẹ Cung đau lòng ôm cậu, "Con ngoan, con chịu khổ rồi. "