Ông Ơi! Là Cô Ấy Bao Nuôi Cháu

Chương 1: 1: Văn Phòng Lạnh Lẽo




Bên ngoài trời mưa rả rích đã mấy hôm chưa có dấu hiệu ngừng. Kính chắn của toà văn phòng trên tầng mười bảy đã mờ đi bởi những giọt mưa.

Lúc này bên trong phòng làm việc nhiệt độ lại thấp hơn cả khí hậu bên ngoài, vì chủ nhân căn phòng rất thích không khí lạnh lẽo mỗi khi tâm trạng cô ấy không tốt.

"Cọc cọc " Bên ngoài có tiếng gõ cửa

"Vào đi" Giọng nữ hơi khàn vang lên.

Cánh cửa vừa mở ra, bên ngoài chưa thấy người đâu đã nghe được giọng nói từ xa.

"Trời ạ! Lạnh chết tôi rồi, chị à, nếu không thấy chị đang ngồi trước mặt thì em còn tưởng mình đi nhầm phòng đông lạnh đấy."

Nghe giọng cô em gái vừa về nước của mình, Lục Mạn Nhu đặt tách trà trên tay xuống bàn, tiện tay lấy remote nhấn tắt máy lạnh. Lúc này Lục Hiểu Tinh đã đi tới sô pha ngồi trông thật ngả ngớn.

"Haizz, chị hai của em ơi, em vừa về tới liền nghe dì Thiền giúp việc nói chị lại đổi bạn trai à..Làm gì thế, tâm trạng không được tốt sao? Mau mau nói em nghe xem nào."

Từ khi bước vào phòng Lục Hiểu Tinh đã nói thao thao bất tuyệt chưa định dừng lại. Cô lâu lâu lại bay về đây để thăm bà chị già. Ba mẹ bọn họ vẫn mãi không hiểu chị cô tại sao cứ chọn chạy đi một nơi thật xa lập nghiệp, ở nhà làm đại tiểu thứ có thiếu thứ gì đâu. Thành phố lớn như này chỉ có hai chị em cô nương tựa nhau mà sống, người cô quan tâm nhất vẫn là chị gái mình.

Dạo này nghe cô quản gia thân thuộc kể lại, bà chị già có sở thích lạ là dẫn trai về nhà chăn, nhưng lại không động thủ, giống như mua hoa trang trí chỉ để ngắm,ngắm chán rồi lại đổi. Thật sự không hiểu chị gái cô đã chạm phải dây gì.

Lục Mạn Nhu đứng dậy đi đến chỗ em gái cô ngồi xuống cạnh bên tiện thể ném cho cô bé một cái áo khoác và mấy viên kẹo Lục Hiểu Tinh thích ăn. Nghe tiếng nhai "rốp rốp" cùng ánh mắt đang hóng chuyện của em mình, cô mỉm cười lắc đầu rồi mới đáp lời:

"Chị cùng với mấy người bạn chơi cá cược, thua thì phải bao nuôi tiểu bạch kiểm trong nhà. Và em thấy kết quả rồi đấy, chị thua đậm." Cô vừa kể vừa thở dài, hôm đó không biết ma xui quỷ hờn kiểu gì mà lại nhận lời chơi mạt chược cùng bọn họ, còn nghĩ ra trò lố lăng thế này. Lục Mạn Nhu kể tiếp:

"Người lần này mang về, hắn ta bên ngoài không an phận, dùng tiền chị cho hắn đi nuôi tiểu tình nhân."

Lục Hiểu Tinh nghe xong mắt còn sáng lên hơn.

"Chị à..! Chị suốt ngày cắm đầu vào công việc kiếm tiền, dạo này dì Thiền nói chị rất ít khi về nhà, vậy làm sao chị phát hiện được."

Lục Mạn Nhu lấy điện thoại ra cho em gái mình xem mấy đoạn phim. Có cả đoạn tên đó gan trời dẫn bạn gái bên ngoài về nhà của chị cô. Lục Hiểu Tinh cắn viện kẹo thật mạnh:

"Cái tên không biết liêm sỉ này, được bao nuôi còn không an phận."

Cô lại nhìn người gửi những tin đó thì phát hiện đó là trợ lý thân tín của chị cô tên Thiệu Viễn.

"Thì ra là trợ lý Thiệu phát hiện."

Lục Mạn Nhu chỉ gật đầu, cô rất tin tưởng Thiệu Viễn, cậu ta là bạn cũng là trợ thủ đắc lực nhiều năm bên cạnh cô. Xem xong cô chỉ chấm dứt hợp đồng với tên đó, đuổi hắn khỏi nhà, cũng không bắt hắn bồi thường điều gì cả.

Khi nghe đến đây Lục Hiểu Tinh lại há hốc mồm, sờ trán của chị mình:

"Chị trở thành thánh mẫu từ lúc nào thế!"

Cô nghe em mình nói thế liền cốc đầu nó một cái:

"Dù gì hắn cũng là đàn ông, cũng có nhu cầu, chị giữ hắn nhưng không có phát sinh điều gì, thì việc hắn đi tìm hoa thơm cỏ lạ cũng không có gì lấy làm lạ."

Lục Hiểu Tinh thật không biết chữa trị cho chị mình bằng thuốc gì nữa, cô chỉ nhìn lên tường nhà mà lảm nhảm:

"Chị gái tôi trước đây đâu rồi, ngày xưa lúc bên cạnh anh rễ, chị thật sự giữ người ta rất chặt."

Lời vừa nói ra cô liền tự che miệng mình lại. Trong lòng nghĩ thầm: "Thôi toang, sao lại nhắc đến người kia."

Lục Mạn Nhu lúc này lại đáp lời rất nhanh:

"Đừng gọi anh ấy như thế nữa, người em vừa nhắc tới đã có gia đình, và anh ấy hiện tại sống rất hạnh phúc." Cô cũng thật sự chúc phúc cho người đó, cả đời hạnh phúc, cả đời an yên.

Lục Hiểu Tinh thấy chị mình lại như vậy, cô chỉ biết ôm lấy chị vào lòng:

"Tất cả là quá khứ, chị buông đi mà, nhiều năm lắm rồi, chị cũng biết anh ấy giờ rất hạnh phúc, chị cũng phải đi tìm hạnh phúc cho mình chứ."

Chị tôi, có một chuyện tình khắc cốt ghi tâm, kéo dài hết cả mười năm thanh xuân. Họ vì nguyên nhân gì đó không đến được với nhau. Người ta cũng đã có hạnh phúc mới, chị tôi tuy ngoài mặt bình thản cùng chúc phúc, nhưng lòng cứ ôm khư khư chấp niệm không thể thoát ra. Dạo gần đây không biết do việc gì kích thích, từ đâu lấy ra sở thích chăn nuôi tiểu bạch kiểm. Trở thành tra nữ ít ra còn thấy bình thường, còn đây chị ấy chỉ chăn đó chứ không thịt. Sao cũng được, chỉ mong sớm có một người thật sự xuất hiện kéo chị ấy ra khỏi lồng giam của quá khứ.