Tóm tắt chương truyện: Cuộc gọi video có ba người
Lần này Vu Dã đã ngủ một giấc rất sâu, lúc tỉnh dậy được cũng là do bị tiếng điện thoại gọi đến đánh thức.
"Alo?" Hai mắt Vu Dã nặng trĩu, tùy ý nhận cuộc gọi còn chẳng nhìn xem người gọi đến là ai.
Thẩm Cảnh Chi ở đầu dây bên kia nghe được giọng nói mang theo chút ngáy ngủ của Vu Dã thì buồn cười, cố nhịn nói, "Vẫn chưa rời giường à?"
"Thẩm Cảnh Chi? Bây giờ là giờ nào rồi?" Vu Dã nằm sấp bất động, buồn ngủ đến mức không muốn mở mắt ra xem thời gian.
Thẩm Cảnh Chi vốn tưởng rằng hiện tại cậu ít nhất cũng đã rời giường đi ăn sáng, không ngờ đến cậu vẫn còn nằm trên giường chưa muốn dậy, liền cười nói: "Anh đang ăn cơm trưa."
"Đã muộn như vậy rồi....." Vu Dã cuối cùng cũng chịu mở mắt ra nhìn thời gian, đã 12 giờ trưa. Buổi sáng, lúc Thẩm Cảnh Chi rời giường không có kéo mở rèm cửa, tấm rèm cửa dày dặn, màu sắc thật sẫm nên hiệu quả che sáng rất tốt, đã giữa trưa mà căn phòng vẫn tối om.
Vu Dã đã ngủ một giấc rất dài, cả người đều muốn lười biếng, xoay người lại nằm ngửa nói chuyện với anh: "Anh ăn gì đấy?"
Thông thường, khi công việc không quá bận hoặc không có những cuộc hẹn xã giao quan trọng, Thẩm Cảnh Chi đều sẽ dùng bữa trong nhà ăn của nhân viên như những người khác. Đãi ngộ của công ty họ đối với nhân viên rất tốt, điều kiện ở nhà ăn rất được, ăn cơm trưa ở đây cũng xem như là một loại hưởng thụ. Nhà ăn tự phục vụ rất đa dạng món ăn, món Trung và món Tây được phục vụ đồng thời ở các khu vực khác nhau, nhằm đáp ứng được một phần nào đó khẩu vị bất đồng của nhân viên công ty.
Thẩm Cảnh Chi nghe cậu hỏi xong thì dời mắt đến khay cơm của mình, rồi kể ra từng món ăn, "Khẩu thủy kê 1, Thịt bò xào ớt xanh2, cải thìa, canh bí đao hầm sườn heo."
"Bữa ăn của nhân viên các anh phong phú quá vậy, tôi cũng muốn ăn nữa....." Vu Dã nhớ đến khi còn ở đoàn phim mỗi ngày đểu chỉ có thể ăn cơm hộp, quá mức tương phản rồi.
"Lần sau em dậy sớm một chút, anh dẫn em đi ăn." Thẩm Cảnh Chi vừa cười nói, lại nhắc nhở cậu, "Buổi sáng anh có nấu cháo, chắc vẫn còn ấm, lát nữa rửa mặt xong em nhớ ăn một ít nhé."
"Cháo trắng sao? Tôi không ăn bữa sáng đâu, lát nữa sẽ gọi thức ăn ngoài về." Vu Dã từ chối rất dứt khoát, cậu không ăn nổi cháo trắng, trong những kì nghỉ hiếm hoi cậu chưa từng thấy qua thứ gọi là đồ ăn sáng.
"Cháo sườn, anh còn xào thêm hai món, em tự bỏ vào lò vi sóng hâm lại nhé." Thẩm Cảnh Chi chỉ cười, anh đối với lý do từ chối của cậu đều hiểu rõ.
Anh dậy từ rất sớm, nấu cháo rồi làm thêm hai món, thấy Vu Dã ngủ rất say, anh đành để lại mảnh giấy ghi chú rồi mới đi làm.
Như này có phải săn sóc quá chu đáo rồi không, Vu Dã ngây người mấy giây, "Thẩm Cảnh Chi, mấy giờ anh thức dậy thế?"
"Vẫn nghỉ ngơi và làm việc như bình thường thôi, em vẫn còn muốn ngủ à?" Thẩm Cảnh Chi vừa uống canh vừa trò chuyện với cậu, thuận tiện gật đầu với tổng giám đốc tài vụ ở phía trước.
Hình như hôm nay tâm trạng của ông chủ Thẩm rất tốt, giọng nói cũng đặc biệt dịu dàng, Quý Dương vừa ngồi xuống cũng nhịn không nổi mà liếc nhìn anh thêm mấy lần.
Hắn và Thẩm Cảnh Chi là bạn học thời trung học, mối quan hệ giữa họ khá tốt, hắn dùng giọng mũi hỏi, "Ai vậy? Không phải là khách hàng chứ?" Thẩm Cảnh Chi ở công ty là dùng thái độ làm việc công mà phân xử, chỉ khi tiếp chuyện với khách hàng mới có thể dùng hai từ lịch sự để mô tả anh.
Thẩm Cảnh Chi mỉm cười, dùng giọng dịu dàng nói, "Chồng tôi."
Quý Dương: "?" Cái gì?
Lâu lắm rồi cậu mới được ăn bữa sáng do người khác nấu, Vu Dã sung sướng đến mức bật dậy khỏi giường, "Không ngủ nữa, thức dậy ăn sáng thôi." Lại nghe được câu nói rõ ràng "Chồng tôi" của Thẩm Cảnh Chi, điện thoại trên tay xém chút là rơi xuống đất.
Chết tiệt, Chồng? Vậy là sau này tôi cũng sẽ giới thiệu về mình như vậy sao? Vu Dã mang điện thoại di động vào phòng tắm, trong lúc sững sốt vẫn nhớ tới phải bật loa ngoài.
"Thẩm Cảnh Chi hay là nói đến đây thôi, anh ăn cơm đi, tôi đi đánh răng." Vu Da đưa bàn chải đánh răng lên miệng, giọng nói mơ hồ không rõ.
Thẩm Cảnh Chi ừ một tiếng, lại hỏi: "Hôm nay anh tan ca về sớm, em có muốn cùng anh đi siêu thị mua sắm không?"
Cùng nhau đi siêu thị chắc sẽ rất có lợi cho việc phát triển tình cảm, Vu Dã vui vẻ đồng ý: "Được, đã lâu rồi tôi chưa đi siêu thị mua sắm, muốn ăn cái gì thì mua cái đó! Anh món nào cũng làm được hết sao?"
"Cái này...." Thẩm Cảnh Chi hơi dừng một chút, trong giọng nói lại mang theo ý cười, "Anh có thể học ngay."
Vu Dã buồn cười: "Thẩm Cảnh Chi này, anh làm vậy tôi sẽ hư đấy."
"Vừa hay đúng ý anh.:" Thẩm Cảnh Chi cười nói: "Em rửa mặt đi, hẹn tối gặp."
Chờ đầu dây bên kia ngắt máy, Thẩm Cảnh Chi nhìn vẻ mặt kì lạ của người đối diện, bình tĩnh nói: "Tôi kết hôn rồi."
"Khụ khụ, làm sao?" Quý Dương bị sặc, trên mặt toàn vẻ không thể tin nổi: "Là chuyện khi nào?! Sao tôi chưa từng nghe nói qua!?
Thẩm Cảnh Chi cong cong môi mỉm cười: "Ngày hôm qua, hôn lễ có lẽ sẽ mất một khoảng thời gian nữa."
"Hôm qua cậu trốn việc là để đi đăng kí kết hôn?" Quý Dương nhớ đến ngày hôm qua, lúc hắn lên lầu tìm Thẩm Cảnh Chi hỏi một vài tài liệu, lại nghe được từ miệng thư ký của anh thông báo vị tổng giám đốc quanh năm chăm chỉ đi làm hôm nay xin nghỉ phép.
"Tôi xin nghỉ rồi, không có trốn việc." Thẩm Cảnh Chi vô cùng nghiêm túc sửa lời hắn.
"Thôi đi, đơn xin phép của cậu không phải do tự cậu phê duyệt chứ sao! Có gì khác nhau không?" Quý Dương không nói nên lời, nghĩ đến lý do anh nghỉ việc hắn càng buồn bực, "Rõ ràng cậu đã hứa với tôi cùng nhau làm chó độc thân, sao bây giờ lại đi kết hôn rồi, cậu sao lại....."
Thẩm Cảnh Chi quả quyết ngắt lời hắn, "Tôi chừa từng hứa như vậy."
Quý Dương: "........." Được thôi, chỉ có hắn là tên độc thân đáng thương.
"Vậy cậu tính khi nào thì cử hành hôn lễ, cậu cái người này sao lại dễ dàng buông tha tiền mừng của bọn tôi như thế?" Quý Dương hỏi, ở độ tuổi này như bọn họ, hầu hết bạn bè cùng trang lứa đều đã kết hôn rồi. À, Quý Dương theo chủ nghĩa độc thân, độc thân là do hắn chủ động lựa chọn.
"Cậu gấp gáp làm gì, nhất định sẽ không thiếu cậu." Thẩm Cảnh Chi ăn gần hết thức ăn trong khay, nhìn hắn suy nghĩ vài giây, "Tiền thưởng năm nay tăng 20%, cậu cố gắng chăm chỉ một chút."
Tiền thưởng cuối năm của bọn họ bình thường cũng khá cao, Quý Dương thuận miệng nói: "Nhắc nhiều như vậy làm gì? Để chúc mừng hôn lễ của cậu à?"
Thẩm Cảnh Chi thản nhiên nói, "Tất nhiên."
Quý Dương "........" vì một ngụm thức ăn chó này, anh sẽ không bao giờ ăn cùng Thẩm Cảnh Chi nữa!
Vu Dã ngắt cuộc gọi xong, nhìn chính mình trong gương đang cười híp mắt. Đánh răng một cách máy móc, bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc về một vấn đề: Mình với Thẩm Cảnh Chi như này có phải là đang hẹn hò không?
Vu Dã từng có một mối tình tính luôn khoảng thời gian tìm hiểu thì cũng hơn một năm. Chỉ là một năm trở lại đây, cậu quá bận rộn vừa phải đóng phim vừa phải chạy thông cáo3, bay đi bay lại, thời gian hai người thật sự ở cùng nhau chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Vu Dã cũng từng nghĩ qua, có phải do cậu không dành nhiều thời gian ở cạnh hắn ta, thế nên mối tình này mới kết thúc chóng vánh như vậy.
Tuy nhiên, chính Vu Dã cũng tự hiểu rõ nguyên nhân dẫn đến việc chia tay vẫn là do cậu tình cờ phát hiện hắn ta ngoại tình, Vu Dã mắc chứng ưa sạch sẽ nên đã nhanh chóng cắt đứt với hắn ta. Lại không thể tin nổi, tên đàn ông này vậy mà rất giỏi, chia tay chưa đầy một tháng đã nghe được tin tức hắn ta kết hôn.
Thanh thế rất lớn, còn gửi cả thiệp cưới cho Vu Dã, nhưng sau khi Tuyên Vũ xem xong liền bảo cậu vứt vào thùng rác.
Lúc đó Tuyên Vũ không còn gì để nói, "Đừng để ý đến hắn ta! Cùng vòng tròn này thì sao chứ, chúng ta không đi, hắn ta thật sự tự xem mình là một gốc hành đấy4 à, ngu xuẩn!"
Vu Dã lại không tức giận đến vậy, nhưng lại cảm giác bản thân vẫn còn khá mù quáng, dễ hợp dễ tan, sau này tốt nhất đừng chạm mặt nhau nữa.
Ôi.....Chỉ là tháng sau lại phải vào đoàn làm phim rồi, lâu ngày không gặp, không biết liệu Thẩm Cảnh Chi có cảm thấy......
Cứ suy nghĩ mãi lại khiến Vu Dã trở nên cáu kỉnh, quên nó đi, lần sau lại nói tiếp.
Không chấp nhận được thì ly hôn thôi, còn làm được gì nữa. Vu Dã bưng bát cháo và mấy dĩa thức ăn nóng hổi đến bàn cà phê, rồi tự an ủi chính mình như thế.
Cho đến khi Vu Dã uống được vài ngụm cháo đặc, ăn vài miếng sườn được hầm mềm, cậu lại cảm thấy cuộc hôn nhân này vẫn có thể cứu vớt được.
Đáng ghét! Tại sao Thẩm Cảnh Chi lại có thể nấu cháo sườn ngon đến vậy! Vu Dã ăn thêm một ít khoai tây bào ngâm giấm5, cầm đũa chọc chọc cải thìa, không khỏi thở dài: "Món ăn của Thẩm Cảnh Chi làm ngon quá, ngày hôm nay phải trải qua thật tốt mới được."
Sau khi ăn xong, Vu Dã rửa bát đĩa và dọn dẹp lại nhà bếp, sau đó nằm trên sofa lướt web cả buổi chiều.
Cậu dễ dàng thua hết số đậu mà đêm hôm qua Thẩm Cảnh Chi đã thắng được cho cậu, cậu thở dài chụp màng hình, cùng với tấm ảnh màng hình hôm qua chụp đăng lên vòng bạn bè.
Vu Tiểu Dã: Sự khác biệt giữa người với người:【 Hình ảnh 】【 Hình ảnh 】
Vòng bạn bè của cậu đều là những người bạn tốt hoặc những người mà cậu rất thân thiết, chỉ trong ít phút đã có rất nhiều tràng cười hahaha.
【 Lương Ca: A Dã, thật sự không được đâu, chúng ta lui xuống thôi, ngoan 】
【 Nguyệt nguyệt: @Lương Thanh Hòa, dẫn cậu ấy đi ăn gà đi, đừng để cậu ấy chơi cái trò cũ rít này nữa 】
【 Lương Ca trả lời Nguyệt Nguyệt: Cậu ấy nói nhìn game 3D sẽ chóng mặt, tôi gánh cậu ấy khổng nổi đâu】
【 Vu Tiểu Dã trả lời Nguyệt Nguyệt: Chị không phải đang đi chụp tạp chí à, sao vẫn có thời gian nghịch điện thoại thế! 】
Nhận được bình luận trả lời của Vu Dã, Liễu Nguyệt nhanh chóng gọi một cuộc gọi thoại đến nhóm nhỏ của ba người, Vu Dã và Lương Thanh Hòa đều tham gia ngay.
"Halo, Halo, tôi tan làm rồi này!" Liễu Nguyệt mở camera lên, mỉm cười chào hỏi bọn họ.
Lương Thanh Hòa cũng bật camera, nhìn khung cảnh xung quanh có lẽ anh ấy vẫn còn ở phòng thu của mình, trêu đùa nói: "Yo, Nguyệt tỷ hôm nay sao lại rảnh rỗi gọi điện cho chúng tôi thế?"
Liễu Nguyệt là một đại mỹ nữ thuộc hệ nồng nhan6, cô cư xử y như một ngự tỷ 7, trong giới hiện tại cũng thuộc hàng tiểu hoa8 đang lên. Cô so với Vu Dã lớn hơn một tuổi, so với Lương ca thì lại nhỏ hơn một tuổi. Nhưng Lương Thanh Hòa vẫn thích gọi cô là Nguyệt tỷ, Vu Dã lại quen gọi cô là Nguyệt Nguyệt.
Lương Thanh Hòa là một ca sĩ với kỹ năng ca hát và sáng tác xuất sắc, hiện tại anh ấy nhóm những ca sĩ nhạc pop nổi tiếng nhất giới âm nhạc Trung Quốc.
Hai người bọn họ là một trong những người bạn tốt ít ỏi mà cậu có được trong cái vòng giải trí hỗn loạn này, tình bạn của ba người cũng đã kéo dài được bốn năm. Ban đầu, bọn họ quen nhau qua một bữa tiệc, lâu dần sự ăn ý một cách thần kì giữa họ đã kéo dãn mối quan hệ này, giúp họ trở thành những người bạn tốt của nhau, bọn họ thân thiết cứ như anh chị em cùng cha khác mẹ vậy.
"Tớ chỉ là đang lo lắng cho đứa trẻ A Dã bị bỏ rơi của chúng ta mà thôi, cậu nghỉ phép xong là không thể ra ngoài dạo chơi à? Mỗi ngày ngơ ngẩn ở nhà hao phí thời gian chơi cái trò đấu địa chủ cũ rít kia, một anh chàng đẹp trai ngời ngợi như thế lại muốn ở lì trong nhà trở thành anh chàng béo9. Liễu Nguyệt nhìn chằm chằm vào Vu Dã, cái người đang nằm sõng soài trên sofa, đôi mắt hạnh xinh đẹp tràn đầy ý nghĩ hận không thể rèn sắt thành thép.
Đứa trẻ bị bỏ rơi kiêm một anh chàng béo Vu Dã: "............."
"Cậu ấy vừa rời đoàn làm phim, ở nhà nghĩ ngơi mấy ngày cũng tốt mà." Lương Thanh Hòa cười nói. Vu Dã vẫn luôn đi cùng đoàn làm phim trong một thời gian dài, hơn nữa người này cũng khá trạch10, được nghỉ phép liền ở lì trong nhà không muốn ra ngoài.
Sau khi nghe bọn họ trò chuyện một lúc, Vu Dã nhẹ nhàng ném ra một quả bom nổ: "Đúng rồi, tớ quên chưa nhắc đến. Tớ đã kết hôn rồi."
Liễu Nguyệt đang tẩy trang trên xe: "?"
Lương Thanh Hòa đang xem xét lại bài hát mới của mình, lơ đãng nói: "Hả? Ai kết hôn?"
"Tớ nè." Vu Dã nằm trên ghế sofa, khẳng định chỉ vào chính mình.
"Đm?" Liễu Nguyệt nhịn không được bùng nổ, "Cái tên khôn Tiết Thư Nam không phải đã kết hôn với người khác rồi hay sao! Cậu cùng ai kết hôn được?" Tiết Thư Nam chính là tên bạn trai cũ của Vu Dã. Liễu Nguyệt vẫn luôn khó chịu với tên đó, nhưng vì trước kia Vu Dã thích hắn ta nên cô cũng không thể nói nhiều. Vậy mà đầu năm nay tên đó lại đi ngoại tình, Vu Dã chia tay hắn ta xong Liễu Nguyệt liền mắng chửi tên đó không thôi, không hề có một chút gì gọi là gánh nặng hình.
Nhưng mà! Tên nhóc thối Vu Dã này vì lý gì lại chạy đi kết hôn?!
Lương Thanh Hòa đến giờ mới hiểu ra mọi chuyện, anh ấy mở to hai mắt đầy kinh ngạc: "Cái gì vậy?! A Dã à cậu kết hôn rồi sao?!!!"
Dù đã đoán trước được hai người bọn họ sẽ phản ứng như vậy, nhưng mà Vu Dã vẫn có chút áy náy: "Kết hôn với người mà có lẽ hai cậu không quen biết."
"Vu Dã! Cậu......" Liễu Nguyệt vẫn chưa tẩy trang xong, nhìn sắc mặt cô hiện tại như thể muốn thông qua dây mạng trèo tới véo cổ cậu, "Là tên đàn ông nào? Anh ta tên gì, bao nhiêu tuổi rồi, hiện tại đang làm công việc như thế nào?"
Vu Dã bị một loạt câu hỏi ập đến làm cho sửng sốt, tựa như một chú chim cút nhỏ, thở cũng không dám thở mạnh: "......."
Lương Thanh Hòa lần nãy cũng không thể giữ được thái độ trung lập như thường ngày, "Đúng đấy, tại sao cậu không nói chuyện này cho bọn tôi sớm? Bọn tôi có thể kiểm tra anh ta cho cậu, thị lực của cậu đâu có được tốt."
"Ừm, anh ấy.......thật ra rất tốt." Vu Dã thử giải thích, "Chỉ là tuổi tác lớn hơn tớ một chút, ngoại hình ưa nhìn, còn biết nấu ăn......." Sau đó, cậu phát hiện anh mắt nghi hoặc của hai người phía bên kia màng hình, Vu Dã cảm thấy mình không thể nói tiếp.
"Lời tớ nói đều là sự thật, các cậu đừng nhìn tớ như vậy......." Vu Dã rất là bất đắc dĩ, sau đó kiên quyết bắt đầu nói nhảm: "Hai chúng tớ quen biết nhau khá lâu rồi, tớ cũng biết nhiều về anh ấy, các cậu không phải lo đâu."
"Cậu có coi hai chúng tôi là bạn không thế? Chuyện lớn như kết hôn mà bây giờ cậu mới nói cho chúng tôi biết! Hôn lễ đã tổ chức từ đời nào rồi!" Liễu Nguyệt tức giận, cô thật sự muốn xem thử hai tên não dưa này rốt cuộc muốn diễn ra cái gì!
Vu Dã nhỏ giọng nói: "Tớ còn chưa làm hôn lễ, sao có thể quên mời các cậu được....." Cậu an ủi hai người họ, "Lần sau các cậu có thời gian rảnh, tớ mời các cậu bữa cơm nhé?"
"Tớ muốn ăn ngay bây giờ nè!" Liễu Nguyệt hừ lạnh một tiếng.
"Cậu không phải vẫn đang ở thành phố khác à, Lương Thanh Hòa thì đang chuẩn bị cho chuyến lưu diễn của anh ấy.....như vậy, đợi cậu trở lại, chúng ta hẹn một ngày gần đó, tớ mời các cậu bữa cơm?" Vẻ mặt Vu Dã tràn đầy thành ý.
Đúng là gần đây Liễu Nguyệt đều ở bên ngoài chạy thông cáo, tạm thời cũng không thể trở về được. Cô nàng đành thỏa hiệp, "Được rồi. Mang theo.....chồng của cậu cùng đến!"
"Được, được. Tớ sẽ cố gắng hết sức." Vu Dã mơ hồ nói, tự hỏi liệu Thẩm Cảnh Chi có rảnh không.
Lương Thanh Hòa gần đây khá bận rộn, có khoảng thời gian ngắn anh ấy chẳng hề liên lạc với cậu, nhưng anh ấy lại không ngờ rằng anh em tốt của mình vậy mà lại bớt thời gian nghỉ ngơi ra để đi kết hôn. Sau khi nghe sự sắp xếp của Vu Dã, anh ấy cũng không có ý kiến gì.
Lương thanh Hòa trong lòng chua xót: "A Dã, tôi thật sự đối với cậu chưa đủ quan tâm."
Vu Dã: "....Anh diễn có chút hơi quá rồi đấy."
Liễu Nguyệt không nhịn được giọng cười: "Lương Thanh Hòa anh vậy mà dám ở trước mặt bạn học Vu Dã phô diễn khả năng diễn xuất của mình?"
Không giống như Liễu Nguyệt xuất thân từ dân học múa, Vu Dã là sinh viên tốt nghiệp loại xuất sắc của khoa biểu diễn tại Học viện Hý kịch, cộng với những kinh nghiệm mà cậu đã đúc kết được trong suốt quá trinh theo nghề, kỹ năng diễn xuất của cậu so với những diễn viên trẻ cùng thời đã được xem là rất tốt rồi.
"Đùa chút thôi mà, nghiêm túc thế......" Lương Thanh Hòa xua tay, nhẹ giọng nói: "Vu Dã của chúng ta cũng đã lớn như vậy rồi, cậu ấy tự biết nên làm như thế nào, Nguyệt tỷ cứ yên tâm đi mà. Lần sau hẹn ăn tối, tôi sẽ mang theo quà cưới cho cậu nhé, A Dã."
"Yo, trai khôn dựng chồng rồi ~~" Liễu Nguyệt thở dài, "Tí nữa các cậu đều nên tự gửi sang đây lịch trình của chính mình đi, tớ sẽ xem qua. Bữa cơm này, ai cũng đừng hòng trốn thoát!"
Vu Dã và Lương Thanh Hòa đều làm dấu OK trước camera, Vu Dã đột nhiên nghe thấy tiếng mở cửa chính, liền nhỏ giọng nói lời tạm biệt với bọn họ: "Tớ.... chồng tớ về rồi, tạm thời cứ như thế nhé, tắt máy đây." Nói xong cậu liền nhanh chóng ngắt máy, hình đại diện cũng biến mất khỏi cuộc gọi.
Liễu Nguyệt và Lương Thanh Hòa nhìn nhau có chút khó hiểu, "Chúng ta không xứng để gặp người khác à?"
Lương Thanh Huyền khẽ ho và nhìn sang hướng khác, "Không có đâu, thông cảm một chút đi mà, người ta là vợ chồng son đó."
Tâm tình của Liễu Nguyệt có chút cảm giác hỏng bét khi cải trắng nhà mình bị con heo nào đó cướp mất: "............."Cảm ơn à, một chút thông cảm cũng không muốn cho.
_________________
Tác giả có lời muốn nói:
Nguyệt tỷ: Tang thương hút thuốc.JPG
Chú thích:
*Bản gốc là男大不中留 (Nam đại bất trung lưu) thật ra có nguồn gốc từ câu女大不中留 (Nữ đại bất trung lưu), nói về người con gái khi đến tuổi trưởng thành thường được khuyên bảo nên sớm lập gia đình, không nên ở mãi với cha mẹ. Câu này làm mình nhớ đến một câu "Trai không dựng vợ, gái lớn gả chồng." Vì ở đây là truyện namxnam nên mình xin phép sửa một chút thành "Trai khôn dựng chồng." nhá!
(1) Bản gốc là 口水鸡 (Gà nước bọt hay gà chảy nước miếng) là một món rất nổi tiếng ở Tứ Xuyên, sở dĩ có cái tên như vậy vì người ta cho rằng đây là một món ăn siêu cay nên khi ăn, vị cay của món ăn khiến cho tuyến nước bọt của chúng ta hoạt động mạnh và tiết ra nước bọt nhiều hơn bình thường. Do đó, dù được đặt với cái tên không mấy thuận tai những đó lại là cái tên phản ánh rõ nhất đặc trưng của món ăn. Còn mình để theo tên Hán Việt vì đọc cứ bị mắc cười ý hic.
(2) Bản gốc là 青椒牛肉 nghĩa là Thịt bò xào ớt xanh, ớt xanh ở đây có thể là ớt chuông hoặc ớt sừng.
(3) Bản gốc là 通告 cái gọi là thông cáo trong ngành giải trí đề cập đến việc cá ngôi sao tham gia nhiều chương trình và các hoạt động công cộng khác nhau (chẳng hạn như buổi ký tặng, chương trình trò chuyện, livestrem quảng cáo, hoạt động chứng thực, họp báo, v.v.), theo sắp xếp của công ty sản xuất hoặc công ty đầu tư. Tăng sự xuất hiện của nghệ sĩ trong một khoảng thời gian nhất định.
(4) Bản gốc là 真把自己当根葱 (Thật sự xem bản thân là một củ hành) mang mỉa mai một ai đó coi trọng bản thân mình quá mức trước mặt người khác.
(5) Bản gốc là 醋溜土豆丝 (Khoai tây bào ngâm giấm).
(6) Bản gốc là 浓颜系 (Nồng nhan hệ) chỉ những cô gái có ngoại hình mang tính lửa, khi mà đặc điểm tiêu biểu trên khuôn mặt của họ như ngũ quan lập thể, dày, đậm, to, rõ, khuôn mặt sắc sảo, mang lại cảm giác quyến rũ, mạnh mẽ, rất có khí chất.
(7) Bản gốc là 御姐 (Ngự tỷ) bắt nguồn từ một từ khác trong tiếng Nhật, mang ý nghĩa ban đầu là một cách gọi kính trọng dành cho những người chị gái. Nhưng trong ngôn ngữ mạng của giới trẻ Trung quốc, họ thường dùng từ này để hình dung kiểu phụ nữ trẻ mang vẻ đẹp trưởng thành, dáng người cao ráo, suy nghĩ chín chắn, tính cách mạnh mẽ và khí chất cao quý.
(8) Bản gốc là 小花 (Tiểu hoa) chỉ những lứa diễn viên mơi, trẻ tuổi, có độ nổi tiếng và độ phổ biến nhất định hoặc có những tác phẩm mang độ nhận diện cao trong giới fan.
(9) Bản gốc là 肥宅 (Phì trạch) ám chỉ những người chỉ thích ru rú trong nhà, không thích ra ngoài hay tập thể dục rèn luyện cơ thể nên dễ dẫn đến mập mạp, béo phì.
(10) Bản gốc là 宅 (Trạch) đây là một từ xuất phát từ cộng đồng fan Anime hay còn gọi là Otaku, họ thường chỉ thích làm mọi việc và ru rú ở trong nhà, ít khi ra ngoài.