Tóm tắt chương truyện: Bà chủ!
Thẩm Cảnh Chi đứng trước mặt cậu, cúi đầu chăm chú ngắm cậu hồi lâu, đột nhiên cười.
Vu Dã không hiểu chuyện gì ngẩn đầu lên, liền nhìn thấy anh đang che hai mắt lại, cơ hồ là vừa nói vừa thở dài: "Phải làm sao đây, thật muốn hôn em một cái."
"Hả?" Vu Dã suýt chút nữa cho rằng thính giác của cậu có vấn đề, heo bản năng đứng dậy, lắp bắp hỏi: "Muốn...là, là nói với tôi hả?"
Thẩm Cảnh Chi bất đắc dĩ cười cười, hỏi ngược lại cậu: "Nơi này ngoài em ra thì con ai khác sao?"
"Anh chỉ nói đùa thôi, khẩn trương đến vậy sao?" Thẩm Cảnh Chi nhìn cậu có chút đề phòng cúi đầu, cười cười, cúi đầu tiếp tục thu dọn mấy rương quần áo khác.
Vu Dã tự hỏi bản thân, nghĩ đến bộ phim cậu vừa đóng trước đó, nội dung của bộ phim là cưới trước yêu sau, cậu đang cố gắng nhớ lại những cách giúp xúc tiến mối quan hệ tình cảm. Hình như là có ôm, hôn môi gì đó..... Thẩm Cảnh Chi nhìn qua không giống đang nói đùa, hiện tại cả hai đều đã kết hôn rồi, hôn một cái cũng rất bình thường đúng không?
"Tôi, tôi cảm thấy có thể." Vu Dã đi đến bên Thẩm Cảnh Chi đang đứng cạnh tủ quần áo, vươn tay nắm lấy vạt áo của anh.
Thẩm Cảnh Chi treo số quần áo trên tay lên, vẻ mặt khó hiểu nhìn cậu: "Hả?"
"Anh cuối đầu xuống một chút đi." Vu Dã lí nhí nói, cậu nhón chân lên, ngay khoảnh khắc Thẩm Cảnh Chi mờ mịt không rõ cúi đầu xuống, hôn trộm anh một cái.
Cậu giống như đứa nhỏ lần đầu làm chuyện xấu, ngón tay lo lắng nắm chặt vạt áo của người ta, hai cái tai ửng hồng, nhỏ giọng nói: "Tôi nghĩ là, anh có thể hôn tôi."
Thẩm Cảnh Chi vẫn còn hơi bất ngờ, ánh mắt xẹt qua một tia kinh ngạc. Anh chỉ cười khẽ một tiếng, vươn tay kéo người đối diện dựa vào tủ quần áo, lời vừa ra thì hai bờ môi đã dính chặt vào nhau: "Là em nói đấy."
Vu Dã còn chưa kịp phản ứng, đã bị bàn tay đang luồng vào tóc mình giam cầm, tiếp nhận một nụ hôn thật sâu.
"Này..." Vu Dã bị động tác đột ngột của anh làm cho ngơ ngác, khóe môi bị anh dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm qua, theo bản năng mở ra. Cảm nhận được đầu lưỡi nóng bỏng và ẩm ướt của Thẩm Cảnh Chi quấn quít khoan miệng của mình, trong một khắc trái tim cậu không chịu nổi kích thích mà đập dữ dội hơn, ngón tay đang bấu vào vạt áo của anh càng thêm nắm chặt, lưu lại những vết nhàu nát nổi bật.
Cảm giác thiếu hụt oxy ập đến, Vu Dã gần như không thở nổi. Không phải cậu chưa từng cùng người khác hôn môi, khi đóng phim hay cùng người yêu hôn qua đều là cậu chủ động, đây là lần đầu tiên cậu gặp một người hôn mãnh liệt như vậy.
Cậu dường như bị Thẩm Cảnh Chi nuốt mất, Vu Dã bị hôn đến đầu óc hỗn loạn trong đầu chỉ có mỗi suy nghĩ như thế.
Không biết trôi qua bao lâu, cuối cùng Thẩm Cảnh Chi cũng buông tha cho môi cậu, động tác trên tay cũng nhẹ nhàng mà nhéo chiếc cằm của cậu, giọng cũng khàn hơn: "Thở nào."
Vu Dã nghe thấy câu đấy, sắc đỏ trên mặt ng lên lan xuống dưới cổ. Cảm thấy phản ứng của bản thân có phần hơi mất mặt, cậu mạnh miệng nói: "Tôi, tôi biết rồi."
Thẩm Cảnh Chi dùng ngón tay nâng mặt cậu lên, một tay khác đưa đến bên khéo môi lau đi ánh nước còn đọng lại, "Hôn môi như vậy, có thể chấp nhận không?"
"........."
Vu Dã mơ hồ có chút bực bội, đẩy anh ra một cái, oán giận nhìn anh chằm chằm: "Anh còn hỏi nữa!" Hôn cũng hôn xong rồi! Còn hỏi chuyện này làm gì!
Thẩm Cảnh Chi nhìn ra được lời trong lòng của cậu, săn sóc mà vuốt lại mái tóc rối loạn trên đầu cậu, ngoài miệng lại nói một ý khác: "Vậy lần sau anh không hỏi nữa."
"Thẩm Cảnh Chi, anh....." Vu Dã trừng mắt nhìn anh hồi lâu, lúc Thẩm Cảnh Chi định mở lời xin lỗi trước, cậu liền bực bội bồi thêm một câu, "Lần sau nhẹ nhàng một chút!" rồi nhanh chóng xoay người chạy đi mất.
Thẩm Cảnh Chi đứng tại chỗ một lúc lâu, đột nhiên duỗi tay chống vào cửa tủ quần áo, tay còn lại che mặt lặng lẽ cười.
Vu Dã ở trong phòng tắm cọ tới cọ lui tắm rửa sạch sẽ, thế mà lại phát hiện được hương thơm thanh lãnh dễ ngửi trên người Thẩm Cảnh Chi từ đâu mà ra, thì ra là mùi của sữa tắm! Sữa tắm cũng có loại tốt như vậy sao? Vu Dã nhanh chóng giải thoát bản thân khỏi mớ cảm xúc trộn lẫn giữa xấu hổ và tức giận khi nãy, thậm chí cậu bắt đầu suy nghĩ xem có nên mua một chai cùng hãng về dùng không.
Chỉ là thật mau, câu đã quyết định từ bỏ.
Thôi đi, cũng đã dọn đến đây ở rồi, vẫn là không mua thì hơn.
Cứ dùng của Thẩm Cảnh Chi trước.
Sau khi tắm xong, Vu Dã cảm thấy mùi hương trên người mình và Thẩm Cảnh Chi không giống nhau lắm, mùi hương ngửi ở trên người Thẩm Cảnh Chi tự nhiên và dễ chịu hơn nhiều, hừm.........
Trước khi cậu có thể tìm ra nguyên nhân, cậu lại phát hiện chính mình đi tắm lại không mang theo đồ ngủ.
???
Cậu muốn ngu người luôn, đứng đơ tại chỗ suốt một lúc.
Cái quỷ gì không biết, có thể mà cũng quên được?! Vu Dã rào thét trong lòng. Đều tại Thẩm Cảnh Chi làm cậu không thể quay lại nữa.
Chưa đợi cậu chuẩn bị xong, đã có người gõ cửa phòng tắm mang theo âm thanh của Thẩm Cảnh Chi: "Không mang quần áo này."
Vu Dã thò đầu ra ngoài lấy quần áo, cửa cũng chưa kịp đóng lại nghe Thẩm Cảnh chi nói tiếp: "Mau lên, đã trễ lắm rồi."
"Tôi biết rồi." Vu Dã ủ rũ đáp, động tác vẫn cứ lề mề như trước.
Đợi đến khi cậu chậm chạp đánh răng xong đi ra, Thẩm Cảnh Chi đã ngồi ở trên giường rồi.
Chiếc giường trong nhà Thẩm Cảnh Chi rất lớn nhưng anh chỉ chiếm cho mình một phần nhỏ, nửa nằm nửa nghiêng xem điện thoại.
Vu Dã, người đã hoàn toàn an tâm, leo lên từ phía bên kia giường, đắp chăn lên người, thản nhiên nói: " Thẩm Cảnh Chi này, sữa tắm của anh thơm thật đấy."
Sau đó, cậu lấy điện thoại ra và bắt đầu hoạt động thư giản hằng ngày trước khi ngủ của mình, Đấu địa chủ.
Thẩm Cảnh Chi chỉ mỉm cười mà không nói gì. Sau khi dành hơn nửa ngày ở trong phòng tắm, vừa nảy ra được ý này....
Vu Dã nghĩ Thẩm Cảnh Chi chắc vẫn chưa ngủ nên âm thanh của trò chơi cậu cũng lười tắt, nghe rất vui tai.
"Xám chí!" (1)
"Máy bay!" (2)
"Tên lửa!" (3)
"Không dành"
".........."
"Dành không nổi"
"Tôi quá khổ rồi" (4)
Cứ như vậy suốt hơn mười phút, Thẩm Cảnh Chi đã nghe được tiếng đàn nhị (5) thê lương nhiều lần cũng vừa hay biết được kỹ năng chơi bài của Vu Dã.
Vu Dã không biết đã nạp 30.000 hạt đậu lần thứ bao nhiêu, lần nữa nghe được âm thanh thông báo phá sản cũng là lúc cậu suy xét tới việc có nên tắt đi âm thanh của trò chơi hay không.
Cậu hít lấy một hơi thật sâu rồi lại tiếp tục tiến vào ván đấu mới. Lúc cậu vừa nhấn chọn không tranh địa chủ (6) thì cảm giác bên vai có một lực nhẹ đè lên, là Thẩm Cảnh Chi dựa lên vai cậu.
Vu Dã khó hiểu: "Hở, Anh sao thế?"
"Nhàm chán, muốn xem thử." Thẩm Cảnh Chi tùy ý nói.
Vu Dã, một tuyển thủ quá gà chỉ biết im lặng, hằng ngày cậu không hay chơi game, trò chơi giải trí duy nhất cài trong điện thoại là Đấu địa chủ. Nhưng chơi lâu như vậy mà cậu vẫn chơi rất tệ.
"Tới lượt em rồi." Thẳm Cảnh Chi nhắc nhở cậu.
Vu Dã đánh được một lần quản thượng (7), tiếp đó lại bắt đầu nghe theo gợi ý để đánh bài.
Thẩm Cảnh Chi cẩn thận quan sát một hồi, lúc Vu Dã ném xuống bom tạc nổ tan nát đôi bài (8) phía đối diện, anh không nhịn được liếc mắt sang nhìn cậu một cái. Nếu không phải nhìn thấy vẻ mặt vô cùng nghiêm túc của Vu Dã, anh đã nghĩ rằng cậu đang cố tình đánh bừa.
"Trước tiên đánh con hai, bọn họ không bắt được em." Thẩm Cảnh Chi vẫn là không nhịn được bắt đầu chỉ đạo nước bài cho cậu.
Vu Dã không chút do dự mà làm theo chỉ dẫn của anh, vài ván kế tiếp đều liên tục đánh thắng, cậu bắt đầu hoàn toàn nghe theo sự chỉ huy của Thẩm Cảnh Chi.
Dưới sự hướng dẫn gần như cầm tay chỉ việc của Thẩm Cảnh Chi, cậu nhẹ nhàng dành lấy mười bàn thắng liên tiếp. Trong lúc đó, Vu Dã vô cùng thong thả véo gà của người đối diện hoặc là ném cà chua.(9)
Thẩm Cảnh Chi bên cạnh nhìn cậu rảnh rỗi đi nghịch ngợm, chỉ cười mà không nói.
Đến khi Thẩm Cảnh Chi nhìn đến đồng hồ đặt trên tủ đầu giường, nhanh như vậy đã 12 giờ đêm rồi, "Không chơi nữa, ngủ thôi."
Vu Dã chụp màng hình và thoát khỏi trò chơi với sự tiếc nối. Sau khi tắt đèn nằm xuống, cậu n không được quay đầu sang nhìn anh, "Thẩm Cảnh Chi này, sao anh chơi giỏi thế, làm sao anh biết được người đối diện đang cầm bài gì?"
Trong phòng chỉ còn mỗi chiếc đèn ngủ nhỏ vẫn sáng, sẽ không gây ảnh hưởng đến giấc ngủ những vẫn lờ mờ nhìn thấy được mặt của đối phương. Có thể nhìn thấy đôi mắt cong cong của Vu Dã trông đang rất vui vẻ.
"Ghi nhớ các con bài trên máy đếm bài (10), xem người đối diện đánh ra con bài gì, ghi nhớ nó." Thẩm Cảnh Chi nhớ đến cách chơi bài của mình, nhịn không được ý cười trong câu nói, "Em không xem gì cả."
"Xem cũng vô dụng à, cứ mỗi lần tôi nghĩ rằng họ sẽ không bắt được tôi thì y như rằng họ vẫn còn bom." Vu Dã thật sự rất lỗ mãng, kỹ năng chơi bài cũng rất nát. Với lại chơi cái này cũng chỉ để giải trí thôi, tại sao còn cần động não nhớ mấy quân bài chứ.
"Mỗi ngày em muốn nạp bao nhiêu tiền?" Thẩm Cảnh Chi hỏi.
Nói đến cái này, Vu Dã có chút ngượng ngùng, trong lòng thầm tính toán: "Thật ra cũng không nhiều đâu, còn chưa tới 20 tệ." Cậu mỗi lần đều sẽ nạp 3 tệ, cứ 3 tệ mà nạp, nếu như cứ thua mãi sẽ không đánh nữa.
Thẩm Cảnh Chi chỉ ừ một tiếng, vu vơ ám chỉ nói: "Người nhà anh đánh bài hay xoa mạt chược đều giỏi lắm, bạn bè cũng giỏi."
"Nên là?" Vu Dã vẫn chưa thông suốt, qua hồi lâu mới cứng ngắc mở miệng, "Mọi người đều đánh rất lớn sao? Tôi......Chắc là, chắc là sẽ thua....."
Mỗi dịp Tết Âm lịch, trò chơi giải trí được cả Trung Quốc thống nhất chắc là đánh bài và xoa mạt chược đi. Ý của Thẩm Cảnh Chi chẳng lẽ là tôi sẽ bị bắt đi đánh bài cùng họ vào ngày Tết đúng chứ? Rồi tôi sẽ đánh thua họ và phá sản......?
Quá đáng yêu rồi, Thẩm Cảnh Chi cố nén cười nói, "Không sao đâu, anh có tiền."
Vu Dã bị anh chọc liền không yên lòng, sờ đến điện thoại muốn kiểm tra xem số tiền lẻ còn lại. Khi nhấn vào WeChat (11), mới phát hiện bản thân bị nhắc tên rất nhiều lần trong nhóm chat phòng làm việc, sau khi lướt nhanh xem tin nhắn của họ liền hiểu ra, hóa ra mọi người đều đang chúc cậu kết hôn vui vẻ.
Tâm tư trong lòng của bọn họ Vu Dã nắm rõ trong lòng bàn tay, cậu rất biết điều mà phát liền tay bảy, tám cái bao lì xì 200 tệ. Đã qua nửa đêm, đàn cú đêm vẫn còn tỉnh táo lắm, họ sôi nổi tranh nhau giật phong bao lì xì.
Vu Dã búng tay một cái với Thẩm Cảnh Chi, nói đùa: "Ông chủ Thẩm, cho tôi một ít tiền nhé. Kết hôn vui vẻ, bọn nhóc con trong phòng làm việc đều đang náo loạn ở đây này.
Thẩm Cảnh Chi cũng cầm di động lên, ngắn gọn súc tích nói: "Kéo anh vào."
Hả? Vu Dã quay đầu nhìn anh rồi nhanh tay kéo anh vào nhóm.
Sau đó liền nhìn thấy Thẩm Canh Chi phát một loạt bao lì xì cứ như spam tin nhắn, Vu Dã sững sờ trợn mắt nhìn anh.
"Thẩm Cảnh Chi! Anh không cần phải phát nhiều như vậy! Tôi đã phát trước cho họ rồi! Tiền lương với tiền thưởng hằng tháng tôi cũng chưa thiếu lần nào, như vậy là quá tốt rồi?!" Vu Dã tùy tiện mở một bao lì xì, sau đó cảm thấy mắt mình tối sầm lại bởi dãy số trong phong bì.
"Cũng không phải rất nhiều." Thẩm Cảnh Chi thuận miệng trả lời cậu, nhìn lướt qua nhóm chat, bên trong ai nấy đều đua nhau gọi anh một bà chủ.
【Mẹ ơi, bà chủ đây sao?】
【Tân hôn vui vẻ!】
【Bà chủ thật hào phóng!】
【Mặc dù rất náo nhiệt, nhưng mà giờ này rồi hai người vẫn còn xem điện thoại sao (mặt chó)】
【Cảm ơn bà chủ!】
【Cái người có hiểu được khoảng lặng nghỉ ngơi không aiyo!?】
【Tân hôn vui vẻ, nghỉ ngơi sớm xíu nhé~~~】
..................
Thật sự không thể nhìn nổi những người này, mỗi lần rẽ sang chuyện khác đều lái với tốc độ cao, Vu Dã lạnh lùng lăn đi, quay sang nhìn Thẩm Cảnh Chi, "Đừng để ý bọn họ, chạy mau."
Thẩm Cảnh Chi nhắn một tin chúc ngủ ngon gửi vào nhóm, rồi ngoan ngoãn nghe lời mà lui ra. Nhấn vào cuộc trò chuyện với Vu Dã, chuyển khoản cho cậu kèm theo ghi chú: "Thầy Vu, Tân hôn vui vẻ."
Vu Dã nhấp mở để nhận, đếm đi đếm lại mấy con số, có chút khó hiểu hỏi: "80230? Nghĩa là gì?"
"Sinh nhật." Thẩm Cảnh Chi cười, "Hôm nay số tiền cần chuyển sắp vượt mức rồi, nhận trước bấy nhiêu nhé."
"Sinh nhật của tôi á? Không phải là 0823 hả? Anh nhớ nhầm rồi Thẩm Cảnh Chi." Vu Dã vừa nói vừa chuyển khoản cho anh, bắt chước Thẩm Cảnh Chi để kèm lời nhắn: "Ông chủ Thẩm, Tân hôn vui vẻ!"
Thẩm Cảnh Chi giải thích với cậu, "Như vậy thì ít qua, muốn gửi cho em nhiều hơn thế." Nhận chuyển khoản của Vu Dã xong, anh nhịn không được tiếng cười, giả vờ oán giận nói: "Lỗ vốn rồi."
"520 dễ nghe mà!" Vu Dã mạnh mẽ giải thích, là ai đã khiến Thẩm Cảnh Chi phá sản rồi!
y nghĩ một hồi thì cậu lại chuyển khoản cho anh 1231 tệ. Vu Dã cười cong cong đuôi mắt, trông hệt một con hồ ly giảo hoạt: "Chắc chắn năm nay tôi là người đầu tiên nói chúc mừng sinh nhật với anh."
Thầm Cảnh Chi cười: "Cảm ơn em, vậy anh cũng phải vui vẻ sớm một chút rồi."
Vu Dã như thường lệ đăng bài lên tải khoản phụ ở Weibo, ngày thường cậu hay dùng tài khoản này lướt web, đây là một tài khoản rất chuyên nghiệp chẳng có chút mối liên hệ nào với bản thân Vu Dã cũng không có fan, là một tài khoản vô cùng bình thường. Phần lớn các bài viết đều nói về cuộc sống hằng ngày, hoặc là chia sẻ một số video món ngon và thú cưng.
Suy nghĩ hồi lâu, Vu Dã quyết định biên tập một bài đăng Weibo mới ——
【Có thể cắn một miếng không: Ông chủ Thẩm thật sự cho quá nhiều, hôm nay tôi kiếm tiền quá dễ dàng (Cười lớn)】
Sau khi đăng lên Weibo, Vu Dã rất hài lòng thoát ra ngoài, quay đầu nhìn đồng hồ, lập tức mở to hai mắt, "Đã trễ vậy rồi sao, tôi muốn nhanh chóng đi ngủ." Gánh nặng bất thình lình nhảy ra của nam minh tinh, cậu tắt điện thoại, nhanh chóng nằm xuống giường ngủ.
Thẩm Cảnh Chi bình thường đều ngủ sớm dậy sớm, đã lâu rồi anh không thức khuya, lập tức cảm thấy cơn buồn ngủ ập đến. Anh tắt máy điện thoại đặt ở tủ đầu giường, xoay người về phía Vu Dã: "Ngủ ngon."
Vu Dã cũng nằm đối mặt với anh, đôi mắt nặng trĩu không buồn động đậy, lầm bầm nói: "Ngủ ngon, Thẩm Cảnh Chi."