Ông Chú Của Riêng Em

Chương 33: Đừng gọi anh là chú (H+)




Sáng hôm sau, ánh nắng chiếu xuyên qua người làm Sở Hạ tỉnh giấc. Cô nhíu mày, khẽ đưa tay che đi ánh nắng đang rọi trực tiếp vào người. Toàn thân cô hiện tại đau nhức, nhất là hạ thân bởi lẽ đêm qua, cô đã bị Ngôn Chính Phàm hành hạ đến cỡ nào. Dấu hôn đêm qua của anh vẫn còn in rõ trên khắp người cô.

Ngay khi cô nghiêng người qua, liền phát hiện Ngôn Chính Phàm cũng đang nhìn chằm chằm vào mình, anh chống một tay xuống giường, mĩm cười nhìn cô nói:

- "Em tỉnh rồi à? Nãy giờ anh đang đợi em đấy?"1

- "Chú...chú đợi con chuyện gì?"

Sở Hạ ngây thơ hỏi, tuy nhiên sắc mặt Ngôn Chính Phàm bỗng nhiên sa sầm hẳn xuống, không vui đáp:

- "Chú, chú, chú. Đến bây giờ em vẫn có thể gọi anh là chú nữa sao?"

- "Nhưng mà...con đã quen với việc gọi chú là chú rồi."

Ngay lập tức, anh kéo cô áp sát vào lồng ngực mình, bàn tay hư hỏng di chuyển vào bên trong chăn mà vỗ mạnh vào mông của Sở Hạ, giọng gian xảo châm chọc:

- "Nếu vậy...anh sẽ làm em nhớ lại tối qua em đã gọi tên anh trìu mến như thế nào."1

Dứt lời, anh ngồi bật dậy, sau đó chế ngự lên người Sở Hạ khiến cô xấu hổ đỏ bừng mặt, ngại ngùng đáp:

- "Con...ưm..."

Chưa kịp nói hết câu, người bên trên đã cúi xuống cắn nhẹ vào cổ, khiến cô khó chịu mà kêu lên. Bàn tay Ngôn Chính Phàm mạnh bạo cầm chiếc chăn đang che chắn hai người gây cản trở xuống đất. Hiện tại trên giường là cơ thể quyến rũ của người con gái đã bị dấu hôn của anh làm ửng đỏ khắp nơi mà mĩm cười đắc ý:

- "Có lẽ hôm nay em phải nghỉ học một buổi rồi."

Sở Hạ nghe anh nói thế bèn chu môi, liền sau đó đưa tay đánh không ngừng vào ngực của người đàn ông, trách móc nói:

- "Tất cả đều do chú mà ra cả."

- "Ưm..."

Khóe môi cô lập tức bị Ngôn Chính Phàm chiếm lấy, anh mạnh bạo cắn mút đến mức cô như muốn ngạt thở đến nơi mà cố vùng vẫy nhưng bất lực trước sức mạnh cường tráng của anh.

- "Lại kêu bằng chú. Lý Sở Hạ, em mà còn gọi tôi là chú nữa thì hôm nay em đừng hòng bước chân ra khỏi giường."

Dứt lời, anh mạnh bạo ngậm lấy đầu ngực cô, sau đó ngày càng mút mạnh hơn tựa như một đứa trẻ khát sữa. Tay còn lại tiếp tục nhào nặn bên còn lại, sau đó trầm giọng nói:

- "Mau...mau gọi tôi là anh."1

Vừa nói, anh vừa mạnh tay day day hai bầu ngực căng tròn của Sở Hạ, vẻ mặt đầy sự thỏa mãn, thích thú. Cặp đào khi trước mà anh chỉ được nhìn nhưng chưa được hái. Đến hôm nay mới hoàn toàn nằm trong tay anh, nó không những thơm mà còn rất ngon.

Bị anh liên tục đùa nghịch cặp đào của mình, Sở Hạ cả người nhiễu nhại mồ hôi, miệng nhỏ chúm chím nỉ non gọi tên anh:

- "Ưm...Chính Phàm...em nhột lắm...anh mau bỏ tay của mình ra đi."

Ngôn Chính Phàm nhìn gương mặt non nớt cùng giọng điệu nỉ non của Sở Hạ mà không cầm lòng được, sau đó di chuyển ánh mắt nhìn xuống cơ thể đã bị anh ăn tươi nuốt sống vào tối qua một lần nữa. Từng mảng thịt ửng hồng vì dấu hôn càng khiến cô trở nên quyến rũ trước mắt anh. Ngay lập tức, anh khẽ đưa tay vuốt ve cặp đùi thon dài của người con gái khiến cô khẽ cong người, giọng lắp bắp nói:

- "Em...em đã gọi anh rồi mà."1

- "Tiểu yêu tinh, mới sáng sớm mà em lại câu dẫn anh nữa sao?"

Cậu nhỏ của anh đã biểu tình từ lâu. Không chần chừ, Ngôn Chính Phàm quyết định làm thêm vài hiệp nữa. Anh tiếp tục đâm cậu nhỏ sâu vào bên trong đáy động huyền bí khiến Sở Hạ đau đớn mà không ngừng bám lấy tấm grap giường, cả người nhiễu nhại mồ hôi.

Triền miên một hồi, Ngôn Chính Phàm khẽ đặt một nụ hôn lên trán người con gái với vẻ mặt nhiều mệt mỏi đã ngủ thiếp đi, liền sau đó chậm rãi bước xuống giường khoác vào chiếc áo choàng, sau đó đi vào phòng tắm.

- "Tiểu Hạ, em bây giờ đã là người của anh. Sẽ không một ai có quyền chạm vào cơ thể em, trừ anh."1