Nhìn từng đường cong trên cơ thể của người con gái khiến Ngôn Chính Phàm không kiềm lòng được mà lập tức cởi bỏ toàn bộ quần áo ném xuống sàn, tiện tay giải phóng cậu bé của mình ra khỏi nơi đáy quần chật hẹp.
Anh chế ngự lên người cô. Đập vào mắt Sở Hạ chính là cơ thể cường tráng với từng múi thịt săn chắc trước ngực, bắp tay rắn chắc đầy vững chãi. Cho đến khi ánh mắt cô vô tình va phải phía bên dưới hạ thân liền lập tức hoảng sợ mà che mắt lại. Đây là lần đầu cô nhìn thấy thứ đó của người đàn ông. Không ngờ nó lại to và dài đến thế.1
Nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ này của Sở Hạ khiến Ngôn Chính Phàm khẽ bật cười, sau đó thì thầm vào tai cô nói nhỏ:
- "Em đã quên rằng mình đã từng chạm vào nó rồi sao? Sao bây giờ em lại xấu hổ khi nhìn thấy nó. Lý Sở Hạ em mau mở mắt ra nhìn thẳng vào nó đi."
Dứt lời, anh cầm lấy tay cô đặt lên cậu nhỏ của mình. Cảm giác nóng ấm lúc trước lại ùa về. Hóa ra, thứ mà khi trước cô luôn thắc mắc hỏi anh lại chính là đây. Liền lập tức, cô nhắm mắt lại, mặt đỏ bừng nói:
- "Sao...sao chú không ngăn con lại chứ?"1 . Truyện Dị Năng
- "Lý Sở Hạ, cũng tại vì em mà khi ấy tôi phải tắm nước lạnh đến năm bảy lần. Em là người đầu tiên cũng là người duy nhất được chạm vào nó."1
Anh vừa nói vừa giữ chặt tay cô mà nắm giữ cậu nhỏ khiến cô xấu hổ mà muốn tìm cái lỗ để chui xuống.
Mặc dù có phần ép buộc, thế nhưng nó vẫn căng cứng ngay khi được bàn tay bé nhỏ của cô sờ vào. Ngay lập tức, Ngôn Chính Phàm tách rộng hai chân cô ra liền sau đó chậm rãi đưa cậu bé của mình vào sâu bên trong khiến Sở Hạ đau đớn mà kêu la:
- "Ưm...đau...đau quá...chú...chú mau rút nó ra khỏi đi."1
- "Tiểu Hạ, đừng gọi anh là chú nữa mà hãy gọi là Chính Phàm."
Ngôn Chính Phàm khẽ hôn lên hõm vai cô mà trìu mến ra lệnh liền sau đó thúc hông thật dứt khoát để đưa cậu nhỏ đi sâu vào đáy động.
- "A...ưm...Phàm..."
Sở Hạ cả người nhiễu nhại mồ hôi khẽ ưỡn cong người, hai tay không ngừng bấu mạnh lên tấm lưng trần của anh. Mãi một lúc sau, khi đạt đến khoái cảm, Sở Hạ không ngừng kêu lên những âm thanh đầy ái muội, cô nhận ra dáng vẻ xấu hổ này mà cố gắng không phát ra tiếng, tuy nhiên người trước mặt đã lên tiếng nói:
- "Hiện tại chỉ có hai ta và bầu trời, em không cần phải xấu hổ."
Vừa nói, anh không ngừng ra vào liên tục, bàn tay không ngừng xoa nắn bầu ngực căng tròn mà mạnh miệng cắn lấy đến mức khiến nó sưng tấy lên. Da thịt mềm mại và mùi hương trên cơ thể của Sở Hạ càng làm anh đê mê mà đánh dấu khắp nơi.
Chỉ mới trải qua ba mươi phút, thế nhưng trông Sở Hạ đã có phần mệt lã mà nhỏ giọng van xin:
- "Phàm, chúng ta dừng lại có được không?"1
Ngôn Chính Phàm vẫn chưa thỏa mãn liền nhỏ giọng thuyết phục, bàn tay khẽ xoa xoa dọc tấm lưng người con gái, ôn nhu nói:
- "Sở Hạ ngoan. Chẳng phải em muốn tặng quà cho anh sao? Vẫn chưa qua mười hai giờ nên món quà này vẫn chưa hoàn toàn đến tay anh."
Dứt lời, anh chậm rãi rút cậu nhỏ của mình ra liền sau đó cúi xuống đưa đầu lưỡi vào bên trong khoang miệng của Sở Hạ mà cuồng nhiệt quấn lấy, phía bên ngoài không ngừng cắn mút lên bờ môi đỏ mọng của cô. Hơi thở của cả hai cũng trở nên nặng nề, từng nhịp tim không ngừng đập loạn xạ. Bộ drap trên giường cũng bị hai người nắm lấy đến mức nhăn nheo còn ướt đẫm những giọt máu của người con gái tuổi mới lớn.
Triền miên mãi gần đến một giờ đêm, Ngôn Chính Phàm mới chịu buông tha cho Sở Hạ. Cả người cô hiện tại toàn là dấu hôn của anh, đôi chân bị anh hành đến mức không thể bước xuống giường.
- "Lý Sở Hạ, anh yêu em. Thật sự rất yêu em."1
Anh ôm lấy cơ thể người con gái bước vào bên trong buồng tắm, sau đó xả nước kì cọ khắp nơi trên cơ thể giúp cô. Sở Hạ vì bị anh hành gần hai tiếng đồng hồ đến mức không còn chút sức lực mà ngủ thiếp đi, mặc cho anh muốn làm gì thì làm.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Ngôn Chính Phàm bế cô đặt lên giường, liền sau đó nằm xuống bên cạnh khẽ hôn lên cánh môi nhỏ đầy sức hút, sau đó mĩm cười mà ôm chặt lấy cô ngủ một giấc đến tận sáng.