Biệt thự Ngôn gia...
Về đến nhà, Sở Hạ toang mở cửa bước xuống liền cảm nhận cả người bị Ngôn Chính Phàm nhấc bổng lên mà bế cô bước vào bên trong. Quần áo của cả hai do bị ướt nước mưa nên có phần xộc xệch. Sở Hạ hai má đỏ bừng trước hành động của Ngôn Chính Phàm, bàn tay nhỏ không ngừng vỗ liên tục lên người anh, lúng túng nói:
- "Về đến nhà rồi. Chú mau bỏ con xuống đi, kẻo như để chị Tiểu Lan thấy được thì không hay lắm."
Mặc cho Sở Hạ không ngừng vùng vẫy, Ngôn Chính Phàm vẫn nhất quyết không chịu thả cô xuống, thậm chí còn ôm chặt người cô hơn mà dõng dạc đi vào.
- "Thiếu gia, Sở Hạ, sao quần áo cả hai người bẩn đến thế kia?"
Tiểu Lan ngay khi nhìn thấy bèn lo lắng hỏi. Ngôn Chính Phàm trầm giọng, nhìn cô đáp:
- "Chuyện dài dòng lắm. Cô mau chóng chuẩn bị nước ấm trong phòng tôi."1
- "Vâng, thưa thiếu gia."
Dứt lời, anh bế Sở Hạ đi thẳng lên trên phòng ngủ của mình sau đó đi vào phía bên trong phòng tắm.
Phịch...
Anh thả Sở Hạ xuống chiếc bồn tắm rộng lớn. Ngay lập tức, Sở Hạ lồm cồm nắm thấy thành bồn toang đứng dậy liền bị anh đẩy ngã xuống bồn một lần nữa. Anh nhíu mày nhìn cô, lạnh giọng ra lệnh:1
- "Ngồi yên trong đó."
Dứt lời, anh lập tức mở voan, nước không ngừng chảy ra, thoáng chốc mực nước đã nằm ngang người Sở Hạ.
Liền sau đó, Ngôn Chính Phàm đứng dậy cởi toàn bộ quần áo ở trên người xuống, chỉ chừa mỗi quần con khiến Sở Hạ trợn tròn mắt mà hét lớn:
- "Chú Phàm, chú đi tắm sao không để con ra ngoài."1
Anh không nói mà nhanh chân bước về phía cô, sau đó cùng ngồi vào bên trong bồn đã đầy nước nóng, sau đó nói:
- "Ai nói có mình tôi tắm. Chúng ta cùng tắm."1
- "Cái gì?"
Sở Hạ lắp bắp nói, gương mặt đã đỏ ửng vì câu nói của anh, cô một mực đòi bước ra ngoài liền bị anh nắm chặt tay mà kéo ngược lại. Hiện tại, cô đang nằm trọn trong người anh, khó xử nói:
- "Không được đâu chú. Con với chú nam nữ khác biệt, không thể nào tắm chung được."1
Trước bộ dáng xấu hổ này của Sở Hạ khiến anh không nhịn được mà bật cười châm chọc:
- "Chẳng phải khi còn nhỏ, em cứ một mực đòi tắm chung với tôi sao? Bây giờ ý nguyện đã thành, em lại từ chối?"1
- "Lúc nhỏ khác...bây giờ khác."1
Bất ngờ, Ngôn Chính Phàm ghé sát tai cô nói nhỏ với giọng đầy tà mị:
- "Em bây giờ là chê tôi già sao?"1
- "Con không có."
Câu trả lời của cô khiến anh rất hài lòng liền sau đó đưa tay tách chiếc áo sơmi trắng của cô ra làm hai. Hàng loạt cúc áo bắn ra dưới sàn. Bàn tay hư hỏng của anh khéo léo mở đi móc gài áo ngực trên người con gái mà trượt xuống, sau đó ném mạnh ra ngoài.
- "Chú Phàm."
Sở Hạ không dám xoay người lại đối diện với anh mà chỉ biết trách móc người ở phía sau.
Ngôn Chính Phàm nhếch môi cười đắc ý liền sau đó vòng tay lên phía trước ôm lấy cơ thể mịn màng của Sở Hạ, trầm giọng đáp:
- "Hôm nay tôi phải trả lại việc khi trước em khiến tôi tắm nước lạnh đến đổ bệnh."1
Sở Hạ không hiểu, lập tức xoay người lại nhìn anh. Thế nhưng bàn tay hư hỏng của người đàn ông đã bắt đầu sờ soạng lên khắp nơi trên người cô, từ bờ vai mỏng manh đến bộ ngực đầy dặn tiếp đó là cặp đùi thon dài đang ẩn mình dưới dòng nước ấm.
- "Nhột quá. Chú mau bỏ tay ra khỏi người con."
Những lời cô nói hoàn toàn không lọt vào tai Ngôn Chính Phàm. Anh cứ thế mà châm chọc khiến phía dưới cô cảm thấy có chút khó chịu, bàn tay không ngừng đánh mạnh lên vai anh:
- "Mau thả cháu ra."
Vừa nói cô vừa mạnh tay đánh vào ngực người đối diện làm anh cảm thấy có chút đau nhức mà lập tức dừng hành động giễu cợt lại. Ngay lập tức, Sở Hạ đứng bật dậy, sau đó quấn hờ chiếc khăn lên người mà mở cửa phòng tắm, hai má ửng hồng xấu hổ chạy một mạch về phòng.1
Ngôn Chính Phàm đưa mắt dõi theo dáng người mảnh mai đang rời khỏi, khóe môi chợt cong lên, một lúc sau sắc mặt anh lập tức sa sầm xuống. Hóa ra phía bên dưới, cậu nhỏ của anh đã căng cứng ngay trong lúc anh cố tình giễu cợt trên người Sở Hạ. Quả là tự làm tự chịu. Có điều anh không ngờ chính là cơ thể anh lại có phản ứng nhanh đến thế mỗi khi tiếp xúc gần với cô.1