Gọi mãi mà không thấy cô tỉnh dậy, Ngôn Chính Phàm buộc phải tiến hành hô hấp nhân tạo, trong đầu không ngừng van xin:
- "Làm ơn, đừng rời xa tôi. Em làm ơn hãy tỉnh dậy đi."
Lúc này, bầu trời đột nhiên chuyển mây đen. Chắc là sắp có bão. Từng đợt gió cứ quật mạnh, thế nhưng Ngôn Chính Phàm vẫn không bỏ cuộc. Anh hà hơi thổi vào miệng cô, tay không ngừng ấn mạnh lồng ngực. Mãi một lúc sau, Sở Hạ mới ho sặc sụa, miệng không ngừng phun toàn bộ nước bên trong ra, khóe môi mấp máy nhìn người trước mặt.
- "Chú...chú Phàm."
Dứt lời, cô bất tỉnh nằm gục trong vòng tay anh. Trời bắt đầu mưa nặng hạt cùng sóng biển khiến cơ thể Sở Hạ khẽ run lên. Nhìn thấy phía trước có một ngôi nhà bỏ hoang, Ngôn Chính Phàm nhanh chóng bế Sở Hạ vào bên trong để tránh bão.
- "Lạnh quá...lạnh quá."1
Cả cơ thể Sở Hạ run lên, miệng không ngừng kêu lạnh. Ngay lập tức, Ngôn Chính Phàm vội móc từ bên trong túi ra chiếc bật lửa liền sau đó tìm chút củi nhỏ mà nhóm lên hòng sởi ấm cho cô. Tuy nhiên, tình trạng chẳng mấy khả quan.1
Hiện tại, quần áo của cả hai đều bị ướt đẫm do nước biển. Chần chừ một chút, Ngôn Chính Phàm quyết định cởi bỏ quần áo ướt của mình ra, tiếp đó đưa tay cởi bỏ lớp áo trên người của Sở Hạ liền sau đó áp chặt người cô vào lồng ngực rộng lớn của anh.
Sở Hạ hai mắt nhắm nghiền, đầu vùi sâu vào người Ngôn Chính Phàm để tìm hơi ấm. Hiện tại trên người cả hai không một mảnh áo, chỉ có thể dùng thân nhiệt để sởi ấm cho nhau cạnh nhóm lửa leo loét.
Hai tay Ngôn Chính Phàm không ngừng ôm chặt người Sở Hạ. Anh cảm nhận làn da cô hiện tại lạnh như băng mà cố gắng áp sát vào cơ thể mình để sởi ấm. Phía bên ngoài, mưa gió không ngừng tạt vào tuy nhiên vẫn không làm giảm đi một chút nhiệt ở bên trong. Dưới ánh sáng lập lòe của ánh lửa, hai thân ảnh đang không ngừng ôm chặt lấy nhau mà ngủ.
Sáng hôm sau, Sở Hạ mệt mỏi mở mắt. Ngay nhìn thấy gương mặt anh tuấn đang nhắm nghiền mắt, hai tay không ngừng ôm chặt lấy người cô khiến cô hốt hoảng, suýt chút nữa mà hét lên nhưng lại sợ người bên cạnh thức giấc. Cô cúi xuống, phát hiện quần áo trên người đã bị cởi ra từ lúc nào. Ngực cô hiện tại đang dán vào cơ ngực vạm vỡ của anh, quần áo ở xung quanh vẫn còn ướt đẫm. Ngay lập tức, cô lấy tay che chắn ngực mình, vô tình làm thức giấc người bên cạnh.1
- "Tiểu Hạ, em tỉnh lại rồi."
Ngay vừa mở mắt nhìn thấy người trước mặt, Ngôn Chính Phàm như muốn vỡ òa, liền lập tức ôm lấy người cô hạnh phúc nói. Gương mặt Sở Hạ hiện tại đỏ như quả cà chua chín, cô lập tức xoay người, chỉ hướng tấm lưng trần về phía anh, lắp bắp nói:
- "Chú...chú là người cởi quần áo trên người con sao?"
- "Đúng vậy."
Anh gỏn gọn đáp. Điều này càng khiến Sở Hạ thêm xấu hổ mà lập tức giận dữ nói:
- "Nếu...nếu vậy chú đã thấy cơ thể của con cả rồi. Con...con sau này làm sao lấy chồng được nữa."1
- "Vậy thì tôi sẽ chịu trách nhiệm với em."1
- "Hả?"
Sở Hạ ngơ ngác trước câu nói này của anh. Đôi tay đang cầm áo che chắn cơ thể liền bị anh kéo ngược lại về hướng đối diện, cả hai nhìn chằm chằm vào mắt đối phương, nhịp tim trong lồng ngực cứ đập mạnh như sắp nổ tung ra ngoài. Ngôn Chính Phàm một tay ôm lấy eo cô, tay còn lại khẽ đặt lên tấm lưng trần mịn màng, tựa đầu vào hõm vai cô, ôn nhu nói:
- "Em muốn tôi bù đắp thế nào cũng được. Tôi đều đồng ý. Chỉ cần em đừng rời xa tôi."1
Dứt lời, anh bá đạo xâm chiếm cánh môi anh đào của Sở Hạ mà triền miên cắn mút. Hai đầu lưỡi không ngừng giao thoa ở bên trong. Chiếc áo vốn đang che chắn phía trước của cô cũng rơi xuống, lộ ra vòng ngực căng tròn. Ngôn Chính Phàm khẽ chạm tay lên nơi bồng bềnh ấy mà xoa nhẹ, giọng nói tà mị khẽ vang lên bên tai của Sở Hạ:1
- "Đào cũng gần đến mùa thu hoạch, chỉ cần chờ hái nữa thôi."1
Dứt lời, anh với tay nhặt lên từng mảnh áo dưới đất, sau đó khoác lên người Sở Hạ khiến cô đỏ bừng mặt.1