Ông Chú Của Em!

Chương 45: Về nhà với mẹ.






Trình Quang sau khi lái xe gần 6 tiếng để về nhà, thì cuối cùng cậu cũng đã tới. Thành phố S đón cậu bằng một cơn mưa tầm tã.

Về tới nhà thì cũng đã 8h tối, do cậu không báo trước nên có lẽ giờ mẹ cậu đã đóng cửa đi ngủ. Trình Quang đứng ngoài cổng bấm chuông, cậu trong lúc đứng chờ thì nhìn căn nhà của mình một cách đầy hoài niệm.

Sau khi ba mẹ ly hôn, cậu theo mẹ lên thành phố S rồi mua lại căn nhà này của một người quen, tuy là nhà cũ nhưng cũng là một căn ba lầu với nội thất rất đẹp.

Đứng chờ một lúc thì mẹ cậu trong nhà cũng đã ra, mẹ cậu giờ đã ngoài 50. Tuy đã lớn tuổi nhưng lại có một khuôn mặt rất trẻ trung và xinh đẹp. Nhưng từ sau khi em trai cậu mất và cậu cũng lên thành phố học. Mẹ của Trình Quang rất buồn bã , bà cứ quanh quẩn một mình ở nhà.

Thấy cậu đứng trước cổng, bà mừng rỡ như không tin vào mắt mình. Bà mở toang cánh cổng ra mà nhào đến ôm chầm lấy cậu. Bà ôm chặt lấy cậu khóc nấc lên, Trình Quang cũng buôn vali rồi ôm lấy mẹ của mình.

Hai mẹ con cứ đứng ôm nhau như vậy được một lúc, sau đó cũng buông cậu ra, đưa tay lên sờ mặt con trai của mình, bà sụt sùi nói.

"Tiểu Quang con khỏe không, sao bây giờ con mới về, mẹ nhớ con lắm đấy. Để mẹ xem nào, con trai mẹ đã ốm đi nhiều quá, thôi chúng ta nhanh vào nhà đi trời đang mưa kìa người con ước hết rồi. Vào tắm rửa thay đồ kẻo ốm.

Trình Quang nhờ mẹ lái xe vào dùm rồi bản thân cũng tự kéo vali vào nhà vì chân cậu vẫn còn đang rất đau.

Vào tới nhà Trình Quang nhìn ngôi nhà một lượt, mọi thứ vẫn như vậy, vẫn như mấy năm trước không thay đổi gì. Mẹ cậu vẫn chăm sóc nó rất tốt. Nhìn bàn thờ em trai vẫn được mẹ thắp nhang mỗi ngày, nhìn nén nhang vừa mới tàn thì khoé mắt cậu cũng cay cay.

Cậu nhớ đến ông bố tàn nhẫn của mình, người đã nhẫn tâm rước ả tiểu tam về rồi đuổi mẹ con cậu ra khỏi nhà. Đã vậy còn tiếp tay để hại chết em trai của cậu, nổi hận thù này cậu mãi mãi sẽ không quên.

Mẹ cậu bước vào nhà thấy cậu đang đứng nhìn di ảnh của em trai, bà tới bên vuốt lưng an ủi cậu.

"Thôi con đừng buồn, chuyện cũng đã qua lâu rồi, con lên tắm rửa thay đồ đi rồi xuống ăn cơm với mẹ. Mẹ tranh thủ nấu nhanh vài món rồi hai mẹ con mình cùng ăn cơm, lúc tối mẹ cũng chỉ ăn vài miếng bánh nên giờ rất đói."

Thật ra mẹ cậu đã ăn cơm lúc nãy rồi nhưng phải nói như vậy để cho cậu chịu ăn cơm, nhìn cậu bà cũng biết là cậu từ chiều đến giờ cậu chưa ăn gì. Nên khi cậu lên phòng thay đồ, bà cũng tranh thủ xuống bếp nấu nhanh vài món.

Trình Quang vào phòng của mình, nhìn mọi thứ vẫn còn nguyên vẹn, căn phòng sạch sẽ không một chút bụi, ga giường vẫn rất thơm tho chứng tỏ mẹ cậu luôn dọn dẹp nó rất thường xuyên.

Nhìn những con gấu bông, những bức tượng, những tấm hình ngày xưa. Bao nhiêu kỷ niệm ùa về trong đầu, Trình Quang bước tới sờ vào từng cái, đứng trầm tư ngắm nhìn một lúc. Rồi sau đó cũng nhanh chóng lấy đồ rồi đi tắm.

 Trình Quang tắm rửa xong bước xuống dưới nhà thì đã thấy mẹ cậu dọn sẵn một bàn đồ ăn thịnh soạn, tuy chỉ là mấy món đơn giản nhưng nếu để ý thì toàn là những món mà cậu thích.

Thấy Trình Quang xuống, mẹ cậu cũng nhanh chóng giục.

"Tiểu Quang, con mau ngồi xuống ăn cơm đi, kẻo đồ ăn sẽ nguội hết đó. Trong nhà chỉ còn bao nhiêu đây, may mà vẫn đủ để nấu. Con ráng ăn rồi có gì sáng mai mẹ đi chợ sớm, mua được nhiều đồ ăn sẽ nấu nhiều món hơn hơn."

Trình Quang mỉm cười nhìn mẹ cảm động.

"Dạ con cảm ơn mẹ, mấy món này cũng rất ngon rồi ạ."

Nhìn bàn đồ ăn mẹ nấu, bỗng nhiên sự tủi thân trong cậu ập đến, Trình Quang cuối gầm mặt xuống bật khóc nức nở. Mẹ cậu thấy vậy thì hốt hoảng đi tới ôm cậu vào lòng.

"Tiểu Quang con làm sao vậy, sao lại khóc, con không khỏe chỗ nào à."

Trình Quang không trả lời mà cứ lắc lắc đầu rồi dúi đầu vào người mẹ khóc. Bà thấy vậy thì cũng không hỏi gì thêm đứng ôm con trai mình xoa xoa vào lưng để an ủi.

"Tiểu Quang, ta không biết chuyện gì đã xảy ra với con, nhưng ta mong con sẽ cố gắng vượt qua. Nếu buồn thì hãy cứ về nhà mẹ luôn ở nhà để đợi con."

Nghe thấy được an ủi Trình Quang càng khóc to hơn mà ôm chặt lấy mẹ của mình, cậu như trúc đi hết bao nhiêu tủi thân, mệt mỏi. Sau khi đã khóc thật to, thật đã thì Trình Quang cũng đã nhẹ nhõm trong lòng. Cậu cùng mẹ ngồi xuống ăn cơm, một bữa cơm đoàn viên, hạnh Phúc.

Buổi tối hôm đó cậu xin được ngủ với mẹ, cậu ôm chặt lấy con gấu quên thuộc của mình rồi dần chìm vào giấc ngủ. Đã rất lâu rồi cậu chưa có được giấc ngủ nào ngon đến như vậy.