Ông Chú Của Em!

Chương 44: Lo lắng chu toàn.






Khôi Nghị khi tới bệnh viện thì cũng đã đầu giờ chiều, Thiên Bảo lúc này vẫn chưa tỉnh lại. Anh bước tới, nhẹ nhàng đặt hộp cháo lên trên bàn rồi ngồi xuống cạnh cậu. Nhìn khuôn mặt gầy gò, hốc hác của cậu mà anh đau lòng. Khôi Nghị đưa tay lên vuốt ve mái tóc mềm mại của Thiên Bảo.

Khôi Nghị cứ ngồi như vậy nhìn Thiên Bảo mà quên đi cả thời gian, mãi tới khi để ý thì cũng đã trôi qua gần hai tiếng đồng hồ. Lúc này một vị bác sĩ bước vào, kiểm tra sơ qua một lượt cho Thiên Bảo.

Kiểm tra xong, bác sĩ quay qua nói với Khôi Nghị.

"Có thể đến tận ngày mai cậu ấy mới có thể tỉnh, vì thuốc mê khá nặng nên hiện tại cậu ấy vẫn còn hôn mê khá sâu."

Khôi Nghị nghe xong thì rơi vào lo lắng, vì tối nay anh phải bay gấp sang Hàn nếu vậy thì ai sẽ là người trông coi cậu đây. Trình Quang thì vẫn còn đang bị thương, anh cũng không thể nào nhờ Trọng Hoàng chăm sóc cho cả hai được, nên Khôi Nghị phải nghĩ ngay ra một cách khác.

Mẹ của Thiên Bảo thì càng không, bà ta suốt ngày chỉ biết đến tiền, cả con của mình còn không xem ra gì thì anh trông chờ được gì vào bà ta đây, còn em gái của cậu thì khỏi phải nói luôn.

Suy nghĩ một hồi Khôi Nghị quyết định sẽ bay sang Hàn một mình, và cho Gia Nguyên ở lại để chăm sóc Thiên Bảo trong lúc anh không có ở đây.

Ngoài Gia Nguyên ra thì bây giờ anh không tin tưởng được ai cả, anh sẽ nhờ thêm cả Trọng Hoàng chăm sóc phụ Gia Nguyên, có như vậy thì anh mới yên tâm mà đi được.

Khôi Nghị sau đó lấy điện thoại ra gọi cho Giang Nguyên.

Bên đầu dây bên kia Gia Nguyên nhanh chóng bắt máy.

"Chủ tịch anh gọi có việc gì không ạ?"

Khôi Nghị cũng nhanh chóng đáp lại.

"Tối nay cậu không cần phải sang Hàn với tôi, tôi sẽ tự đi một mình thay vào đó cậu sẽ tới bệnh viện chăm sóc Thiên Bảo thay tôi. Tôi cũng sẽ nhờ cả Trọng Hoàng tới giúp cho cậu.

Gia Nguyên bên kia nghe xong cũng chỉ đành đồng ý, vì cậu biết quyết định của chủ tịch một khi đã nói ra thì không thể nào thay đổi được.

Dù sao thì cậu cũng rất có kinh nghiệm trong việc chăm sóc người bệnh, nên việc chăm sóc Thiên Bảo có khi còn nhẹ nhàng hơn là việc bay cùng chủ tịch sang Hàn. Vì vậy Gia Nguyên vẫn rất vui vẻ đồng ý.

Sau khi cúp máy xong Khôi Nghị ngồi lại chăm sóc cho Thiên Bảo một chút, anh còn gọi cả người đến lắp camera vào phòng bệnh của cậu để khi mình đi xa thì có thể tiện theo dõi.

Sắp xếp ổn thỏa mọi thứ, Gia Nguyên cũng đã đến bệnh viện. Dặn dò Gia Nguyên thật kỹ lưỡng xong sau đó anh mới yên tâm rời đi. Anh còn bố trí thêm vài người của mình bảo vệ xung quanh bệnh viện và gần phòng của cậu.

Khôi Nghị nhanh chóng ra xe để về nhà sắp xếp quần áo để tối bay sang Hàn, vì lần này anh chỉ đi một mình mà không có Gia Nguyên đi theo nên anh phải chuẩn bị mọi thứ thật sự chu đáo.

Trọng Hoàng sau khi rời khỏi bệnh viện thì cũng đến trường đua để giải quyết một số việc. Đến nơi thì nghe nhân viên báo lại là Trình Quang đã đến lấy xe đi, tuy hơi bất ngờ nhưng Trọng Hoàng cũng chỉ gật đầu rồi đi lên phòng làm việc của mình.

Ngồi trong phòng nhớ lại mọi chuyện đã xảy ra những ngày vừa qua, Trọng Hoàng rơi vào trầm tư. Nhớ đến cô người yêu sắp về nước và cả Trình Quang làm cho anh không khỏi đau đầu.

Thật sự anh không biết hôm nay tại sao trình quang lại tự ý xuất viện sớm, lại còn chẳng nói trước gì với anh. Trọng Hoàng lúc này chỉ nghĩ do cậu bướng bỉnh thích gây chuyện nên mới làm như vậy. Dù sao đó cũng là quyết định của cậu nên anh sẽ không xen vào.

Trọng Hoàng cố xóa Trình Quang ra khỏi đầu rồi tập trung làm việc đến tối, bỗng có điện thoại là của Khôi Nghị gọi đến.

"Alo tớ nghe này, có chuyện gì không vậy Nghị."

"Trọng Hoàng này tớ định nhờ cậu giúp một việc."

"Chuyện là tối nay tớ có chuyến công tác sang Hàn gấp, tuy là đã nhờ Gia Nguyên ở lại trông coi Thiên Bảo nhưng tớ vẫn không yên tâm. Có gì cậu sẵn chăm sóc Trình Quang rồi tiện cũng ghé sang phòng Thiên Bảo để ý em ấy giúp tớ với. Tớ đi tối mai tớ sẽ về."

Trọng Hoàng cũng không nhắc gì đến chuyện của Trình Quang với Khôi Nghị, mà chỉ gật đầu đồng ý, bảo Khôi Nghị cứ yên tâm mà đi công tác.

Cúp điện thoại của Khôi nghị, Trọng Hoàng cũng thay đồ tắm rửa rồi đến quán bar của mình.

Ở bệnh viện lúc này Giang Nguyên đang loay hoay để chăm sóc cho Thiên Bảo, dù cho cậu đã có rất nhiều kinh nghiệm chăm sóc người bệnh, nhưng vì Thiên Bảo là người rất quan trọng với chủ tịch nên cậu cũng rất cẩn thận không dám để xảy ra chút sai sót nào.

 Đang ngồi trông Thiên Bảo thì Trọng Hoàng từ bên ngoài bước vào, thấy Trọng Hoàng Giang Nguyên cũng đứng lên lịch sự chào hỏi.

"Chào anh Hoàng, anh đến thăm cậu Thiên Bảo ạ."

Trọng Hoàng đối với Gia Nguyên cũng rất là thân thuộc nên thoải mái trả lời.

"À Khôi Nghị có nhờ tôi đến phụ cậu để ý Thiên Bảo, cậu ấy vẫn ổn chứ?"

"Dạ cậu ấy vẫn ổn vừa mới được tiêm thuốc xong có lẽ sáng mai sẽ tỉnh."

"Ừ có việc gì thì phải gọi cho tôi ngay, tôi có việc phải đi trước đây."

Trọng Hoàng thấy mọi thứ vẫn ổn thì cũng chào rồi đi ra ngoài, anh cũng biết Khôi Nghị gọi mình đến chỉ để cho yên tâm chứ Trọng Hoàng cũng thừa biết Khôi Nghị đã sắp xếp mọi thứ rất ổn thỏa. Lúc nãy khi bước tới cổng bệnh viện anh đã thấy người của mình ngồi ở ngoài, nhìn vào cũng đủ hiểu Khôi Nghị đã sắp xếp chu toàn đến cỡ nào, nên cho dù có anh hay không thì cũng chẳng sao.

Trọng Hoàng cũng rời bệnh viện để tới quán bar vì hôm nay trong quán sẽ setup lại quầy rượu nên anh phải tới sớm để xem xét mọi thứ.

Đứng từ phòng vip, căn phòng quen thuộc của anh nhìn xuống dưới cái bàn trong góc, anh lại nhớ đến trình Quang. Anh cũng chẳng biết giờ cậu đang làm gì và ở đâu.

Tuy là bây giờ chỉ cần cho người điều tra một chút là anh có thể biết được, nhưng Trọng Hoàng không thể làm vậy vì anh đã quyết định sẽ không quan tâm đến cậu nữa. Cậu muốn làm gì thì làm, mặc kệ cậu. Ái Nhi cũng sắp trở về anh không muốn cô ấy sẽ vì chuyện anh mà suy nghĩ linh tinh, anh nghĩ rồi cũng kéo rèm lại đi vào bên trong để tiếp tục làm việc.