Ông Chồng Bị Bệnh Nan Y

Chương 7




Đồng Kiếm cắn chặt răng xông tới túm lấy cổ áo Mạc Bân, giơ tay muốn đánh.

Mạc Bân ngẩng đầu thẳng tắp nhìn hắn, nói: “Đồng Đồng, tôi 28 tuổi rồi không đánh lại nổi đâu.”

Động tác của Đồng Kiếm dừng lại nắm tay lại không đánh bỏ xuống nói: “Vậy sao anh không nói sớm hơn đi! Lúc Anh Hạo rời đi, mọi người đã họp bàn trực tiếp có nên rời nhóm hay không, anh rõ ràng là… “

“Lúc ấy tôi có thể làm như thế nào bây giờ!” Mặc Bân nắm lấy tay hắn, đứng dậy và đẩy hắn ra “Cậu nói cậu muốn tiếp tục ca hát, A Lam nói IUD tâm tư đầu tiên của cậu ấy, công ty thì không muốn mất đi chiêu bài IUD này tôi là nhóm trưởng, IUD là tôi thành lập ra, chẳng nhẽ muốn tôi tới nói “đừng kiên trì, giải tán moẹ hết đi, chúng ta không thể đâu” cậu muốn tôi nói những lời như này sao hả? Cậu muốn tôi mang danh tội phạm như thế sao!”

Đồng Kiếm ngơ ngẩn nhìn Mạc Bân như lần đầu tiên gặp mặt, đột nhiên giơ tay đấm trán của chính mình quỳ xuống vò đầu bứt tóc. …

Mạc Bân thấy thế trên mặt thoáng qua vẻ chật vật, nhưng chỉ chốc lát liền nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc nhìn kha Lam và Hồ Tiêu nói: “Chuyện đã đến nước này, thì tôi nói thẳng luôn này. Hoặc là các cậu hợp tác với tôi rồi đổ lỗi cho Giải Dương làm nhóm giải tán, hoặc là tôi từ chối tham gia biểu diễn kỷ niệm tháng mười bài hát tôi viết mới sẽ không ra mắt, A Lam anh cũng 27 tuổi rồi không còn trẻ nữa. Anh Tiêu, 3 nghệ sĩ đã kiếm được tiền quan trọng hay một người mới chưa thực sự ra mắt mới là quan trọng, Anh có thể tự cân nhắc. “

Mạc Bân rời đi.

Kha Lam bước tới vỗ nhẹ vào lưng Đồng Kiếm, hỏi: “Anh Tiêu, anh… chọn cái nào?”

Hồ Tiêu bị chính người nghệ sĩ của mình thọc một nhát, tức giận đến mức lập tức muốn phong sát Mạc Bân lại, nhưng không thể nếu phong sát Mạc Bân thì IUD cũng xong luôn, Kha Lam cùng Đồng Kiếm cũng xong theo luôn, công ty cũng không cho phép hắn làm như vậy.

“Nghĩ lại… Tôi nghĩ lại” anh nắm chặt tay trên bàn, gục đầu xuống “Giải Dương mới 20 tuổi. Là tôi thêm cậu ta vào, là tôi …..”

… …

Giải Dương ở trong ký túc xá tìm được đàn ghita.

Giống như tìm được một báu vật, cậu ôm cây đàn chơi và hát một mình thật lâu ngón đàn của cậu nhanh chóng chuyển từ không quen thuộc thành quen thuộc, giọng hát của cậu cũng từ cứng đờ sang nhẹ nhàng tự nhiên.

Sau khi tìm lại được cảm xúc, cậu cố gắng hát lại một vài tác phẩm kinh điển mà cậu đã viết ở mạt thế, càng hát càng thấy vui vẻ, càng hát càng thấy tâm trạng cởi mở cảm hứng bị kìm nén bao nhiêu năm cuối cùng lại dâng trào như gió, nhảy múa xung quanh tâm hồn phấn khích của cậu.

Sự hủy diệt, sụp đổ, u ám, tuyệt vọng, cái chết … tái sinh, hy vọng, vạn vật sống lại, tương lai đáng mong chờ.

Giai điệu mà cậu từ từ thay đổi giai điệu và biến thành một giai điệu hoàn toàn mới tràn đầy niềm vui của cuộc sống.

Sau khi hát xong Giải Dương vứt cây đàn, chạy tới bàn lấy ra một xấp giấy A4 mới, vẽ khuôn nhạc rồi nhanh chóng bắt tay vào viết.

Đèn sáng cả đêm.

Khi linh cảm của Giải Dương bị bắt cóc rồi tỉnh táo lại, mặt trời ngày mới mọc từ phía đông.

Bụng thì đói đầu óc thì nặng trĩu, cảm giác đói và mệt mỏi mà Giải Dương ghét nhất trong những ngày trước bây giờ lại kiểm soát cơ thể cậu ngay khi cậu tỉnh dậy. Cậu nhíu mày, giơ tay vỗ vỗ gương mặt.

Không ngủ được thì phải no bụng trước, bằmg không đói bụng mà ngủ rất có thể ngủ một giấc xong không dậy nổi.

Cậu đứng dậy đi vào bếp lấy cốc nước rót xuống, lật qua tủ lạnh thấy trống không, quay lại phòng khách cầm điện thoại và ba lô, chuẩn bị ra ngoài ăn.

Khi ở trước nhà đổi giày, cậu nhìn lại đống nhạc vương vãi trên bàn làm việc rồi quay lại sắp xếp cẩn thận rồi cất vào ba lô đàng hoàng.

Đã đến lúc phải mua nhà, sống ở nhà người khác lúc nào cũng thấy bứt rứt.

Sau khi ăn uống xong, Giải Dương tìm đến một công viên gần đó và thả mình trên chiếc ghế dài ven hồ vừa phơi nắng vừa nghĩ đến việc rời khỏi IUD.

Một đôi chân đi giày da bước vào tầm mắt đi thẳng đến bên này.

Giải Dương nheo mắt vì ánh mặt trời mà khó mở, nhìn sang chỗ khác không thú vị mà nhìn sang một bên.

Vệ sĩ Ngô Thủy rất xấu hổ vờ như không để ý đến mặt chán ghét của Giải Dương, dừng lại trước mặt Giải Dương lễ phép chào: “Cậu Giải, ông chủ tới đây đón cậu.”

Giải Dương lười biếng nói: “Nếu tôi không đi, cậu sẽ như thế nào?”

Ngô Thủy càng thêm xấu hổ nói: “Cậu Giải, lần trước là tôi có lỗi vì thái độ không tốt với cậu, tôi xin lỗi. “

“Cậu thật ra cũng khá hiểu chuyện” Giải Dương khép đôi chân dài vào, đứng dậy vỗ nhẹ vào vai cậu ta “Đừng sợ thực ra loại chuyện cho đồ ăn cho người khác, tôi cũng thích làm.”

Xe của Cừu Hành đậu ở lối vào công viên, cực kỳ dễ nhận ra xe nào sạch sẽ nhất quý nhất thì chính là nó.

Giải Dương mở cửa ghế phụ đồng thời ngồi xuống.

“Khụ khụ”

Động tác của Giải Dương dừng lại, cậu nhìn Cừu Hành ngồi ở ghế sau: “Giọng nói của anh không thoải mái?”

Cừu Hành âm trầm mỉm cười: “Làm sao tôi có thể là một ông chủ có lương tâm mà bỏ ra 500 triệu để thuê một sinh viên đại học còn chưa tốt nghiệp? Như thế nào thì giọng nói của tôi cũng không thể thoái mái đâu.”

” … “

Giải Dương rời khỏi ghế phụ ngồi ở ghế sau, hỏi:”Anh muốn tôi làm gì? “

Cừu Hành hài lòng, nhấc chân bắt chéo nói “Mẹ tôi muốn nhìn con dâu một chút Vừa nói vừa bắt bẻ mà nhìn bộ dạng hiện tại của Giải Dương, cau mày nói:”Đây là hình tượng gì của em vậy? Đang đi nhặt rác sao? “

Giải Dương nhìn thẻ đen trong túi, kiên nhẫn giải thích “Tôi ngày hôm qua thức khuya sáng nay vội đi ra ngoài không kịp thay quần áo và gội đầu.”

Mặt Cừu Hành biến sắc:”Em thức khuya làm gì, nhảy Diso? Hẹn gặp ai? Hay cắn thuốc?”

Giải Dương mặt không có biểu tình:”Ngài Cừu à, hiểu biết của ngài về nội cuộc sống về đêm của giới trẻ hiện đại quá hạn hẹp. Thực ra đêm qua tôi … ” Cậu nghĩ một lúc, tôi thức khuya chơi game.

Cừu Hành lạnh lùng nhìn cậu:”Em đang xúc phạm chỉ số thông minh của tôi?”

Nhiệt độ điều hòa trong xe vừa phải, Sâu ngủ Giải Dương bị thổi ra cậu không còn sức để đối phó với anh nữa, vì vậy cậu cởi ba lô ra và ném vào ngực Cừu Hành, cậu nhắm mắt lại nói: “Tôi làm cái gì thì anh tự xem đi, hãy để tôi ngủ một lát anh hẳn là không hy vọng mẹ anh nhìn thấy quầng thâm dưới mắt tôi đâu nhỉ.”

Giải Dương nói xong lập tức ngủ, mắt thường cũng có thể thấy biểu tình của Cừu Hành tối sầm đi.

Người lái xe ở ghế trước lại rùng mình.

Xong rồi xong rồi, cậu Giải lá gan ngày càng lớn còn dám bỏ đi ngủ khi đang nói chuyện cùng ông chủ, làm sao mà ông chủ chịu được? Trước nay cũng chỉ có ông chủ, bỏ, bỏ, bỏ …..

Cừu Hành từ từ khép lại ánh mắt chết chóc đang nhìn chằm chằm vào Giải Dương, mở ba lô của Giải Dương và lục đồ bên trong.

Cừu Hành lấy ra được quyển viết nhạc.

Cừu Hành hậm hực nhìn chằm chằm Giải Dương một lúc, sau đó đột nhiên kéo chăn ra khỏi cúi đầu nhìn mặt Giải Dương.

Cừu Hành cúi đầu xem quyển nhạc.

Cừu Hành nhìn nhìn vẻ mặt không còn u ám nữa, lông mày nhướng lênquay đầu lại nhìn Giải Dương, vươn tay kéo chăn trên mặt Giải Thiếu Dương cẩn thận nhìn Giải Dương một cái rồi bật cười vứt chăn và đọc lại quyển nhạc.

Cừu Hành nhẩm bài hát, ngập ngừng, như thể anh chưa quen với giai điệu.

Mắt thường cũng có thể nhìn thấy biểu cảm của Cừu Hành trở nên tươi sáng hơn.

…..

Người tài xế ấn ấn trái tim sợ hãi, ngây người khởi động xe: Là hắn quá còn trẻ rồi.

Lúc Giải Dương tỉnh dậy, cậu thấy mình là người duy nhất trên xe cửa sổ mở hé, vệ sĩ Ngô Thủy đang đứng bên ngoài. Cậu nhìn chăn trên người mở cửa xuống xe, hỏi: “Mấy giờ rồi, nơi này là nơi nào?”

Ngô Thủy vội vàng xoay người đối diện cậu đáp: “Mới mười hai giờ, đây là tòa nhà trụ sở chính của Vinh Đỉnh ở bãi đậu xe ngầm, cậu Giải ông chủ bảo cậu sau khi tỉnh dậy đi theo tôi.”

Hóa ra là ở Vinh Đỉnh.

Giải Dương nhìn xung quanh, quay lại và lấy ba lô ra khỏi xe và nói: “Đi thôi.”

Không giống như hầu hết các tổng tài bá đạo, văn phòng của Cừu Hành không nằm ở tầng cao nhất, mà ở nơi có nhiều ý nghĩa hơn, Tầng chín trong tuyện cũng có nhắc qua, tầng văn phòng này do chính mẹ của Cừu Hành tự mình đặt.

Giải Dương đi theo Ngô Thủy vào thang máy độc quyền, sau khi cửa thang máy mở ra, là phòng khách của văn phòng siêu sang trọng của Cừu Hành nằm ngay bên ngoài, khá tiện lợi.

Họ đến đúng lúc người lái xe vừa mang đồ ăn trưa cho Cừu Hành, hắn ta đang bày thức ăn lên bàn. Cừu Hành ngồi vào bàn với vẻ mặt phiền chán, trên người viết mấy chữ “không thèm ăn”.

Giải Dương ngửi được mùi thơm của thức ăn, ánh mắt lập tức dán vào.

Nghe thấy tiếng thang máy, Cừu Hành ngước mắt lên, nhận thấy ánh mắt của Giải Dương, nhướng mày hỏi: “Muốn ăn không?”

Giải Dương thành thật gật đầu, cởi ba lô ngồi xuống: “Chà, tôi đói rồi.”

Cừu Hành cười đến ác liệt: “Cầu xin tôi đi, tôi lập tức cho em ăn.”

“…”

Giải Dương lấy điện thoại di động ra, bắt đầu tìm kiếm cơm hộp, liên tục vừa tìm kiếm vừa đọc: “Canh súp gà, thịt cua nấu, lẩu cay, Cá nướng ván sắt, lẩu Ếch cay … và lẩu? Vị trí Vinh Đỉnh không tồi, xung quanh có rất nhiều tiệm cơm hộp, Để tôi xem loại nào được đánh giá cao nhất … “

Cừu Hành không nhịn được nữa, đen mặt gọi tài xế:”Chu Miểu, thêm đồ ăn cho cậu Giải. “

Giải Dương hài lòng đặt điện thoại xuống.

Người tài xế Chu Miểu lặng lẽ lấy hộp đồ ăn gắp thức ăn từ hộp đồ ăn kia, đặt chúng lần lượt trước mặt Cừu Hành và Giải Dương.

Chẳng mấy chốc trong phòng chỉ còn tiếng va chạm chén đũa gắp đồ ăn, Giải Dương lặng lẽ ăn, không kén chọn đồ ăn, cũng không không bỏ thức ăn, cậu ăn no. Hành động nhặt thức ăn thậm chí có thể được coi là tao nhã. Nếu phải chọn tật xấu khi ăn của cậu thì đó chính là tốc độ ăn của cậu ấy, tốc độ ăn cơm có hơi nhanh, mặc dù trông rất ngon và hợp khẩu vị nhưng rõ ràng là không tốt cho tiêu hóa.

Cừu Hành ăn cơm mới một nửa thì Giải Dương ăn thêm bát thứ hai.

Cừu Hành hỏi: “Em làm gì mà ăn vội vàng như vậy? Có người cướp mất của em hửm?”

Giải Dương cầm đũa lắc đầu: ” Thói quen”

Cừu Hành lại khó chịu: “Giải Tu ngược đãi em như thế nào? Tôi nhớ đứa con thứ của ông ta béo như heo,chẳng lẽ là nó dành đồ ăn của em à?”

Giải Dương không hề gánh nặng gật đầu: “Đúng vậy.”

Cừu Hành xoa đũa, nhịn đau chuyển món gia vị duy nhất trên bàn cho Giải Dương, đẩy từng milimet đến mệnh lệnh nói: “Tôi ăn xong rồi, đừng lãng phí, mẹ tôi thích béo hơn.”

Sau khi ăn xong, Cừu Hành đem Giải Dương ném ra sau đầu vào văn phòng trong xử lý công việc.

Giải Dương đoán rằng anh chuẩn bị bữa chiều đưa mình về gặp mẹ tự giác tìm một góc yên tĩnh lấy ra hai chiếc điện thoại di động, một cũ một mới, chọn chiếc còn dùng được. Lưu số trên điện thoại mới.

Giữa chừng, có một tin nhắn văn bản đến.

Đồng Kiếm: Giải Dương, tôi xin lỗi, cậu rời khỏi nhóm đi, tôi sẽ đăng tỏ vẻ như là tôi xa lánh cậu.

Cậu đang định kế hoạch đi bắt chuột, thì chuột lại đưa tới cửa.

Giải Dương cầm lấy di động, trả lời: Ngày mai anh có rảnh không? Ra ngoài nói chuyện đi. Nếu có thể, gọi cả Kha Lam nữa.

____________________

Phong Sát: “Phong sát” là một thuật ngữ trong giới giải trí Hoa ngữ, dùng để chỉ những ngôi sao bị khán giả quay lưng, sự nghiệp gần như bị cản trở toàn tập, khó có cơ hội quay lại hoạt động showbiz vì vướng phải scandal hay lỗi lầm cực lớn nào đó.

(3) Màn che, hình thức giả dối để lừa gạt