Ông Chồng Bị Bệnh Nan Y

Chương 5




• Nhưng suy cho cùng, nữ chính vẫn là nữ chính, người có vầng hào quang và bàn tay vàng đầy quyền lực. Dựa theo cốt truyện, luồng dư luận tiêu cực trên Weibo sẽ đảo ngược 180 độ sau khi chiều nay một người qua đường tung ra video và hình ảnh hiện trường vụ tai nạn ô tô. Một trong những bức ảnh đó là nhân vật nữ chính mặc váy trắng tinh khôi quỳ xuống chăm sóc nam chính tại hiện trường vụ tai nạn xe hơi sẽ làm nổ tung tất cả hot search, thu hút một làn sóng nổi tiếng và giúp nhân vật nữ chính giành được đại ngôn trong nước của BV.

Giải Dương trầm ngâm.

Chính làn sóng này đã đủ để nữ chính đánh đổi giá trị yêu thích của nhiều người. Sau đó, nữ chính sẽ tiếp tục sử dụng bàn tay vàng vào nam chính, nam phụ, đạo diễn chính, một người dẫn chương trình nào đó, hơn nữa một bước thắp sáng kỹ năng diễn xuất……

“Sao em không dùng điện thoại của tôi đưa cho?”

Giải Dương hoàn hồn, thoát khỏi Weibo Nhìn Cừu Hành tự nhiên đột ngột lên tiếng bên cạnh mình, cậu trả lời: “ Dùng nó làm gì, để anh có thể xác định vị trí của tôi như ngày hôm qua hả?”

“Em cũng không ngu lắm nhỉ” Cừu Hành không giải thích, không lạnh nhạt mà duỗi người ra tựa lưng vào ghế ngồi nói “Tôi đã tốn một mức giá đáng kể để mua em mà cũng không dùng dây xích chói chặt em lại nếu em chạy, tôi có phải là rất mệt không hửm?”

Giải Dương hỏi: “Giá cả như nào”

“Ba em không nói cho em biết à?”

Giải Dương lắc đầu.

Cừu Hành nhướng mày: “Tôi đoán là nói chuyện kinh doanh em cũng không hiểu. Để phù hợp với chỉ số IQ của em, tôi miễn cưỡng chiết cái giá nói cho em biết để mua được em tôi đã đưa cho ba em khoảng 500 triệu tệ tiền vốn. Giải Dương à, em được mua với giả không rẻ đâu đấy “

Quả nhiên là một mức giá lớn, nhưng nó cũng không doạ được Giải Dương.

Cậu nhìn thẳng vào Cừu Hành: “Không phải tôi rẻ hay không rẻ, nhưng trong mắt của mẹ anh, cuộc sống của anh là rất quý giá.Còn có,  người bị bán là tôi thì tiền bán thân không phải trực tiếp phải đưa cho tôi mới đúng sao?”

Cừu Hành bị câu nói của cậu lấy lòng, liền trêu chọc: “Em muốn?”

“Tôi chỉ muốn tiền mặt.”

“Vậy em phải suy nghĩ rõ ràng, tiền này giao cho ba em để gấp rút bù đắp vào lỗ hổng tài chính của công ty, cha em rất có thể bị phá sản, em đành lòng hả?”

Giải Dương vẻ mặt lãnh đạm: “Đừng có thử tôi, tôi rất nghiêm túc, ông ta có thể bán tôi thì có cái gì nữa mà không đành lòng “

“Nhưng làm sao bây giờ?” Cừu Hành giả bộ buồn rầu “Lần trước gặp nhau đi lấy giấy kết hôn lúc đó tôi đã đưa cho ba em khoảng 300 triệu, hôm nay tôi gặp mặt để đưa cho ông ấy 200 triệu còn lại. “

Giải Dương chỉ nói:”Đưa cho tôi số dư, tiền đặt cọc anh cũng đi lấy lại đi “

Lúc này Cừu Hành mới thực sự cảm thấy thư thái, nhưng trên mặt vẫn ra vẻ phiền toái, nói:”Em nghĩ tiền đặt cọc thu lại dễ dàng như vậy sao? Cứ một đi một về như thế, tôi cũng phải bị tổn thất mất một ít ”

“Anh có lấy lại được bao nhiêu tiền đặt cọc đi chăng nữa thì đó cũng là của Anh, Tôi không cần. Nhân tiện, tôi cũng có thể giúp đẩy nhanh quá trình phá sản nhà họ Giải.Thương hiệu khách sạn cũ chắc vẫn đáng giá một chút.”

Cừu Hành dừng lại và nhìn Giải Dương.

Giải Dương bình tĩnh hỏi: “Vậy vụ kinh doanh này anh có muốn không?”

“Cho nên” Cừu Hành kéo kéo cổ áo sơ mi, khoé miệng như không nói “em là muốn bán chính mình cho tôi hả?”

“Bất đắc dĩ phải làm vậy thôi”

“Em cảm thấy em giá trị năm trăm triệu?”

“Mẹ anh cảm thấy tôi giá trị.”

Cừu Hành nhìn cậu hồi lâu, đột nhiên bật cười, người dựa vào lưng ghế, vỗ vỗ đùi trái, vẻ mặt ốm yếu trông như đang nhịn cười.

Giải Dương yên lặng nhìn Cừu Hành, chờ anh cười xong.

Tiếng cười trầm thấp kéo dài rất lâu.

Cười cười, Cừu Hành đột nhiên nghiêng đầu sang một bên rồi ho, khuôn mặt đang đỏ lên vì cười một lần nữa trở lên tái nhợt. Hà Quân ngồi ở ghế trước, vội vàng mở chai nước đưa qua.

Cừu Hành nhấp hai ngụm nước, thở chậm rãi nói: “Làm đi! Loại hình kinh doanh kiếm lời mà không thua lỗ này thì phải làm! Hà Quân, chuẩn bị đem hợp đồng với chủ tịch Giải hủy đi ”

Hà Quân sớm bị nội dung cuộc nói chuyện giữa hai người doạ, thấy rằng họ đã thực sự hoàn thành “kế hoạch lừa Ba”, hắn ta hung hăng gán cho Giải Dương cái mác kẻ không dễ chọc. Theo lời anh bảo, Hà Quân lấy ra hai hợp đồng từ trong túi, xé chúng ra và ném vào thùng rác trên ô tô.

“Được rồi.” Cừu Hành nhìn Giải Dương, và ném chai nước sang một bên, “Bây giờ, chúng ta hãy nói về hợp đồng mới giữa em và tôi”



Nửa giờ sau, Giải Dương mang theo thẻ đen của Cừu Hành đến phòng riêng mà Giải Tu chuẩn bị.

Giải Tu lo lắng mà nhìn về phía sau cậu, không thấy ai, nụ cười đắc ý trên mặt biến mất, cau mày hỏi: “ Cừu tổng đâu?”

“Không có tới, bác sĩ không cho anh ta ăn đồ ăn bên ngoài”  Giải Dương bước tới bàn. Kéo ghế ngồi xuống, liếc nhìn mấy món ăn phong phú trên bàn, không tự chủ cầm đũa lên bắt đầu ăn.

“Ăn cái gì! Ăn cái gì mà ăn!” Giải Tu nóng nảy, ngồi xuống bên cạnh cậu, đem đồ ăn gạt đi “Sao mày lại vô dụng như vậy? Thật là! Không phải ngày nào cũng bảo mày phải báo tình hình của Cừu Hành sao? Còn dám tắt máy của tao! Còn nhóm nhạc nam gì đó của mày nữa, mày rời cái nhóm đó càng sớm càng tốt, trường học cũng đừng đi. Cái não heo của mày học cũng không ra cái gì. Tao nghe nói Mẹ của Cừu Hành sức khỏe không được tốt lắm , nếu Cừu Hành đã không thích mày đi theo thì chi bằng mày qua đấy chăm sóc bà ấy đi ”

Đôi đũa của Giải Dương rơi xuống, nhìn khuôn mặt béo của Giải Tu và hỏi ” Giải Dương không còn là con của ông sao, vì cái gì lại muốn làm như vậy?”

“Tao làm gì?” Giải Tu bị vẻ mặt của cậu chọc giận,không chút nghĩ ngợi giơ tay lên “Mày nói chuyện với tao kiểu gì thế! Mày tưởng là mày vào nhà họ Cừu là cánh cứng rồi đúng không? Tao nói cho mày biết, không có cửa——”

Bốp!

Giải Dương dừng đũa, giơ tay giữ lấy cái tay vừa chuẩn bị đánh của Giải Tu, đứng lên từ trên cao mà nhìn ông ta: “Quả nhiên là có mẹ kế sẽ có cha kế, Giải Tu, ông nên thấy may mắn vì được sống trong một thế giới hoà bình đi” Nói xong nhìn vào chiếc ghế Giải Tu đang ngồi, rồi xoay người rời đi.

Giải Dương mở cửa phòng đặt, đúng lúc cửa phòng  đối diện mở ra, Hồ Tiêu mặt tức giận xuất hiện sau cánh cửa.

“Đã gần một giờ rồi, cậu ta còn không gọi điện thoại đến, thật là phản——”

“Giải Dương!” Giải Tu từ bên trong cánh cửa chạy ra, tức giận rống to “Nhãi ranh này, dám nói chuyện cùng tao như vậy, xem ra hôm nay tao không đánh ——”

Loảng xoảng!

Giải Dương nhanh chóng cầm lấy cửa phòng đóng lại, nhìn Hồ Tiêu đang sửng sốt, lễ phép nói: “Anh Tiêu, trùng hợp thật đấy, đúng lúc tôi đang tìm anh.”

Hồ Tiêu nhìn Giải Dương, nhìn bàn tay đang nắm cửa của cậu, nghe thấy tiếng mắng mơ hồ bên trong cửa, liền hỏi: “ Cậu, cậu tại sao lại ở chỗ này? Không phải, cậu làm gì ở đây thế?”

“Làm chuyện nhỏ thôi” Giải Dương giải thích “Ba tôi đang ở bên trong, ba tôi muốn đem tôi bán cho một lão già thôi ấy, tôi thì không đồng ý Chắc vừa mới đoạt tuyệt quan hệ cha con nên ông ấy hơi kích động một chút “

Lượng tin tức quá lớn, quá cẩu huyết, Hồ Tiêu cùng mấy thành viên IUD ở phía sau đều bị sốc.

Hồ Tiêu khó khăn hỏi: “Vậy những gì cậu nói qua điện thoại trước đây là thật sao?”

Giải Dương gật đầu.

Hồ Tiêu làm ra vẻ mặt như mới lên cơn đau dạ dày, trầm mặc vài giây, đột nhiên tiến lên giúp Giải Dương kéo cửa, nói: “Mau, cậu cùng Mạc Bân với bọn họ cùng nhau đi đi, nơi này tôi tới ứng phó. Cậu không thể cùng ba cậu ở chỗ này nháo nhào lên, nếu như bị người chụp vào thì ngày mai chúng ta cùng lên trang nhất đấy.

Giải Dương dừng một chút,thành khẩn nói: “Cảm ơn anh Tiêu” Nói xong liền buông ra, nhìn về phía đội trưởng Mạc Bân vẫn còn đang đứng trong phòng.

Mạc Bân giật giật da mặt, giơ tay kéo khẩu trang trên mặt xuống, nói: “Giải Dương, đội mũ lên trước đi … Nhìn cái gì? Mọi người giúp che đi.”

Một nhóm người lên xe trong không khí quỷ dị

Mấy phút sau, Hồ Tiêu cũng lên xe, miệng chửi thề:”Đồ chó gì thế … Giải Dương, ba cậu đúng là không có tố chất, còn muốn đánh tôi nữa chứ “

“Ồ, ông ta thích sử dụng bạo lực lắm, tôi bị ông ta đánh từ nhỏ tới lớn đấy “

Trong xe lại im lặng đến nghẹt thở.

Hồ Tiêu ho khan một tiếng, cố gắng làm dịu bầu không khí: “Giải Dương, một ngày không gặp, trông cậu có chút khác thường…”

“Tôi về sau cũng sẽ không giống như xưa nữa, Tôi học được một điều từ ba tôi là những người mà quá rụt rè và hèn nhát ấy sẽ luôn bị đánh đập, bán đứng, bắt nạt, là con người thì phải học được cách phản kháng.”

Hồ Tiêu: “…”

Hắn cảm thấy đau cả mặt, mới ngày hôm qua, hắn vừa ỷ vào Giải Dương do dự, mà đem cơ hội của Giải Dương cho Kha Lam.

“Xùy” Đồng Kiếm, một thanh niên trông khá khoẻ của IUD, chế nhạo, ngữ khí kỳ quái nói: “Làm sao vậy, trước bán thảm sau lại chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, Giải Dương cậu giả trân thật đấy “

Mạc Bân cau mày nói: Đồng Đồng!

“Đừng kéo em, em không có khả năng diễn kịch như người ta đâu” Đồng Kiếm quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Kha Lam vẫn luôn trầm mặc nói: “Anh Tiêu, em sẽ không đến buổi thử vai của Đạo diễn Tất, anh cho Giải Dương đi đi vậy, cơ hội của cậu ta mà em chẳng dám lấy, kẻo có người nói em bắt nạt người mới.”

“Sao vậy?” Hồ Tiêu nhăn mặt, thực sự tức giận” Mấy đứa làm sao vậy! Người thì làm loạn rồi mất hút, người thì không thèm nghe theo sắp xếp, mấy đứa coi người đại diện như tôi đây là không khí phải không? ”

Mọi người im lặng.

“Kha Lam à, buổi thử giọng của đạo diễn tất nhất định phải đến dù cậu muốn hay không, em nhìn tình hình của nhóm xem như thế nào. Hứa Thần Hạo viết nhạc thì đã rời nhóm, nhân khí của thì IUD sụt giảm, ngành sản xuất đĩa nhạc thì đình trệ, thử để tay lên ngực hỏi xem, ở tuổi hiện tại của các cậu, ở trên sân khấu làm thần tượng hát nhảy được mấy năm nữa? Lại còn không biết nắm chặt lấy cơ hội mà chuyển mình, mấy đứa cứ trơ mắt nhìn sự nghiệp rớt dần hay sao?

Kha Lam hai mắt tối sầm, cúi đầu siết chặt ngón tay.

Đồng Kiếm mặt đầy khó chịu, nhưng cũng  không nói cái gì.

Mạc Bân cũng khuyên hai câu, Hồ Tiêu nén được cơn giận của mình , quay lại nhìn Giải Dương, bình tĩnh hết mức có thể, nói: “ Giải Dương, anh …”

Giải Dương ngắt lời hắn: “ Anh Tiêu, tôi cũng  không định đi thử vai của Đạo diễn Tất, tôi cũng không vì bị lấy mất đi cơ hội mà không vui,  Các người cũng vừa thấy rồi đấy tâm trạng không tốt chỉ là vì ba tôi muốn bán tôi đi, không liên quan gì đến mấy chuyện khác”  cậu nhìn lướt qua mọi người 

“Vậy bây giờ mọi người còn tranh cãi gì nữa? “

Tất cả mọi người: “…”

Hồ Tiêu tò mò nhìn cậu: “Giải Dương, cậu không định đi thử vai à? Cũng không có không vui?”

Giải Dương gật đầu.

Đồng Kiếm cười lạnh: “Thật là lời hay lời xấu nào cũng nói được ”

Hồ Tiêu muốn cậu ta câm miệng, lại bị Giải Dương lên tiếng trước.

“Thú vị thật đấy ” Giải Dương dựa vào lưng ghế và chậm rãi nói “Tôi cũng rất tò mò không biết mình đã nói những điều xấu xa gì mà tôi lại không nhớ rõ lắm. Anh Tiêu, lúc anh đến hỏi tôi về chuyển nhường tài nguyên, tôi nói phản đối câu nào chưa?”

Hồ Tiêu chưa bao giờ thấy Giải Dương như thế này, theo bản năng trả lời:“ Không phải, cậu chỉ là hơi im lặng hơn bình thường thôi. ”

Biết rõ nguyên chủ tính tình nhát gan sẽ không trực tiếp nói ra.

Giải Dương hài lòng, nhìn lướt qua mọi người: “Vậy tôi hình như không có nói cái gì phải không? Còn mấy người, chỉ là trạng thái tôi không tốt mà suy tưởng ra một đống thứ, hay là nên nói ….Mấy người cướp tài nguyên của tôi lương tâm cắn rứt hay là trong lòng thật sự ước tôi vì mấy cái Tài nguyên này mà làm loạn nên?”

Trong xe im lặng.

_________________

Nhân khí: Nhân Khí (人气) chính là Độ Phổ Biến, hay còn gọi là độ nổi tiếng ( Eng: Popularity). Nhân Khí càng cao, có nghĩa minh tinh đó càng nhiều người biết đến.

Đại Ngôn:  Đại diện quảng bá cho một thương hiệu nào đó.

Tài nguyên: Tài nguyên là từ chỉ chung các dự án, hợp đồng mà một nghệ sĩ nhận được, từ phim ảnh, thời trang, show truyền hình, chương trình tạp kĩ…

Bán thảm: ra vẻ mình là người đáng thương, là kẻ bị hại

Chỉ cây dâu mắng cây hoè: mang hàm ý chửi đối tượng này nhưng thực chất là ám chỉ cạnh khoé đối tượng khác.

nghĩa đen là chỉ vào cây dâu mà mắng cây hòe. Nghĩa bóng là vì không tiện tỏ thái độ trực tiếp, nên mượn một sự kiện khác, nhân vật khác để tỏ thái độ về sự kiện này, nhân vật này.