"Có trộm! Cótrộm!"
Khư khư ôm nhi tử bảo bốitrong lòng, Phương Anh cao hứng phấn chấn chạy vào phòng, Trụy nhi đang luồnchỉ xâu kim vá lại xiêm y nhất thời không biết nên khóc hay nên cười.
"Phu quân, sao chànglại trở thành trộm như thế?"
"Không thừa dịpnương đang ngủ trưa mà trộm ra ôm một chút, vĩnh viễn cũng đều đừng nghĩ đếnchuyện đụng được nhi tử của chúng ta."
Phương Anh giải thíchđúng lý hợp tình, lại chăm chú nhìn rồi hôn mãnh liệt lên gò má của nam hàitrong lòng, đáng yêu cực.
Đứa lớn sinh ra giốnghắn, hắn lại có vẻ không hứng thú mấy, nhưng đứa thứ hai này bộ dạng giống Trụynhi y chang, đây mới là cục cưng tâm can bảo bối của hắn.
"Béo tròn bụ bẫmthật đáng yêu ghê!" Trụy nhi cũng bắt chước Phương Anh hôn lên gò má củanam hài đến chảy cả nước miếng ra.
"Đương nhiên rồi,nhi tử bảo bối của ta mà!" Phương Anh đắc ý khoe khoang.
Trụy nhi bật cười muốnsặc."Ta sinh ra nha!"
Phương Anh mập mờ tề milộng nhãn. "Không có ta, nàng tự sinh được sao, hả?"
Trụy nhi hai má hồng hồngnhéo hắn một cái."Đáng ghét!"
Đang lúc hai vợ chồng vừachơi đùa với oa nhi, vừa liếc mắt đưa tình, hoà thuận vui vẻ hạnh phúc hết sức,chợt nghe hạ nhân bẩm báo.
"Bẩm gia, phu nhân,Phó tam công tử cùng tam phu nhân đến thăm!"
"Tam ca?" Trụynhi kinh hỉ hô to, mặc kệ hài tử, nhanh như chớp biến mất không thấy bóng dángđâu hết.
"Tam tẩu?"Phương Anh càng kinh ngạc hơn."Hắn thành thân hồi nào vậy?"
Hán tử thô mãng mặt màyrâu ria xồm xoàm, vừa bẩn thỉu vừa lôi thôi lốc thốc như mới vượt ngục trốn ra,vậy mà cũng có người dám gả cho hắn?
※※※
Nói là thuận đường đemtheo Lâu Thấm Du xuất môn đi ngắm xem nơi nơi, nhưng vừa ra khỏi Lục Ánh sơntrang, Phó Thanh Dương liền thúc ngựa chạy như điên, đừng nói là xem cái nàycái nọ, ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng không có, nhưng Lâu Thấm Du cũng khôngcó oán hận đến nửa câu, nàng biết, Phó Thanh Dương nhất định có nguyên nhân củahắn.
"Mệt không?"
"Không, tuyệt khôngmệt."
"Muội phu bất cứ lúcnào cũng đều có khả năng xuất môn đi công tác, ta phải thừa dịp hắn còn đang ởnhà mà tới."
"Thì ra là thế, vậymuội muội là gả đến đâu?"
"Côn Minh."
Từ Nam Xương đến CônMinh, bọn họ chạy hơn mười ngày đường, ngựa quen đường cũ đến trước một dãy tòanhà lớn ngoài thành thì dừng lại, Lâu Thấm Du có chút kinh ngạc, người thườngsẽ không ở nổi trong loại tòa nhà lớn như thế này.
"Thanh ca, muội phulà?"
"Vân Nam Đô Chỉ HuySứ."
"Gì?"
Vừa nói chuyện Phó ThanhDương vừa tiến lên gõ cửa, nô bộc mở cửa ra, Phó Thanh Dương vừa báo tính danhý đồ đến thăm, một nô bộc lập tức vào trong thông báo, một nô bộc khác nhậnngựa của bọn họ mang đi chăm sóc, lại có nô bộc khác cung kính nghênh thỉnh bọnhọ đi vào.
"Tam công tử, Tamphu nhân, thỉnh đi theo ta."
Phó Thanh Dương vừa mớibước vào đại môn vài bước, một thân hình nhỏ nhắn xinh xắn thơm phưng phức tựanhư ác hổ nhào vào lòng của hắn, sau đó là tiếng kêu khóc liên tiếp vừa mừngvừa sợ.
"Tam ca, Tam ca, nhớngươi muốn chết!"
Á, ông trời, lại tới nữa!
Nam tử hán đại trượngphu, trời không sợ, đất cũng không sợ, chỉ sợ nhất là nước mắt như lũ lụt củanữ nhân. Trời cố tình khiến hắn toàn gặp phải nữ nhân thích khóc như mưa nhưbão, ngày hôm qua lão bà của hắn khóc đến trời đen kịt, hôm nay đến phiên muộimuội của hắn khóc la rầm rĩ.
Aizz! Nữ nhân tại sao lạithích khóc như vậy chứ?
"Tam ca cũng nhớngươi a!" Tay chân luống cuống vỗ về người trong lòng, hắn bất đắc dĩ nói."Cho nên không phải đang đến thăm ngươi hay sao!"
"Lâu lâu mới chịuđến một lần!" Trụy nhi trách cứ cãi lại.
"Đâu có, bảy, támtháng trước ngươi lại sinh thêm một tiểu tử béo múp, không phải ta đã tới tặnglễ rồi hay sao?" Phó Thanh Dương phản bác.
"Nhưng mà Tam cangươi ở chưa được mười ngày đã bỏ đi mất rồi" Trụy nhi tiếp tục khángnghị, làm nũng. "Mặc kệ, mặc kệ, lần này Tam ca ngươi phải ở lại lâu hơnmột chút!" Cho dù đã là vợ của người ta, là mẹ của hai đứa con, nhưngtrước mặt các ca ca, nàng vĩnh viễn đều là tiểu muội muội.
"Được, được, được,ít nhất một tháng được chưa?" Hoàn toàn đầu hàng.
"Ừ, vậy cũng khôngtệ lắm."
"Vậy ngươi có thểkiềm chế nước mắt rồi chứ? Còn muội phu Phương Anh đâu! Những người khácđâu?"
Phó Thanh Dương quay đầutìm người, Lâu Thấm Du vẫn còn đang giật mình đánh giá khắp tứ phía, ban đầutưởng vị hôn phu của muội phu ở Vân Nam có cửa hiệu làm ăn gì đó hoặc là bọncon buôn mồm mép linh tinh, trăm triệu lần cũng không ngờ, vị hôn phu của muộimuội lại là một vị quan nhân.
Phương Anh?
Hình như đã từng nghe quaở đâu rồi!
"Ở đây nè! Tamca." Phương Anh đã sớm đến, đang nhìn Lâu Thấm Du đứng một bên tò mò."Vị này chính là Tam tẩu phải không?" Vị tẩu tử này trông đoan tranghào phóng, giống một tiểu thư khuê các, thật đúng là ngoài dự đoán của mọingười!
Còn tưởng Phó Thanh Dươngsẽ lấy một người hùng hùng hổ hổ như hắn, mỗi ngày chiến đấu một trăm chiêu rồimới tính tiếp!
"A! Đúng rồi, thiếuchút nữa đã quên!" Phó Thanh Dương một tay kéo Lâu Thấm Du ra đằng trước."Đến đây, ra mắt tam tẩu của các ngươi đi, nàng tên là Lâu Thấm Du!"
"Tam tẩu."Phương Anh và Trụy nhi đồng thanh gọi.
"Chào mọingười" Lâu Thấm Du tự nhiên hào phóng thủ lễ.
"Hai người chắc làmệt mỏi rồi? Vào trong đã rồi nói tiếp!" Phương Anh nói.
Thế là mọi người cùngtiến vào đại sảnh, sau khi hạ nhân dâng trà nóng xong, mọi người lúc này mớibắt đầu rôm rả hỏi thăm tình hình gần đây.
"Tam ca, ở nhà cóbiết chưa?" Trụy nhi khẩn trương hỏi.
"Đã báo rồi."Phó Thanh Dương nhấp một ngụm trà nóng. "Nhưng ta tạm thời vẫn không thểmang tam tẩu ngươi về nhà, bởi vì ta đã đáp ứng nhạc mẫu, ở lại Lâu gia hainăm."
"Hai năm?" Trụynhi và Phương Anh liếc nhau một cái cười lén.
Ở nhà cũng chẳng ai cótính nhẫn nại mà chờ tới hai năm đâu, chỉ sợ vừa biết tin là người này nối tiếpngười kia chuồn êm xuất môn đến đây rồi.
"Cuối cùng tam cacũng cạo râu rồi" Phương Anh cười nói. "thấy có nhẹ nhàng khoan khoáihơn không?"
Tuy rằng đã gặp qua bộdáng râu ria xồm xoàm của Phó Thanh Dương, nhưng chỉ cần nghe danh tiếng NộDiêm La cũng đã đoán ra được diện mạo của hắn. Cho nên lúc này mới gặp bộ dángtuấn mỹ của Phó Thanh Dương cũng không quá mức kinh ngạc.
"Nhẹ nhàng khoankhoái cái rắm!" Nói đến đây, Phó Thanh Dương liền một bụng tức giận vôcùng. "Ta lại không thiếu mắt thiếu mũi, nhưng trên đường đi hễ gặp phảinữ tử nào cũng làm như bị quỷ ám nhìn ta chằm chằm, dù gì đi nữa, bộ dạng tacũng đâu có tệ đến vậy? Hẳn là không a, rất nhiều người đều nói bộ dạng cha tarất dễ nhìn mà!"
Đâu chỉ dễ nhìn, mà làtuấn mỹ đến độ khiến người người oán trách a!
Phương Anh và Trụy nhinhịn không được lại liếc mắt nhìn nhau dò xét một cái, vừa cười vừa nói."Tam ca cũng rất dễ nhìn nha!"
"Vậy sao bọn nữ nhânkia đều nhìn ta chằm chằm như vậy?" Phó Thanh Dương giương mắt lên hoàinghi, không tin lắm.
"Thì bởi vì tam cađẹp quá thôi!" Đẹp người ta mới nhìn, chứ xấu ai mà thèm nhìn!
"Đẹp cũng không thểnhìn chằm chằm như vậy a! Thật là, hai con mắt hau háu làm như muốn ăn tươinuốt sống ta vậy!" Phó Thanh Dương không cho là đúng căm giận nói."Nói cho các ngươi biết, nữ nhân mà nhìn chằm chằm nam nhân thật sự làkhông ra thể thống gì!"
Bởi vì hắn quá đẹp, đẹpđến mức làm cho nữ nhân không còn ra thể thống!
Xem ra Phó Thanh Dương đểrâu đã lâu lắm rồi, căn bản hắn không rõ bộ dạng chính mình đẹp tới cỡ nào, rõràng người "sai" là hắn, còn đổ thừa lỗi cho nữ nhân nữa!
Nam nhân là vậy, cho dùcó ngàn sai vạn sai, nhưng tất cả đều là lỗi của người khác, mà tuyệt không phảilỗi của bản thân hắn!
"Dạ phải, dạphải..." Phương anh cố gắng làm mặt nghiêm túc lại. "Không nói chuyệnđó nữa, chỉ nói riêng chuyến này Tam ca đến đây là đã thật sự phải cám ơn rấtnhiều."
"Đúng, nên cảmtạ." Phó Thanh Dương việc nhân đức không nhường ai gật gật đầu thật mạnh."Ta thật ra đó giờ chỉ cho Mặc Dạ lai giống với Bạch Yên thôi, nhưng vìngươi là muội phu của ta nên ta mới giúp ngươi! Nhưng chỉ một lần này thôi,không có ngoại lệ nữa đâu à!"
Phương Anh suy nghĩ mộtlát. "Nếu vậy, chi bằng Tam ca cho ta một con tiểu mã con của Mặc Dạ vàBạch Yên đi!"
"Cũng được!"Phó Thanh Dương khẳng khái đồng ý. "Ngươi muốn con đực hay con cái?"
"Sao cũng được, tamuốn một con ngựa tốt có thể theo giúp ta chinh chiến sa trường, làm phiền tamca chọn giúp ta đi!"
"Được!" PhóThanh Dương không nói hai lời hứa ngay. "Ta sẽ giúp ngươi chọn một conthích hợp nhất với ngươi, nhưng phải sau hai năm nữa, có chờ nổi không?"
"Không thành vấnđề!"
"Được, quyết địnhvậy đi!"
Tả nhìn một người, hữunhìn một người, mắt thấy bọn hắn nói có hai ba câu đã xong chuyện này, Trụy nhikhông khỏi kích động đứng dậy.
"Nè, nè...khoan đã,các ngươi nói vậy...Tam ca ngươi không thể ở lại đây sao?"
"Ai nói?" PhóThanh Dương thở dài một hơi. "Ta tới đây còn có chuyện phải nhờ Trụy nhi giúpđó!"
"Chuyện gì vậy? Tamca nói ngay đi." Trụy nhi vội hỏi.
"Không phải là vìtam tẩu của ngươi sao! Tay nghề trù nghệ của nàng thật đúng là..." lại lắcđầu, lại thở dài, thật sự rất đáng buồn, nói không nên lời. "Ta cũng khôngmuốn nửa đời sau đều không được ăn thức ăn ngon a, cho nên ngươi dạy nàng ấyđi!"
Thảm dữ vậy sao?
Trụy nhi che miệng bậtcười. "Được, chỉ cần Tam ca đồng ý lưu lại, cái gì cũng được hết! Kỳ thậtnói đến trù nghệ, tiểu nghiên mực tỷ tỷ cũng giỏi như ta vậy, nhưng tỷ ấy khônghé miệng một lời thì làm sao dạy người khác được, vậy cứ để ta! Chỉ cần tam tẩukhông chê."
Chê?
Nàng mới thực đáng hổthẹn a!
Lâu Thấm Du đỏ mặt."Vậy phiền muội muội."
"Trù nghệ của Trụynhi rất tốt, nàng phải học cho kỹ!" Phó Thanh Dương nghiêm mặt dặn dò.
"Dạ, Thanh ca."Lâu Thấm Du phục tùng đồng ý, cái gì nên học, nàng nhất định sẽ học cho tốt.
Hai vợ chồng bên này nềnếp người tới người lui, nghiêm túc vô cùng; còn hai vợ chồng bên kia lại bàyra hai bộ mặt quái dị vô cùng.
Thân ca?!
Hai chữ này nghe vào taimập mờ thế nào ấy, Phương anh và Trụy nhi không hẹn mà cùng á lên một chút, sauđó biểu tình quái dị nhìn nhau, lông mi nhấp nháy, khóe miệng run rẩy.
Có nghe lầm hay không,phải...thân ca hay không?
Hình như vậy.
Thật là... thân ca kiasao?
Hẳn vậy.
Nhưng tam ca chịu để tamtẩu gọi hắn là...thân ca?
Không thấy hắn phản đối!
Vậy...bọn ta có cười đượchay không?
Không biết.
Có thể bị giết hay không?
Có thể.
Ở bên kia hai người mặtmày còn đang vặn vẹo bận "thảo luận" nhịn không được bật cười, bênnày mặt mày Phó Thanh Dương đã đen sì đầy vẻ cảnh cáo.
"Không chophép!"
"...Dạ"
"Cũng không chonhếch miệng lên!"
"...Dạ"
"Không. Được. Làm.Ra. Bộ. Dạng. Đó!"
Ngay cả lén nghẹn cườitrong bụng cũng không được nữa?
Quên đi, chết thì chết!Dù sao hắn đã dọa giết một lần rồi, giờ có dọa giết thêm một lần nữa cũng khôngsao, cùng lắm thì dọa riết thành thói quen thôi!
"Hahaha..."
"Phương Anh, ta giếtngươi!"
※※※
Trù nghệ không cao bởi vìkhông ai dạy, tuy rằng có hỏi qua đầu bếp nữ, nhưng đầu bếp nữ lại không có gan"dạy" chủ tử, nên Lâu Thấm Du vẫn chỉ có thể tự mình mày mò.
Dù bản thân nàng cũngbiết mình làm đồ ăn hương vị không ngon, hỏa hậu không thích hợp, nêm nếm khôngvừa, ngay cả trang trí trình bày cũng không quá ti mỉ, nhưng không biết rốtcuộc vấn đề nằm ở đâu, dù sao nàng cũng không phải đặc biệt khéo tay bẩm sinh,không thể tự mình làm được tất cả.
Nhưng hôm nay có Trụy nhidốc túi truyền thụ trù nghệ, nàng cũng thật sự hạ quyết tâm khổ công học lấy,mặc dù thời gian chỉ có một tháng ngắn ngủi, nhưng chỉ cần có thể lĩnh ngộ bíquyết rồi tự làm cũng không khó gì.
"Không tệ, khôngtệ!"
Phó Thanh Dương hài lòngvừa thở dài vừa há miệng to ra mà ăn, không nhìn đến vẻ mặt không được vui mấycủa Lâu Thấm Du.
"Tam tẩu rất thôngminh, chỉ một chút đã hiểu liền, học rất nhanh!" Trụy nhi ra sức tán tụngtam tẩu. Nàng thích tam tẩu này, tính tình ôn hòa, hiền hậu, không sợ cực khổ.
Ấn tượng gặp ban đầu,nàng còn tưởng tam tẩu là loại thiên kim tiểu thư chỉ biết cơm đến thì há miệngăn, trà đến tay thì bưng lên uống chứ!
"Ngày mai muốn đisao?" Phương Anh hỏi.
"Ừ."
"Trực tiếp quay vềnhà của tam tẩu?"
"Việc này..."Dừng đũa lại, Phó Thanh Dương nhìn nhìn Lâu Thấm Du như đang suy nghĩ lo lắnggì đó. "Lão bà của ta ít ra khỏi nhà, ta nghĩ, thừa dịp này mang nàng đixem đi dạo khắp nơi, nếu không sau này nàng mang thai thì không đi đâu đượchết!"
Hắn vừa nói xong, PhươngAnh lập tức để ý thấy Lâu Thấm Du vẻ mặt vui sướng cảm động nở rộ nụ cười, sauđó nàng chăm chú nhìn Phó Thanh Dương bằng ánh mắt vô cùng ôn nhu.
Xem ra Tam ca thô mãng làvậy, nhưng trong sự thô mãng có tinh tế quan tâm làm cảm động phương tâm củatam tẩu a!
"Vậy tính đi đâutrước?"
"Theo đường cái tớiNam Dương trước! Thay Nhị tẩu thăm đại ca và hai muội muội của tẩu ấy trước,trở lên Liêu Đông xem Mã thị trên đó, nếu dư thời gian thì sẽ ra quan ngoại mộtchút, sau đó quay về Vô Tích thay đại tẩu thăm người nhà của tẩu ấy, còn cótiểu nghiên mực và muội phu ở Kim Lăng nữa, sau đó sẽ quay về Nam Xương, tanghĩ như vậy chắc đủ rồi, phải không lão bà?"
"Đủ, đủ!" LâuThấm Du không ngừng gật đầu, vui vẻ không thôi. "Thanh ca, đủ rồi!"Hắn thật tình muốn dẫn nàng đi xem nơi nơi, không phải tùy tiện nói cho có đâu!
Lại thân ca!
Khóe môi Phương Anh vừamới cong lên, ánh mắt của Phó Thanh Dương cũng đã hung hăng trừng tới, hắn vộivàng mím khóe môi lại.
"Khục khục, vậy cóthể phiền tam ca tiện đường giúp ta tặng đồ lên kinh thành hay không?"
"Không thành vấnđề."
Sáng ngày hôm sau, Trụynhi hai mắt đẫm lệ đưa tiễn Phó Thanh Dương mang theo lão bà rời đi về hướngNam Dương.
Từ Côn Minh đến Nam Dươngđi gần một tháng mới đến, không phải do cước trình chậm, cũng không phải do mệtmỏi, mà là mỗi khi đến một chỗ sơn thanh thủy tú, Lâu Thấm Du nhịn không đượcdừng lại tinh tế ngắm nhìn thưởng thức; Phó Thanh Dương cũng không thúc giụcnàng, tùy ý nàng xem đến khi thỏa mãn mới thôi, thậm chí...
"Xem đã chưa?"
"Ờ..."
"Còn chưa xem đã?Vậy ở lại xem tiếp cũng được!"
Hơn nữa hắn cũng khôngthúc giục hay giận dỗi nàng vì những cảnh sắc này hắn đã sớm xem nhiều lần đếnchán, hắn chỉ tránh đi làm chuyện hắn muốn làm, bất kể nàng xem bao lâu, hắncũng chỉ ở bên cạnh bảo vệ, hoặc là nằm xuống ngay tại chỗ đánh một giấc, hoặclà xuống nước tắm một trận cho thống khoái, tóm lại, hắn tuyệt không bỏ nànglại một mình.
Bởi vì nàng là thê tử củahắn, hắn phải bảo vệ nàng.
Có lẽ hắn đã quên là nàngxuất thân từ Lục Ánh sơn trang, tuy không hành tẩu trên giang hồ, nhưng cũnggiống như ba tỷ muội kia là trên người có võ công, căn bản không cần ai bảo hộ,cũng có thể hắn không quên, mặc kệ nàng có võ công hay không, bảo hộ thê tửnàng là trách nhiệm của vi phu hắn, hắn tuyệt không khinh thường trách nhiệmcủa mình.
Ngoài ra, lần này xuấtmôn, bắt đầu từ ngày đầu tiên, mỗi ngày sau khi Phó Thanh Dương rời giường rửamặt chải đầu xong, chuyện đầu tiên chính là dâng hương cho nhạc phụ.
"Nhạc phụ, xin cứ antâm, tiểu tế nhất định sẽ hảo hảo trân trọng nữ nhi của ngài, tuyệt sẽ không đểnàng chịu ủy khuất!"
Cung kính dâng hươngxong, hắn mới mang Lâu Thấm Du đi ăn sáng.
Dù hắn có tuấn mỹ cỡ nào,hắn vẫn như cũ là một người buôn ngựa thô lỗ, một đại nam nhân bá đạo, nhưngnhững câu nói tùy tiện của hắn lại khiến nàng có thể cảm nhận được sự ôn nhucủa hắn, những cử chỉ tùy tiện của hắn lại có thể khiến nàng cảm nhận được sựsăn sóc tỉ mỉ của hắn.
Mà làm người ta cảm độngnhất là, tất cả những việc hắn làm cũng không phải cố tình, mà là làm một cáchtự nhiên như chuyện bình thường phải làm.
"Thực xin lỗi, Thanhca, bắt chàng phải đợi lâu như vậy."
"Xem đã rồi hả? Vậychúng ta đi đi!"
"Thanh ca, kế tiếpchúng ta sẽ đi đâu?"
"Ừ, ta nghĩ..."Cởi dây cương ra từ cây cột, Phó Thanh Dương nghiên đầu suy nghĩ một lúc."Đúng rồi, có muốn đi Nhạc Dương lầu xem hay không? Ta cũng không biết ởđó có cái gì đặc biệt, bất quá chỉ là một tòa lầu, một cái hồ nước, nhưng chỗđó có nhiều du khách, có lẽ..."
"Nhạc Dươnglầu?" Lâu Thấm Du kinh hô, cái miệng nhỏ nhắn của nàng há hốc ra một cáchkhó tin, sau đó hai mắt mơ mơ màng màng lặng lẽ chìm vào mộng ảo, vẻ mặt nỉnon, "Vụ vũ trầm Vân Mộng, yên ba miểu Động Đình..." đọc xong câu thơkhông kềm chế được hưng phấn gục gặc đầu. "Muốn đi! Thanh ca, ta muốn đi,muốn...vô cùng!"
Chưa từng thấy bộ dángnhảy nhót như con nít của nàng như thế, Phó Thanh Dương có chút kinh ngạc.
"Lão bà,nàng..."
"Đi thôi! Đithôi!"
Lâu Thấm Du vẫn khôngphát hiện ra bản thân mình đang thất thố, thậm chí còn bắt lấy cánh tay của hắnđong đưa tới lui, làm nũng, Phó Thanh Dương lại kinh ngạc, cúi đầu nhìn cánhtay đang bị lắc tới lắc lui, lại quay qua nhìn nàng.
"Lão bà, nàng cảilão hoàn đồng hả?"
Một câu của hắn khiếnkhuôn mặt Lâu Thấm Du đang hưng phấn tươi cười trong nháy mắt trở nên cứng đờ,cúi đầu thấy mình đang ôm cánh tay hắn đong đưa, lập tức mặt mày đỏ bừng lênnhư lửa bỏ cánh tay hắn ra ngay, hốt ha hốt hoảng lui về phía sau từng bước,cúi đầu xuống không biết phải làm sao, cũng không dám nhìn hắn.
"Ta...Ta... Ờ, thựcxin lỗi..."
Mắt thấy nàng cả ngườitràn đầy sinh khí sáng lạn mà chỉ vì một câu của hắn lại ảm đạm xuống, PhóThanh Dương cảm thấy như bản thân mình đã làm sai cái gì đó, nhưng hắn thật sựkhông rõ là cái gì.
Từ trước đến nay, thê tửcủa hắn luôn luôn giữ quy cũ, tại sao lại đột nhiên trở nên giống một tiểu hàitử?
Lặng im hơn nửa ngày,không nghe phu quân quở trách, Lâu Thấm Du bất an hạ lông mi xuống lén nhìn hắndò xét, thấy hắn dường như cũng không có giận, chỉ dùng đôi mắt hoang mang nhìnnàng, giống như không nghĩ ra nàng bị cái gì?
Không phải nàng bị cái gìcả, mà sự thật là...Không, là bản chất nàng như vậy...
Cắn môi dưới, nàng yênlặng suy tư một lát, rồi đột nhiên xoay người đưa lưng về phía Phó Thanh Dương,ngắm nhìn hồ nước mênh mông trắng xóa như không có giới hạn ở phía trước, hếtsức hư vô và bao la.
"Thật ra, trước đâyta cũng giống như muội muội của ta vậy, nghịch ngợm gây sự, thích náo nhiệt,mãi đến một ngày, ta cũng không nhớ rõ là lúc đó ta được mấy tuổi, ta đi tìmcha, bắt gặp nương đang mắng cha là đồ phế vật vô dụng, sau khi mắng xong nươngbỏ đi, mà cha...hai hốc mắt đỏ lên lặng lẽ rơi nước mắt..."
Thanh âm của nàng nhẹnhàng, tinh tế, lại mang theo nhiều bi thương trầm trọng như vậy.
"Ta nghĩ, khi đó tahẳn còn chưa hiểu nhiều việc, cho nên ta hỏi cha, có phải vì nương không ở bêncạnh hắn nên hắn tịch mịch như vậy hay không? Cha nói, đúng vậy, hắn rất tịchmịch, rất tịch mịch. Từ đó về sau, ta thường đi theo giúp cha, sau đó, dần dầnta cũng hiểu rõ vì sao cha tịch mịch như vậy, nhưng mà..."
Thở dài bất đắc dĩ, vẻmặt của nàng lại ảm đạm xuống.
"Ta không biết nênan ủi cha như thế nào, thấy cha luôn u uất như vậy, chưa từng tươi cười lấy mộtcái, ta cảm thấy nếu ta vui vẻ, ta cười vui, thì thật có lỗi với cha ta, chonên ta không chơi, không náo loạn, một tấc cũng không rời ở bên cạnh cha, kiênnhẫn nghe hắn thổ lộ tâm sự với ta. Ta tưởng chỉ cần ta có thể thay nương làmbạn với cha, cha cũng sẽ không tịch mịch như vậy, thương tâm như vậy, nhưngmà..."
Nàng cười khổ tự giễumình.
"Sau một thời giancuối cùng ta cũng tỉnh ngộ, loại ý tưởng này thật ngây thơ, ta vĩnh viễn cũngkhông thay thế được nương ta. Mấy năm sau, cha qua đời, chỉ sau thất tuần nươngđã không thèm quan tâm mà cười ha hả, cuối cùng ta nhịn không được mắng nươngta là quá vô tình, mà nương chỉ khinh miệt nhìn ta, nói..."
"Muốn làm đại sự thìkhông nên câu nệ loại tiểu tiết này."
"Đây không phải làtiểu tiết gì, nương, cha yêu nương mà! Chẳng lẽ nương thật sự không biết mộtchút nào?"
"Cái gì tình haykhông tình, yêu hay không yêu, căn bản chỉ là rác rưởi!"
"Nương, nương thậtquá đáng, cha yêu nương như vậy, cũng chẳng qua khao khát nương có thể yêu lạiông một chút, cho ông một chút hạnh phúc bình thường."
"Hạnh phúc bìnhthường? Quả nhiên là nam nhân vô dụng mới có cái loại tư tưởng nông cạnnày!"
"Không, không phảicha vô dụng, ông chính là trời sanh tính đạm bạc, suy nghĩ của cha cũng khôngnông cạn, mà là không tham lam."
"Ngươi nghĩ như vậythật sao?"
"Phải."
"Vậy ta có thể camđoan, khi ngươi lớn lên ngươi sẽ nhận ra là ngươi không làm được chuyện gì vĩđại cả, cũng sẽ không có người nào nhớ đến ngươi, sau đó ngươi sẽ hối hận khôngkịp!"
"Không, ta tuyệtkhông hối hận!"
"...nam nhân vô dụngnên dạy dỗ ra đứa con cũng vô dụng giống vậy!"
"Lúc ấy, ngoại trừnương và ta, không có người nào khác, đối với nương mà nói, đây cũng không phảichuyện gì to tát, nên quá nửa là bà đã quên chuyện này. Nhưng ta..."
Nàng hít sâu một hơi, vẻmặt kiên định.
"Vĩnh viễn đều quênkhông được, khi đó ta đã hạ quyết tâm, ta muốn thay thế cha hoàn thành tâmnguyện của ông, trở thành một thê tử bình thường, được hạnh phúc bình thường!Có lẽ thỏa mãn dã tâm chính là hạnh phúc của nương, nhưng không thích hợp vớicha, cũng không thích hợp với ta, ta và cha giống nhau, thầm mong muốn một hạnhphúc bình thường, hơn nữa là tuyệt cũng không hối hận!"
Nói đến đây, nàng độtnhiên trầm mặc, một hồi lâu mới chậm rãi quay mình lại phía sau, liếc nhanh vềphía Phó Thanh Dương một cái, ánh mắt có vài phần ngượng ngùng.
"Thanh ca, ta muốnnói, ta thực may mắn có thể gả cho chàng, trải qua tám, chín tháng nay ta đượclàm một thê tử bình thường, cùng chàng trải qua một cuộc sống vợ chồng bìnhthường; mà Thanh ca chàng, bằng sự săn sóc không hề tầm thường chút nào, đãkhiến ta nếm được tư vị hạnh phúc, thế là ta biết, ta đã thay thế cha hoànthành tâm nguyện của ông, được làm một thê tử bình thường, được hạnh phúc bìnhthường. Sau đó..."
Nàng thoáng chần chờ mộtchút.
"Ta nghĩ, trước nayta luôn luôn lo lắng có thể hoàn thành tâm nguyện của cha hay không? Nhưng hiệntại, cuối cùng ta có thể thở phào một hơi nhẹ nhõm, tâm nguyện của cha, cuốicùng ta cũng đã hoàn thành thay ông, sau này ta hẳn không cần chịu áp lực nữa,có thể tự buông tha cho chính mình, tùy tâm sở dục vui vẻ, tùy tâm sở dục cườinói? Cho nên...cho nên..."
Cho nên nàng liền biếnthành tiểu hài tử?
Cũng như lần trước, lãobà nói hết nửa ngày, một tràng dài như vậy, tuy hắn vẫn chăm chú lắng nghe nhưlúc trước, nhưng vẫn như cũ có nghe mà không có hiểu, vậy cuối cùng là sao?
Phó Thanh Dương mãnh liệtgãi đầu, làm những sợi tóc được chải suôn cẩn thận rối bời lên.
Được rồi, được rồi! Hắnlà nam nhân khoan hồng độ lượng, dễ dàng tha thứ thê tử là trách nhiệm củatrượng phu, lão nương hắn đã lập đi lập lại mấy trăm lần, nếu nàng thích thếnào thì cứ làm thế nấy đi!
Muốn làm tiểu hài tử?
Được, không thành vấn đề,chỉ cần ở trên giường nàng là nữ nhân thì được rồi!
"Nàng muốn đi xemNhạc Dương lầu hả? Vậy chúng ta đi đi!"
Lại thêm vào một câu...
"Ờ, nếu nàng muốn ănmứt quả ghim thành xâu, cứ nói với ta, ta sẽ mua cho nàng!"
Lại một lần nữa, chỉ mộtcâu thôi đã khiến nàng vừa muốn cười vừa muốn khóc, Lâu Thấm Du cắn chặt môidưới, không biết nên cười hay nên khóc.
Vẫn như vậy, hắn luôn ônnhu săn sóc nàng, rõ ràng không hiểu nhưng hắn vẫn dễ dàng bỏ qua hết, chấpnhận nàng.
Cho dù hắn hoang mang,hắn không cho là đúng, nhưng bởi vì nàng là thê tử của hắn, hắn tự hào hắn thânlà nam nhân, thân là trượng phu nên dễ dàng bao dung tất cả đối với nàng.
Có được một trượng phunhư vậy, nàng có thể nào không hạnh phúc?
Cho dù hắn đem nàng"dẫm nát dưới lòng bàn chân", nàng vẫn cảm thấy rất hạnh phúc!
Khi bàn tay to của PhóThanh Dương siết lấy thắt lưng lão bà của hắn muốn đỡ nàng lên lưng con BạchYên thì nàng lại cự tuyệt nắm chặt tay hắn.
"Lại chuyện gìnữa?" Hắn nghi hoặc hỏi.
Hai gò má đỏ bừng lên nhưhai đóa hồng, Lâu Thấm Du nhẹ rũ mắt xuống, nỉ non, "Thanh ca, ta...ờ, tacó chút mệt mỏi, có thể...có thể cưỡi chung một con ngựa với chàng đượckhông?"
Vừa nghe nàng nói xong,hai hàng chân mày của Phó Thanh Dương tụ lại một chỗ, "Thật là, ta khôngphải đã nói rồi hay sao? Muốn xem núi hay xem nước chảy từ trên núi xuống, cóthể ở lại thêm vài ngày, đừng cố sức để rồi mệt mỏi như vậy, xương cốt thânmình của nữ nhân đâu có so được với nam nhân, mẹ ta nói, nếu nam nhân mạnh nhưtrâu thì nữ nhân chính là một con mèo nhỏ yếu đuối a, không thể để quásức!"
Miệng thì tức giận quởtrách, tay lại càng cẩn thận đỡ nàng lên lưng con Mặc Dạ, lại đem dây cương củaBạch Yên cột vào Mặc Dạ, sau đó nhảy lên ngồi phía sau Lâu Thấm Du, để nàng dựavào trên người hắn.
"Được rồi, nếu mệtmỏi cứ dựa vào ta mà ngủ một chút đi! Khi nào đến ta sẽ kêu nàng."
Thế là bọn họ lại lênđường.
Mà Lâu Thấm Du, khẽ mỉmcười mỹ lệ, phó thác cả thân hình của mình, cả tấm lòng của mình, không hề giữlại một chút gì, dựa cả vào vòng tay của hắn.
Nàng tin tưởng, hắn sẽbảo vệ thân thể của nàng, cũng sẽ bảo hộ lòng của nàng!