Sáng sớm, trời còn chưasáng, Lâu Thấm Du đã bận rộn túi bụi trong căn phòng bếp đơn sơ, bếp lò lớn đểnấu nước, bếp lò nhỏ để nấucơm. Khi ánh rạng đông đầu tiên lướt qua ngọn cây lọt vào khe cửa sổ trongphòng bếp thì nàng đã ôm một chậu nước ấm trở lại phòng ngủ, vừa đúng lúc haichân của Phó Thanh Dương rơi xuống đất.
"Thanh ca, chào buổisáng."
"Ừ."
Lười biếng lên tiếng, PhóThanh Dương ngáp dài, xuống giường để Lâu Thấm Du hầu hạ hắn mặc quần áo, rửamặt, chải đầu.
Hơn ba tháng qua đi, LâuThấm Du cuối cùng cũng biết thói quen của phu quân nàng, đã không còn đỏ mặtthất thố khi thấy hắn trần truồng nữa, lại càng không chăm chăm ngắm nhìn mặtcủa hắn đến xuất thần, cũng hiểu thấu tính tình của hắn, biết hắn thật ra làmột nam nhân rất đơn thuần, rất thẳng thắn, rất dễ hầu hạ.
Thí dụ như lần đầu tiênhắn ăn thức ăn nàng làm, nàng từng hỏi hắn, hắn cảm thấy trù nghệ của nàng nhưthế nào, lúc ấy, câu trả lời của hắn là...
"Không thể so vớimuội muội của ta; nhưng có thể so với nương của ta."
Nói cách khác, trù nghệcủa nàng còn cần phải cải thiện.
"Ừ, ta biếtrồi." Nàng cũng không có không vui, ngược lại, nàng thật cao hứng, bởi vìhai câu này đơn giản mà nói lên sự thật, ngoài ra nàng còn hiểu được mộtchuyện.
Phó Thanh Dương là mộtngười thẳng thắn, nàng vĩnh viễn không cần lo lắng hắn sẽ lừa gạt nàng.
Hơn nữa, cho dù nàng làmđồ ăn thật sự không ngon, nhưng hắn luôn biết cách cổ động nàng bằng cách ănhết sạch, ngay cả rau cỏ cây lá cũng không chừa lại.
"Thanh ca, nếu ănkhông nổi, ngươi không cần phải miễn cưỡng, ta sẽ tiếp tục cố gắng cải thiệntrù nghệ."
"Không, ta nhất địnhsẽ ăn hết, nương nói rồi, mặc kệ có ăn được hay không, nấu cơm, làm trà bánhcũng là một việc vất vả, chỉ cần là ngươi tận tâm hết sức làm thì ta phải nêncảm kích mà tiếp nhận." Phó Thanh Dương nghiêm trang nói, cũng nâng lênbát cơm, thành tâm thành ý cảm tạ nàng. "Cám ơn ngươi vất vả làm cơm này,lão bà."
Một câu cám ơn vô cùngđơn giản lập tức tạo nên những gợn sóng cảm động trong lòng Lâu Thấm Du, trongkhoảng thời gian ngắn nàng cũng không biết trả lời như thế nào mới tốt, đànhphải nâng bát cơm lên vùi mặt vào ăn.
Hắn thật đáng yêu.
Nhưng về phương diệnkhác, Phó Thanh Dương cũng là một đại nam nhân thập phần đáng giận, phu làtrời, thê là đất, hắn kiên quyết yêu cầu thê tử phải tuyệt đối phục tùng trượngphu, không được có bất cứ dị nghị nào, nếu không hắn sẽ bắt ngươi đọc một đoạntam tòng tứ đức, tệ hơn nữa là nữ giới tam kinh.
"Sau khi dùng xongđiểm tâm, ta muốn vào thành một chuyến, ngươi có cần mua gì không?"
"Vào thành a...Tacũng không thể đi cùng được sao?"
"Đương nhiên làkhông được, cha ta nói, xuất môn là chuyện của nam nhân, nữ nhân phải ngoanngoãn ở lại canh nhà, không thể ra khỏi cửa xuất đầu lộ diện chạy loạn khắpnơi, muốn mua cái gì ta sẽ mua về cho ngươi."
"Nhưng..."
"Không được tranhluận, cha ta nói, trong nhà nam nhân nói cái gì thì nữ nhân phải ngoan ngoãnnghe theo!"
"Ta khôngphải..."
"Câm miệng, hayngươi muốn đọc lại nữ giới tam kinh?"
"... . . Khôngmuốn."
"Vậy hãy ngoan ngoãnnghe lời."
"... . . Dạ, Thanhca."
Vừa nghe một câu"Dạ, Thanh ca" của Lâu Thấm Du đã nghĩ ngay đến câu nói cửa miệng củanhị tẩu "Dạ, tướng công", Phó Thanh Dương không khỏi đắc ý.
Xem đi, lão bà của hắncũng ôn thuần nhu thuận giống như nhị tẩu vậy!
Nhưng Lâu Thấm Du lại âmthầm đau đầu không ngớt, kiểu sống chung của hai vợ chồng mà quyền hạn nghiêngvề một bên như thế này hoàn toàn trái với kỳ vọng của phụ thân nàng, mà nànglại không biết làm sao thay đổi thiên tính gia trưởng đại nam nhân này của phuquân nàng.
Tâm lý của đại nam nhân,giữa nam nhân và nữ nhân không hề có chữ "ngang hàng".
Không chỉ như thế, PhóThanh Dương còn hoàn toàn vâng theo quy phạm "quân tử phải tránh xabếp", đánh chết hắn cũng không thèm giúp làm một chút chuyện nhà.
"Thanh ca, ngươi cóthể giúp ta bưng thức ăn lên được không?"
"Không giúp, cha tanói nữ nhân phải phụ trách chuyện nhà, nam nhân chúng ta không đụng vô!"
Mắt thấy Phó Thanh Dươngbắt chéo chân thảnh thơi ngồi đó không hề nhúc nhích đợi lão bà hầu hạ hắn ănsáng, Lâu Thấm Du thật không biết nên khóc hay nên cười.
Xem ra, thiên tính giatrưởng đại nam nhân của phu quân nàng là "kế thừa" từ công công rồi.
Hơn nữa, nàng dám khẳngđịnh, loại thiên tính đại nam nhân này thật rất khó sửa đổi. Cho dù nàng có mộtthân võ công không hề kém chút nào, có thể dùng vũ lực bắt hắn khuất phục,nhưng như thế thì nàng có khác gì nương?
Huống chi nàng đã sớmphát thệ, sau khi nàng lập gia đình tuyệt đối sẽ không sử dụng võ công với phuquân của mình.
Muốn làm một thê tử bìnhthường, nàng nhất định phải bỏ hết tất cả thân thế gia cảnh, mẫu thân, tỷ muội,còn có võ công của mình.
Nếu không thể dùng vũ lựcbắt buộc phu quân, vậy chỉ có thể tùy ý hắn đem nàng "dẫm nát dưới lòngbàn chân".
Nhưng mặc dù hắn hoàntoàn đem nữ nhân "dẫm nát dưới lòng bàn chân" như thế, nhưng đồngthời, hắn cũng rất bảo hộ, trân trọng nữ nhân của hắn.
"Ta xuất mônđây."
"Thanh ca đi thongthả."
Sau khi Phó Thanh Dươngxuất môn, Lâu Thấm Du mới bắt đầu bận rộn rửa chén, giặt quần áo, quét tước,lau rửa, lại dọn sạch một khoảnh đất trống sau nhà để trồng rau.
Làm mãi cho đến trưa, lúcnàng đang chuẩn bị xách nước từ suối về phòng thì Phó Thanh Dương cũng đã trởvề.
"Ta về rồi...Gì?Đừng nhúc nhích, ngươi muốn làm gì?"
"Xách nước vào nhàđể chuẩn bị bữa trưa a!"
"Đã nói với ngươirồi, mấy việc nặng nhọc này để ta làm, sao ngươi không nghe lời?"
"Nhưng, Thanh ca, cáinày cũng không nặng mấy, ta tự làm được rồi."
"Không được, mẹ tanói rồi, nữ nhân rất yếu ớt, rất dễ bị thương, phàm việc gì nặng nhọc thì khôngthể làm được!"
"Nhưng mà cái nàycũng không phải..."
"Không đượccãi!"
"..."
Nhìn Phó Thanh Dương haytay xách hai thùng nước nhẹ như lông chim từ con suối nhỏ kế bên nhà về phòng,Lâu Thấm Du thật sự là dở khóc dở cười.
Bà bà nói rất đúng, nữnhân thật yếu ớt!
"A! Đúng rồi, trongnúi có dã thú nên không an toàn, ngươi tốt nhất đừng có đi về phía đó."
"Nhưng..."
"Còn muốn cãi, tốtnhất ngươi đừng ra khỏi nhà trong phạm vi ba thước, đúng rồi, cứ như vậy đi,phải nhớ kỹ đó!"
"..."
Cái này thật hơi quáđáng, không cho người ta nói một câu nào, giờ muốn tới đầu con suối nhỏ để rửachén, giặt đồ cũng đã vượt khỏi phạm vi ba thước rồi nha!
Vậy từ nay về sau để hắnđi rửa chén, giặt đồ đi!
※※※
Đồ ăn đều đã nhất nhấtdọn sẵn lên bàn, Phó Thanh Dương cũng đang vừa gội đầu về, mái tóc ướt đẫm nhỏgiọt giọt lên bên cạnh bàn; Lâu Thấm Du liền bới một chén cơm cho phu quân ăn trước,còn mình thì đứng sau lưng hắn, lau tóc, chải tóc cho hắn.
Tóc hắn cực kỳ đen vàsáng bóng, nhìn thì rất mềm mại, nhưng rất dễ bị rối, mỗi lần chải đều phải mấtrất nhiều thời gian cẩn thận tháo những chỗ rối ra trước rồi mới tinh tế chảicho suôn, lại không thể làm đau hắn, thật sự là một đại công trình chứ khôngphải chuyện đùa.
"Thanh ca, vì saotrước khi dùng bữa, ngươi luôn tới suối tắm gội trước?"
"Mẹ ta kể, nếu xuấtmôn đi ra bên ngoài thì không bắt buộc, mỗi ngày tắm gội một lần cũngđược" Phó Thanh Dương vừa hả miệng lớn ra lùa cơm vào vừa trả lời."Nhưng nếu ở nhà, muốn ngồi vào bàn ăn cơm thì phải tắm rửa sạch sẽ trước,nếu không sẽ không được ăn cơm, cho đói chết luôn!"
Tốt... Ngoan ngoãn dễ bảonhư tiểu hài tử!
Lâu Thấm Du nghiêng mặtđi nhấp nháy môi một hồi lâu rồi mới quay đầu lại tiếp tục chải tóc cho phuquân, trên môi vẫn thoáng còn ý cười.
"Thanh ca, gần đếnđêm thất tịch rồi!"
"Đêm thất tịch?Chuyện trang trí khéo tay? Đó là sở thích của nữ nhân các người, ta là namnhân, không có hứng thú!"
Nam nhân này quả nhiênđỉnh đạc, một chút tình thú cũng không có!
Lâu Thấm Du tuyệt khôngngoài dự đoán lập tức thay đổi đề tài. "Thanh ca, ta nghĩ, có lẽ chúng tanên nuôi thêm mấy con gà, mấy con heo, vừa có thể có thức ăn..."
Không tình thú, vậy nóichuyện thực tế đi, cái này chắc hắn phải có hứng thú chứ?
"Nàng quyết định làđược rồi." Nói vừa dứt, Phó Thanh Dương gắp một cục thịt bò lớn cho vàotrong miệng, tuy nàng làm đồ ăn có thể nói là khó ăn, nhưng không có cá thì ănrau, ít nhất cũng có thể no bụng.
"Ta?" Lâu ThấmDu chỉ chỉ vào mũi của mình, thập phần ngoài ý muốn.
Phó Thanh Dương gật gậtđầu hài lòng, cũng được, không mặn lắm, cũng không lạt lắm, không tệ.
"Nhị ca nói, namnhân lo việc bên ngoài, còn những chuyện vụn vặt trong nhà giao cho nữ nhân làđược rồi!"
Việc này tốt a, nàng cũngcó thể quyết định vài chuyện?
Vậy, có lẽ...
"Vậy ngoại trừ nhữngchuyện bên ngoài, còn có chuyện gì ta có thể..." Lâu Thấm Du thật cẩn thậnchâm chước trong cách dùng từ. "Ờ, đưa ra đề nghị?"
Phó Thanh Dương giậtmình, tay gắp miếng thịt dừng lại giữa không trung. "Đưa ra đề nghị? đềnghị gì?"
"Nói đúng hơnlà..." Lâu Thấm Du càng cẩn thận chọn từ ngữ. "Ngoại trừ công chuyệncủa Thanh ca bên ngoài, ta có thể đưa ra ý kiến đối với chuyện bên ngoàikhông?"
Chuyện bên ngoài?
Nàng?
Đưa ra ý kiến?
Đầu tiên Phó Thanh Dươngmờ mịt không hiểu, sau đó phù phù một tiếng, cục thịt rớt lại vào tô canh, hắngiật mình trợn tròn mắt, cuối cùng đã hiểu ra.
Nữ nhân còn muốn nhúngtay vào chuyện của nam nhân?
Quá kiêu ngạo!
"Không được!"cây đũa phẫn nộ "bang" một tiếng đập trên bàn, hắn trảm đinh tiệtthiết cương quyết phủ định. "Nhị ca nói, chuyện của nam nhân, nữ nhânkhông được xen vào!"
Quả nhiên!
Lâu Thấm Du nhịn khôngđược thở dài một tiếng, hắn chiếu cố nàng, săn sóc nàng, bảo hộ nàng, nhưngcũng sẽ không cho nàng một địa vị ngang hàng.
Nàng vĩnh viễn cũng chỉđành phải xếp dưới địa vị của phu quân, ngay cả quyền lên tiếng nói chuyện cũngkhông có!
"Nhưng mà..."Phó Thanh Dương bỗng nhíu mày lại, "Đại tẩu cũng nói, vợ chồng là phảiđồng cam cộng khổ, chăm sóc bảo bọc nhau cả đời, vậy thê tử cũng có quyền đưara ý kiến của nàng, mà trượng phu cũng phải tôn trọng ý kiến của thê tử, ítnhất cũng phải nghe qua. Vậy..."
Bàn tay to lớn của hắn gõgõ lên đầu ra vẻ suy nghĩ phức tạp. "Được rồi! Ta sẽ nghe qua một chút, từnay về sau bất cứ chuyện gì, nàng có ý kiến gì cứ nói, ta sẽ nghe, cũng sẽ thậtsự xem xét, nhưng không nhất định phải nghe theo!"
Trong tích tắc, Lâu ThấmDu hoàn toàn ngây dại.
Nàng...có thể nói?
Bất cứ chuyện gì?
Thật sự có thể nói?
Há miệng tròn vo lại nóikhông ra lời, Lâu Thấm Du thật sự không biết phải biểu đạt sự ngạc nhiên vuisướng của nàng như thế nào, cuối cùng chỉ có thể đem sự cảm kích của nàng chônsâu trong lòng, ghi nhớ thật kỹ.
Đúng vậy, hắn là một đạinam nhân không có thuốc chữa, nhưng hắn cũng là một trượng phu tốt biết đối xửtử tế với thê tử của mình.
Chỉ cần thỏa mãn thiêntính đại nam nhân của hắn, tùy ý hắn đem nàng "dẫm nát dưới lòng bànchân", đổi lại, hắn cũng sẽ tận lực đối xử tử tế với thê tử, thỏa mãnnguyện vọng của thê tử.
Giống như nàng đã nghĩlúc gặp hắn ban đầu, căn bản không cần thay đổi hắn, bởi vì hắn đã được"dạy dỗ" rất tốt.
Nam nhân này là trượngphu của nàng, hắn tốt đối với nàng, nàng nhất định sẽ ghi khắc trong tâm, cũngtoàn tâm toàn ý hồi báo hắn!
※※※
"Tuyết Du nói phảia, hai, ba tháng thật đúng là không đủ."
Từ cửa sau của Lục Ánhsơn trang, mấy nữ tử đang đứng xếp hàng, bốn ánh mắt đồng loạt nhìn về phía dãyphòng nhỏ phía sau núi bên kia, tuy rằng ngoại trừ một tảng đá lớn và cây cốixum xuê um tùm, còn lại cái gì cũng không nhìn thấy.
"Phải a, đã hơn batháng rồi cũng không thấy tam tỷ bỏ chạy về đây... nói nàng hối hận!" LâuTuyết Du than thở.
"Được rồi, vậy chờthêm ba tháng nữa đi!" Xoay người, Lục Phù Dung đối mặt với Lâu NguyệtLan. "Còn tình hình phía bên Vũ Văn đại công tử thì sao?"
"Không thành vấn đề,Đại công tử nói, đừng nói là nửa năm, một năm, thậm chí mười năm nữa hắn cũngsẽ chờ!"
"Tốt lắm." Lạixoay người, ánh mắt chuyển sang Lâu Nguyệt Sương. "Còn tình hình bên ngươitra đến đâu rồi?"
"Không tốt lắm,nương, ta cảm thấy..." Vẻ mặt Lâu Nguyệt Sương thập phần ngưng trọng."Chỉ sợ võ lâm sẽ có đại biến!"
"Vậy không phải càngtốt hay sao?" Lục Phù Dung thầm vui mừng, hễ có biến là sẽ có cơ hội, cócơ hội thì sẽ có hi vọng!
Lâu Nguyệt Sương thở dài."Nương, ngài thật quá lạc quan, cho đến nay, trong võ lâm, cho dù là vềđịa vị hay thế lực, Lục Ánh sơn trang của chúng ta chẳng những không theo kịpngười ta, mà nếu không cẩn thận một chút còn có khi bị người khác nuốtmất!"
Lục Phù Dung chấn động."Có chuyện nghiêm trọng vậy sao?"
"Trong chốn võ lâmđã có không ít những bang phái nhỏ vô duyên vô cớ mất tích, ta đoán, hơn phânnửa là đã bị nuốt trọn."
"Theo ngươi thấylà..."
"Sớm muộn gì bọnchúng cũng sẽ tìm cách hạ thủ đối với chúng ta!"
"Đáng giận!"Lục Phù Dung nghiến răng nghiến lợi nói, sắc mặt không phải khó coi một cáchbình thường. "Vậy chúng ta phải có kế hoạch ngăn chặn lại chuyện này,trước mắt quan trọng nhất là phải bảo vệ Lục Ánh sơn trang, hơn nữa chỉ mượnsức Vũ Văn thế gia không thôi vẫn còn chưa đủ..."
"Vậy ở đâu mớiđủ..." Lâu Tuyết Du than thở. "Trong ngũ đại thế gia, Vũ Văn thế giachẳng qua cũng chỉ xếp hạng bét mà thôi a!"
"Đúng, cho nên chúngta còn phải mượn sức các môn phái khác, theo các ngươi..."
"Kim Lăng Mộ Dungthế gia, Vô Tích Cung gia phiêu cục," Lâu Nguyệt Lan bật thốt lên nói."Chỉ cần mượn sức của một trong hai nhà này, cho dù trời sập xuống, chúngta cũng không cần sợ!"
Thân thích của Thất DiêmLa, ai dám động đến a!
"Chính xác, nhưngmà..." Lục Phù Dung trầm ngâm. "Hai vị công tử của Mộ Dung thế giađều đã thành thân..."
"Mộ Dung Vũ Đoạn cóhai biểu đệ, Nhị công tử của Cung gia phiêu cục cũng chưa thành thân." LâuNguyệt Lan nói.
"Còn có Nam Dươngthủ phủ Gia Cát gia," Lâu Tuyết Du thêm vào. "Tuy bọn họ không phảingười trong võ lâm, nhưng cũng là thân thích của Thất Diêm La nha."
"Được, vậy phân côngnhau ra tiến hành, nghĩ cách tìm người giới thiệu giúp chúng ta, sau đó sẽ xemxem phải làm sao!"
Nếu việc thống lĩnh võlâm còn chưa xong mà đã bị người khác nuốt mất sẽ rất uất ức nha!
※※※
Thoáng chớp mắt, ba thánglại trôi qua, khu vườn rau sau nhà đã mọc đủ loại, xanh rờn, tươi mơn mởn,trước nhà cũng có một đám gà trống, gà mái mang theo gà con chạy tới chạy luirất náo nhiệt.
Nhưng vì sao bụng củanàng không có một chút tin tức nào?
Thở dài một hơi, Lâu ThấmDu bỏ bàn tay đang đặt trên bụng ra, nâng lên rổ quần áo bẩn, đi bộ ra khỏiphòng, muốn tới con suối để giặt giũ, đột nhiên dừng cước bộ lại.
"Thanh ca, chàng lạiđang làm cái gì đó?"
Phó Thanh Dương cao lớnmạnh khỏe, lại di truyền của tổ tông, đôi tay còn tinh vi khéo léo hơn cả nữnhân, rảnh rỗi không có việc gì làm thì hắn liền mày mò làm một ít đồ chơi nhonhỏ cổ quái, có đôi khi sẽ là món đồ chơi cho tiểu hài tử, luôn gắn thêm cơquan linh hoạt siêu tuyệt diệu, khiến người khác cảm thấy thật đáng tiếc nếuđem cho tiểu hài tử chơi.
Có đôi khi lại tạo ranhững thứ mà nàng xem cũng không hiểu nổi, thí dụ như hiện tại, hắn bắt ghế đẩungồi trước phòng, vội vội vàng vàng chế tác một món đồ nho nhỏ trông rất kỳ kỳquái quái, hỏi hắn, hắn chỉ luôn nói...
"Đừng hỏi nữa, nữnhân các người không hiểu đâu!"
Được thôi, không hỏi thìkhông hỏi.
Đi hai bước lại ngừng,quay đầu lại."Thanh ca, chàng cũng không xuất môn đi công chuyện à?"
"Tạm thời không cầnđi, chưa đến kỳ lai giống." Phó Thanh Dương cũng không ngẩng đầu lên trảlời.
"Vậy khi nào là đếnkỳ lai giống?" Lâu Thấm Du tò mò hỏi lại.
"Bắt đầu sau mùađông sẽ đến kỳ lai giống ngựa ở phương bắc." Phó Thanh Dương không chút đểý trả lời, bỗng nghĩ đến chuyện gì đó, hắn ngừng tay lại, ngẩng đầu lên"Nói đến chuyện này, nàng..." Như đang suy nghĩ gì đó, hắn lại nhìnthê tử. "có muốn xuất môn không?"
Lâu Thấm Du nghe rồi ngẩnra. "Sao?" Xuất môn? Vào thành sao?
"Tuy cha ta nói qua,xuất môn là chuyện của nam nhân, nữ nhân chỉ nên ngoan ngoãn canh giữ ở nhà làđược rồi, nhưng mà..." Phó Thanh Dương suy nghĩ sâu xa rồi nói. "Nàngđã từng xuất môn chưa?"
"Ngoại trừ vàothành, vốn chưa từng đi xa hơn." Lâu Thấm Du thành thành thật thật nói."Trước khi cha qua đời, nương không cho cha xuất môn, ta cũng chỉ ở lạibên cạnh cha; sau khi cha qua đời, nương đem công việc trong trang giao cho taxử lý, ta cũng không có việc gì và cũng không có thời gian ra khỏi nhà."
"Vậy... . ."Phó Thanh Dương nhìn nàng một lúc."Nàng có muốn đi xem một chútkhông?"
"Muốn! Muốn lắm, rấtmuốn!" Lâu Thấm Du không chút do dự đồng ý liền "Nương cùng tỷ tỷ,muội muội các nàng thường xuyên xuất môn, sau khi trở về sẽ kể rất nhiều chuyệnhay, chuyện lạ, ta..." Đôi mắt nàng nhấp nháy, khẽ thở dài. "thực hâmmộ, ao ước chính mình cũng có thể được tận tai tận mắt đi xem một chút, cáinày..."
"Vậy được rồi!"Không đợi nàng nói xong, Phó Thanh Dương liền cúi đầu tiếp tục bận bịu."Từ đây về sau nếu xuất môn, ta sẽ mang nàng đi cùng!"
Bịch!
Chiếc rổ rơi xuống đất,quần áo trong rổ văng tứ tung, Lâu Thấm Du lại kinh ngạc không hề nhận ra, đôimắt trong suốt long lanh nhìn thẳng vào phu quân một cách khó tin, hoài nghi cóphải mình đã nghe lầm hay không?
Xuất môn?
Hắn muốn dẫn nàng xuấtmôn?
"Nhưng...nhưng...Thanhca, chàng không phải đã nói, công công hắn..."
"Cha ta từng nói, nữnhân không nên xuất môn chạy loạn khắp nơi, nhưng mà..." Phó Thanh Dươngnhún nhún vai. "Mẹ ta cũng nói, kỳ thật nữ nhân cũng khao khát có thể đichỗ này chỗ kia một chút, ngắm sơn quang thủy sắc bên ngoài, nhưng các nàng lạibị nhốt trong nhà, đâu cũng không được đi, thật sự rất đáng thương, chonên..."
Dừng lại, thật cẩn thậncầm một thanh sắt nhỏ xuyên qua cái lỗ nhỏ như lỗ kim, rồi tiếp tục nói cho hếtcâu.
"Vậy mang nàng xuấtmôn dạo xem!"
Thật sự muốn dẫn nàngxuất môn?!
Thật sự là rất bất ngờ,rất kinh ngạc, cứ thế Lâu Thấm Du mở to cặp mắt sáng ngời, hơn nửa ngày khôngcó phản ứng gì, sau đó bàn tay mềm mại lặng lẽ bịt chặt miệng, nàng cố gắng kềmchế xúc động vừa muốn khóc vừa muốn cười trong lòng, lại không ngăn cản nổi sựcảm động như cơn sóng bao phủ cả người.
Là thật, hắn thật sự muốndẫn nàng xuất môn nha!
Rõ ràng là một đại namnhân vô cùng cổ hủ, nói nữ nhân chỉ có thể ngoan ngoãn ở lại canh nhà, khôngcho nàng rời khỏi nhà trong phạm vi ba thước, ngay cả vào thành mua cái này cáinọ cũng không được...
Hiện tại lại nói muốn dẫnnàng xuất môn dạo xem!
Vô cùng vui vẻ, nàng hémiệng cười tươi như hoa, nụ cười còn sáng lạn hơn so với ánh mặt trời, ánh mắtnàng ngưng nhìn phu quân thật sâu, nhu tình như nước.
Một đại nam nhân đem nàng"dẫm nát dưới lòng bàn chân", lại thương tiếc nâng niu nàng tronglòng bàn tay, che chở cho nàng, tuy rằng đỉnh đạc như không biết ôn nhu là gì,nhưng lại luôn luôn săn sóc quan tâm đến tâm tình uất ức của nàng như vậy...
Phụ thân, có lẽ giữa phuthê cũng không nhất định phải ngang hàng, chỉ cần hắn là một trượng phu tốtbiết yêu thương thê tử, mà nàng cũng là một thê tử tốt biết quý trọng trượngphu, như vậy không phải là đã đủ rồi hay sao?
※※※
"Không tốt , nương,không tốt nha!"
Rầm rập, thìnhthịch...Lâu Tuyết Du thò đầu vào thư phòng, Lâu Nguyệt Lan tò mò đi theo phíasau, Lục Phù Dung và Lâu Nguyệt Sương đang thương nghị chuyện quan trọng khônghẹn mà cùng quay đầu nhìn lại.
Lục Phù Dung nhướng mi."Thật là một nha đầu không có quy củ gì, lại là chuyện gì đây?"
"Không ổn a!Nương" Lâu Tuyết Du hổn hển cả giận. "Ta vừa mới biết được mộtchuyện..."
"Rốt cuộc là chuyệngì, còn không nói mau!" Lục Phù Dung không kiên nhẫn xôn xao quát lên.
"Nương a! Chúng tađều tưởng để tam tỷ chịu khổ mấy tháng, nàng sẽ hối hận, cuối cùng đồng ý táigiá gả cho Vũ Văn đại công tử, nhưng..." Lâu Tuyết Du lắc đầu. "Sailầm rồi, nương, ta vừa mới biết, từ sau khi cha qua đời, tam tỷ không cho tỳ nữhầu hạ nàng..."
Lục Phù Dung giật mình."Vậy là có ý gì?"
"Ý là..." LâuTuyết Du liếc Lâu Nguyệt Lan một cái. "Sau khi cha qua đời, tam tỷ bắt đầutự lo cho bản thân, quét dọn trong phòng, giặt quần áo, nấu cơm, những việcnặng nhọc này nàng đều tự mình làm lấy từ lâu rồi..."
"Nói bậy!" LụcPhù Dung giận dữ mắng mỏ. "Không phải chúng ta cả bọn đều ăn chung haysao?"
"Chỉ có cùng nhau ănchung điểm tâm sáng thôi." Lâu Tuyết Du nói. "Bởi vì chúng ta mỗingười khẩu vị khác nhau, cho nên bữa trưa và bữa tối chúng ta đều tách ra ănriêng, nhưng tam tỷ là tự bản thân nàng nấu cơm làm đồ ăn cho riêngmình..."
"Sao chúng ta khôngbiết gì cả?" Lâu Nguyệt Lan nghe được vừa kinh ngạc cũng vừa phẫn nộ.
"Bởi vì..." LâuNguyệt Sương than thở. "Chúng ta cũng không quan tâm nàng đủ."
Lục Phù Dung không hờngiận liếc nàng một cái. "Ta làm gì rảnh rỗi tới nỗi đi quan tâm những việcnhỏ nhặt như vậy!"
Lâu Nguyệt Sương cườikhổ, không dám hé răng nữa.
Còn lại Lâu Nguyệt Lan vẻmặt âm trầm, tưởng qua chuyện này bộc lộ được năng lực của nàng, không ngờ lạihai lần liên tục tạo sai lầm. Nàng nói Lâu Thấm Du sẽ không gả cho người thôtục, kết quả Lâu Thấm Du chịu gả, nàng còn nói Lâu Thấm Du sau khi chịu khổ cựcsẽ hối hận, kết quả Lâu Thấm Du đã sớm có thói quen chịu cực chịu khổ.
Không ngừng phạm sai lầm,sao Lục Phù Dung lại có thể giao Lục Ánh sơn trang cho nàng chứ?
Đúng vậy, không ai biếtnàng cũng có dã tâm, cho nên nàng mới tích cực hiến kế, muốn tống khứ Lâu ThấmDu ra khỏi Lục Ánh sơn trang, lại muốn mượn sức của Vũ Văn thế gia, đây đều lànàng lót đường cho tương lai của chính mình.
Lục Ánh sơn trang sớmmuộn gì cũng là của nàng, cho dù là thân tỷ muội, nàng cũng sẽ không tặng chođại tỷ!
"Nương, nên nghĩcách!" Sắc mặt âm trầm, nàng nhắc nhở Lục Phù Dung.
"Còn phải đợi ngươinói hay sao!" Lục Phù Dung tức giận nói. "Nhưng giờ ta và đại tỷ củangươi phải đến Ninh quốc phủ trước, chuyện ở đó gấp hơn, dù gì cũng phải xử lýtrước!"
Liên tục đảo tròng mắtnhìn tứ phía như tên trộm "Vậy nương và đại tỷ đi mau đi, ta ở lại canhgiữ sơn trang." Lâu Nguyệt Lan nói.
Hừ hừ hừ, ít nhất nàng cóthể thừa cơ ở lại xử lý trước vấn đề của Lâu Thấm Du, bộc lộ một chút năng lựccủa nàng, để nương hiểu, không chỉ một mình đại tỷ có thể kế thừa Lục Ánh sơntrang, mà còn có nàng nữa!
"Ta cũng muốnđi!" Lâu Tuyết Du kêu lên, mặc kệ ai xuất môn cũng được, ta cũng muốn đitheo xem náo nhiệt.
Thế là Lục Phù Dung vộivàng quýnh lên mang theo Lâu Nguyệt Sương và Lâu Tuyết Du xuất môn, còn LâuNguyệt Lan ở lại cũng bắt đầu tỉ mỉ lên kế hoạch thực hiện âm mưu của nàng.
Là nương đã nói, vô độcbất trượng phu, cho nên tam muội ngươi cũng đừng trách ta nha!
※※※
Sau khi thành thân, ngoạitrừ chuyến xuất môn vào thành công cán cách đây mười ngày, còn lại Phó ThanhDương đều ở nhà cùng Lâu Thấm Du rải thức ăn nuôi gà, sau buổi trưa hắn cònmang Lâu Thấm Du cùng nhau dắt ngựa đi rong, cùng nhau tắm cho ngựa, chải lôngngựa, thuận tiện chỉ bảo nàng những chuyện có liên quan đến ngựa.
Cuộc sống cứ trôi qua vôcùng đơn điệu và nhàm chán, không có gì thay đổi, không có sự kiện gì nổi bật,phu thê chỉ đối thoại với nhau về việc nhà hàng ngày, không có những kỷ niệmkhắc sâu vào tâm khảm, không có cùng nhau ngâm vịnh thi từ thanh nhã, bởi vìtuy phu quân nàng làm nghề buôn bán ngựa cũng có biết chữ nhưng không thích đọcsách, càng không thích bàn tụng về thi từ ca phú.
Nhưng cuộc sống như thếcũng thập phần êm đềm tĩnh lặng và bình an, không gây ra những thương tổn, bithương gì, cũng không có bất cứ yếu tố phẫn nộ, công kích nào.
Có đôi khi, Lâu Thấm Ducảm thấy dường như có thể cảm nhận được loại hạnh phúc bình thường theo lời phụthân đã nói.
Không có mưu kế, tranhgiành, không có thâm sâu âm trầm phải nhìn mặt đoán lòng, chỉ thản nhiên nhưkhông khí, như hô hấp bình thường, lẳng lặng xuôi theo thời gian...
"Tránh ra, Bạch Yên,ngươi tự đi chơi một mình đi!"
Vừa giận vừa buồn cười,Lâu Thấm Du đẩy Bạch Yên đang cọ cọ vào người nàng ra, nhưng trong nháy mắt nólại trở lại tiếp tục cọ cọ nàng.
"Bạch Yên, ngoannha, đừng náo loạn nữa có được không? Mặc Dạ vào thành cùng Thanh ca sẽ trở vềnhanh thôi, chờ bọn họ trở về, chúng ta sẽ cùng theo bọn họ đi dạo, ta cam đoanhôm nay sẽ nhất định đi dạo lâu so với ngày hôm qua, nhưng giờ để ta giặt quầnáo đã?"
Như lời của Phó ThanhDương, mỗi ngày cưỡi một chút, sau một tháng Bạch Yên đã nhận Lâu Thấm Du làchủ nhân của nó; Phó Thanh Dương còn nói, sau này ngoại trừ hai người bọn họ,Bạch Yên sẽ không bao giờ để bất kỳ kẻ nào cỡi lên nó nữa, bởi vì ngựa còntrung thành hơn so với người.
Chỉ là gần đây, mỗi khiPhó Thanh Dương cưỡi Mặc Dạ vào thành thì Bạch Yên sẽ cọ cọ vào người nàng làmnũng, đòi nàng phải dắt nó đi dạo.
"Rồi, rồi, rồi, tabiết, ta biết, ngươi tịch mịch có đúng không?" Bạch Yên hạ cái mũi thấpxuống cọ xát nơi cần cổ của nàng, làm nàng ngã trái ngã phải, không thể nàogiặt quần áo được, đành phải đứng dậy, vỗ vỗ đầu trấn an nó, "Thậtra..."
Nàng như đắm chìm vào suynghĩ nhìn về hướng thành Nam Xương xa xa, "Xong việc rồi mà Thanh ca cònchưa trở về, ta cũng nhớ hắn lắm chứ!" Nói xong, hai gò má nhợt nhạt nổilên hai vệt đỏ bừng.
"Thật kỳ lạ, đối vớiVũ Văn đại công tử sao ta không có cảm giác này nha!" Nàng lầm bầm lầu bầulẩm bẩm nói, lại thở dài một hơi "Như vầy không được, ta hình như rất ỷlại vào Thanh ca, sẽ gây thêm phiền toái cho hắn!" Thế là nàng hạ quyếttâm đẩy Bạch Yên ra, chuẩn bị tiếp tục giặt quần áo.
Đúng lúc này, một tràngtiếng bước chân như cơn mưa rào nhanh chóng truyền đến, Lâu Thấm Du nghi hoặcdõi mắt nhìn lại, chính là Phó Thanh Dương đã trở về sớm hơn dự định.
"Chuẩn bị hànhlý!" người còn chưa đến nơi đã nghe tiếng ra lệnh vọng tới. "Chúng tacùng xuất môn!"
"Gì?" Lâu ThấmDu giật mình trừng lớn mắt. "Nhưng chưa bắt đầu mùa đông mà..."
"Phía nam nơi đây cóthể lai giống bất kỳ lúc nào" Phó Thanh Dương vừa nhảy xuống ngựa vừa giảithích. "Đại ca truyền tin cho ta, muốn ta mang Mặc Dạ đi lai giống vớingựa của muội phu, thuận tiện thăm Trụy nhi luôn."
"Trụy nhi?"
"Muội muội củata."
"À!"
Một khắc sau, Phó ThanhDương đã thay yên ngựa cho Bạch Yên, chuẩn bị sẵn sàng rời đi, vào nhà giúpnàng xách hành lý, tiến vào phòng ngủ đã thấy Lâu Thấm Du hốt ha hốt hoảng nhétcái gì đó vào hành lý, hắn nghi hoặc đứng nhìn, Lâu Thấm Du chột dạ giấu hànhlý ra ngoài sau lưng.
"Sao vậy?" Hắnnhíu mày hỏi.
"Không...không cógì..." Lâu Thấm Du ấp úng nói, hai mắt nhìn xuống đất không dám nhìn hắn.
"Hử?" Phó ThanhDương nhướng chân mày không tin.
Không đúng, nàng khôngnên lừa hắn!
Lâu Thấm Du cắn chặtrăng, dứt khoát đem hành lý ra đằng trước, trước mặt hắn lấy ra vật mà nàng vừamới nhét vào, Phó Thanh Dương nhìn thấy hết sức ngẩn ngơ.
"Đây là cáigì?" Hắn không phải không nhận ra cái này là cái gì, nhưng thật là cái đósao?
"Bài vị của chata" Lâu Thấm Du gục đầu xuống, buồn bã nói. "Mẹ ta không cho đem bàivị của cha ta vào từ đường của Lâu gia để thờ phụng, ta chỉ dám thờ phụng trongphòng của ta mà thôi, sau khi thành thân, ta cũng mang theo về đây, mỗi ngàylén dâng hương tế bái. Bây giờ xuất môn, ta sợ cha ta tịch mịch, không ai dânghương cho ông, cho nên...cho nên..."
Không có lấy nửa tiếngphát ra từ cổ họng, Phó Thanh Dương bỗng nhiên xoay người bỏ đi. Lâu Thấm Dutưởng hắn giận, không mang theo nàng xuất môn nữa, ai dè thấy hắn tìm một cáithùng thiết nhỏ, ngồi xuống ghế, sau đó lấy bài vị trên tay nàng bỏ vào thùng,cột thiệt chắc lại.
"Được rồi, như vầysẽ không sợ gió cuốn đi mất." cột thùng thiết vào hành lý, hắn một tay cầmtay nải, một tay cầm bọc hành lý, sải bước đi ra bên ngoài. "Về sau cũngđừng lén dâng hương nữa, cũng không phải chuyện gì mất mặt, sao phải vụng trộmnhư vậy? A! Đúng rồi, nếu là nhạc phụ đại nhân, ta cũng phải dâng hương đúnghạn..."
Đi ra ngoài phòng, hắnthuận tay cầm theo bao giấy dầu trên bàn mang đi, đa phần là lão bà sẽ thích ănvặt trên đường nên phải chuẩn bị sẵn, rồi lại tiếp tục đi ra khỏi cửa.
"Ta nói a! Nếu nhạcmẫu không cho nhạc phụ vào từ đường của Lâu gia, vậy thì cứ đơn giản vào đại từđường của nhà chúng ta đi! Nói cho nàng biết, đại từ đường của nhà chúng ta rấtlà đông đúc, cam đoan rất náo nhiệt, nhạc phụ tuyệt không bị tịch mịch đâu, nóikhông chừng còn cảm thấy vui hơn là đằng khác! Còn có a..."
Hắn vừa nói vừa khôngngừng tay nhất nhất đem bọc hành lý và tay nải buộc lên lưng ngựa, "Ngàyba bữa đều có cúng kiến, còn có bữa đêm, điểm tâm, còn ăn vặt nữa, lúc nào cũngđều có người dâng hương, bày đồ cúng phẩm, cam đoan nhạc phụ không bị đói đâu,còn hưởng thụ đến mập ra đó chứ!" Cột đi cột lại cho chắc chắn, vừa quaylại hắn kinh hãi đến mức nhảy dựng lên, thiếu chút nữa bị dọa đến mất nửa cáimạng.
Nam tử hán đại trượngphu, trời không sợ, đất cũng không sợ, chỉ sợ nhất là nước mắt như lũ lụt củanữ nhân!
"Nàng...nàng...nàng...saolại khóc như thế này!" Hắn kinh hãi đến mức nói lắp.
Hắn nói chưa dứt lời, LâuThấm Du lệ rơi đầy mặt lại nhào vào lòng hắn khóc lớn tiếng hơn nữa, hắn hoảngquá chân tay luống cuống, không biết như thế nào cho phải, đành phải giở giọngdỗ dành mấy đứa con nít ra, ngây ngốc vỗ lên bờ vai mảnh khảnh của nàng, trấnan nàng.
"Ngoan nha, ngoannha, đừng khóc nữa, có cái gì đâu mà phải khóc? Thật là!"
Sao nàng có thể khôngkhóc chứ!
Dù với Vũ Văn Tĩnh Nhân,nam nhân mà nàng nghĩ là luôn thông cảm và hiểu cho nàng, hắn cũng nói nếu nàngnguyện ý gả cho hắn, hắn có thể cho nàng đem bài vị của cha đến Vũ Văn gia,nhưng nàng phải lén vụng trộm dâng hương, trăm ngàn lần không thể để cho ngườinhà của hắn biết, bằng không cha mẹ hắn sẽ không vui, người ngoài cũng sẽ nóira nói vào.
Mà Phó Thanh Dương này,nàng tưởng hắn là một nam nhân không thể cùng nàng thổ lộ tâm sự, ý hợp tâmđầu, lại không nói hai lời xem việc cung phụng bài vị của cha nàng là chuyệnthiên kinh địa nghĩa, còn muốn nàng rước bài vị của cha nàng vào từ đường củanhà hắn để cung phụng, không hề lo lắng một chút xíu nào rằng người khác sẽ nóira nói vào hay không.
Dù là ưu điểm hay nhượcđiểm của nàng, tất cả những gì liên quan đến nàng, hắn đều chấp nhận hết, màkhông hề có bất cứ nghi nan nào.
Chỉ vì nàng là thê tử củahắn.
Tuy bề ngoài hắn là mộtđại nam nhân thô lỗ bá đạo, nhưng thật ra nội tâm của hắn lại thiện lương,khoan dung, ôn nhu, săn sóc như vậy.
Không thể thổ lộ tâm sự,ý hợp tâm đầu thì sao?
Không thể thông hiểunhau, tâm linh tương giao thì lại như thế nào?
Hắn thật tâm chân ý quantâm nàng, săn sóc nàng, trân trọng nàng, yêu thương nàng, nhiêu đó thôi đã quáđủ rồi, nàng còn cần gì nữa?
Phụ thân, nữ nhi từ bỏ,nữ nhi không cần cái gì gọi là đối xử ngang hàng với nhau, nữ nhi tình nguyệnbị hắn dẫm nát dưới lòng bàn chân, tình nguyện không đề cập đến quyền lợi thêtử nữa, tình nguyện chỉ làm một tiểu nữ nhân đi theo sau lưng hắn, bởi vì nữnhi đã tìm được hạnh phúc mỹ mãn của riêng mình.
Một trượng phu thật lòngchân ý yêu thương nàng, chính là hạnh phúc của nàng.
※※※
Bên cửa sổ của ThiênThính lâu, khóe miệng Lâu Nguyệt Lan nhếch lên nở một nụ cười giả tạo đầy nhamhiểm, nhìn thoáng qua gói thuốc trên tay, đắc ý hừ lạnh, vô độc bất trượng phu,tuy nàng không phải là nam nhân, nhưng nàng có thể ngoan độc giống nam nhân.
Nàng đợi Lâu Thấm Du rơivào bẫy, nhưng hết lần này đến lần khác lại không đợi được!
"Hương Cúc, ngườiđược sai đi thỉnh Vũ Văn đại công tử đã quay về chưa?"
"Đã về rồi nhị tiểuthư, hắn nói Vũ Văn đại công tử có việc, sau hai ngày nữa sẽ đến."
Lâu Nguyệt Lan cau màylại, buông gói thuốc trên tay xuống.
Hai ngày thì hai ngày, dùsao Lâu Thấm Du cũng chỉ ở phía sau trang, nghe bọn hạ nhân nói, tên Đại hồ tửkia trông nom lão bà rất cẩn thận, không cho phép Lâu Thấm Du ra khỏi cửa quába thước, Lâu Thấm Du như cá chậu chim lồng, muốn trốn cũng trốn không thoát.
Thật đáng đời, tự tìmkhổ!
Nghĩ vậy, Lâu Nguyệt Lannhịn không được nở nụ cười kiểu vui sướng khi người khác gặp họa, ai ngờ cườichưa được đến hai tiếng, đã thấy con chim bị giam trong lồng kia bất ngờ bayđến trước mặt nàng, không khỏi thất thanh kêu to.
"Thấm Du,ngươi...ngươi sao lại đến đây?"
"Ta đến tìm nương,nương đâu? Nghe nói nàng và đại tỷ, tiểu muội xuất môn phải không?"
Chưa kịp trả lời đã nhìnthấy Phó Thanh Dương xuất hiện sát phía sau Lâu Thấm Du, Lâu Nguyệt Lan liềnlập tức như hóa thành một pho tượng đất, mắt trợn trừng, ngừng hô hấp, khôngkhác gì bị ma quỷ hù mà chết đứng, chỉ thiếu nước không thẳng tắp ngã xuống đấtthôi.
Lâu Thấm Du thực có thểthông cảm cho nàng ấy, không riêng gì nàng ấy, trên đường vào trang này hễ gặpphải mỗi một nữ nhân nào, từ nha hoàn trẻ tuổi cho đến bà lão già ngắt ngư, aicũng chỉ vô tình liếc mắt nhìn Phó Thanh Dương một cái thôi là lập tức hóathành cọc gỗ liền, trăm người không sai một, thật còn linh hơn so với thầntiên.
Không thể trách các nàngấy, muốn trách chỉ có thể trách phu quân của nàng, tự nhiên lại tuấn mỹ như thếđể làm gì?
"Nếu nương các nàngđã xuất môn, vậy nói với nhị tỷ cũng vậy. Thanh ca..." Nàng quay đầu thảnnhiên cười với Phó Thanh Dương. "Hắn muốn dẫn ta xuất môn đi làm tí việc,phiền nhị tỷ chuyển lời cho nương giùm một tiếng."
Xuất môn?!
Lâu Nguyệt Lan cả kinh,cuối cùng cũng phục hồi tinh thần lại, nhưng hai mắt vẫn không thể dứt ra khỏikhuôn mặt tuấn mỹ siêu cấp quá mức kia của Phó Thanh Dương.
Thật khó tin, đây chínhlà cái thứ lôi thôi lốc thốc chỉ biết tuân lệnh người khác mà không dám cãi lạiĐại hồ tử đây ư?
"Ai cho ngươi xuấtmôn?"
Mắt thấy Lâu Nguyệt Lanrõ ràng là đang nói chuyện với nàng mà đầu vẫn ngoáy về phía Phó Thanh Dươngkhông hề quay lại, hai mắt mở to nhìn chầm chập ngắm nghía Phó Thanh Dương, LâuThấm Du thú vị nhìn xem, thiếu chút nữa không thể nén nổi phải phì cười ramiệng.
"Sao ta không thểxuất môn được?"
Lâu Nguyệt Lan cũng biếtbộ dáng của chính mình rất khó coi, rất mất mặt, cho nên sau khi phục hồi tinhthần lại, cũng cố gắng hết sức dời tầm mắt đang nhìn lom lom vào mặt Phó ThanhDương ra...
Đáng giận a, thật là đánggiận, nàng đã vận hết toàn bộ khí lực toàn thân rồi, tại sao vẫn không thu hồiánh mắt lại được?
"Không phải cácngươi đã đáp ứng sẽ ở lại Lục Ánh sơn trang hai năm sao?"
"Nhưng người trongtrang này, kể cả nhị tỷ ngươi, ai lại không từng xuất môn ? Một khi đã như vậy,bọn ta xuất môn thì có gì là không đúng? Bọn ta cũng không phải ra đi mà khôngtrở lại, chờ Thanh ca xong việc, chúng ta sẽ trở lại, tại sao lại khôngđược?"
Lâu Nguyệt Lan ấp úng cãichày cãi cối, "Ta nói, nếu hắn muốn đi làm chuyện của hắn, ngươi đi theođể làm gì?"
Lâu Thấm Du bất giác lạinở một nụ cười nhẹ. "Tại ta nói ta chưa từng ra khỏi nhà, nên Thanh ca mớinói lần này thuận tiện mang ta xuất môn dạo một chút."
Việc này phải làm sao?Nhân vật chính bỏ đi, tiết mục nàng thiết kế này sao mà diễn được?
Tình thế cấp bách, nhấtthời Lâu Nguyệt Lan bật thốt lên: "Không được!"
"Ngươi là ai mà nóikhông được?" im lặng nghe nãy giờ, cuối cùng Phó Thanh Dương mất kiên nhẫnbắt đầu phát tác. "Muội muội của ngươi đã gả cho ta, là người của ta, lãobà của Phó Thanh Dương ta thì ta tự trông nom, không cần bọn người Lâu gia cácngươi trông nom, nói được hay không cũng là do ta, không phải ngươi, ngươi làmơn rõ ràng một chút!"
"Nhưng...nhưng..."
"Còn nữa, ta rấtchán ghét khi ngươi cứ lom lom ngắm nghía ta, chỉ có lão bà của ta mới có thểngắm ta, ngươi không thể được!"
Lâu Nguyệt Lan vừa ngượngngùng vừa phẫn nộ đỏ mặt lên, nàng đã rất cố gắng điều khiển đôi mắt của mìnhrồi, nhưng mà...nhưng mà...
"Ta...ta..."Chính là thu hồi ánh mắt lại không được nha!
"Trước khi thànhthân, bọn ta có nói là sẽ ở lại Lục Ánh sơn trang hai năm, cho nên không phảibọn ta đã ở lại đây hay sao? Nhưng bọn ta cũng không có hứa là không được rờikhỏi nơi đây nửa bước à!" Phó Thanh Dương nhắc nhở nàng. "Có việc cầnlàm thì tự nhiên phải xuất môn; làm xong việc thì bọn ta sẽ trở lại, rốt cuộcngươi phản đối cái gì?"
"Nhưng...nhưng..."nghĩ hoài mà nghĩ không ra lý do, Lâu Nguyệt Lan lại bắt đầu "nhưng"một hồi.
"Trứng của ai nấytrông, tóm lại, bọn ta chỉ đến thông báo một tiếng mà thôi, giờ nói xong rồi,bọn ta đi đây!" Dứt lời, Phó Thanh Dương choàng vai Lâu Thấm Du xoay ngườilại bước đi. "Đi thôi, lão bà!"
"Dạ, Thanh ca."Lâu Thấm Du thuận theo ý phu quân quay người đi theo.
Lâu Nguyệt Lan vừa tứcvừa vội, lập tức nhấc tay lên muốn thi triển võ công dùng sức mạnh ngăn bọn họlại, ai ngờ lúc này lại có hạ nhân đến thông báo.
"Nhị tiểu thư, TùngGiang phủ Hải nhị thiếu gia đến thăm."
Đáng chết!
Nàng biết, Hải nhị thiếugia đến đây là vì theo đuổi nàng, mà hắn lại là trợ thủ lớn nhất có thể giúpnàng chấp chưởng Lục Ánh sơn trang, nàng cũng không muốn để hắn chứng kiến tròhề của nàng, bất đắc dĩ, đành phải trơ mắt nhìn Phó Thanh Dương mang theo LâuThấm Du nghênh ngang bỏ đi.
Đáng giận, cá chậu chim lồngthế mà lại bay mất!