Ôn Nhu Luân Hãm

Chương 9




Tang Tửu bĩu môi, kề đến bên tai Ôn Quý Từ: “Anh trai.”

Không biết có phải là ảo giác của Ôn Quý Từ hay không, lúc gọi hai chữ này, giọng cô vô cùng mềm mại, như thể dùng lông vũ trêu chọc dái tai anh, ngưa ngứa và tê dại.

Cơ thể Ôn Quý Từ khựng lại, Tang Tửu không hề cảm nhận được gì, chỉ ai oán nói: “Làm gì mà bảo em gọi?”

Anh nhếch mép: “Ồ, muốn nghe nói thật không?”

Ôn Quý Từ cụp mắt, nhìn thấy dưới chân là những bậc thang trắng xám, giọng điệu tự nhiên nhưng đáy mắt ngày càng sâu.

“Anh trai rất thích nghe.”

Đứng trước Ôn Quý Từ, thói quen tùy hứng của Tang Tửu sẽ không dễ dàng thay đổi. Khóe mắt cô cong cong, ngay sau đó lớn giọng, còn có chiều hướng ngày càng cao.

“Anh trai! Anh trai anh trai anh trai…”

Ôn Quý Từ ‘chậc’ một tiếng, trông như đang chán ghét, trong mắt lộ ý cười: “Ngoan chút.”

Tang Tửu khinh bỉ: “Chẳng phải anh thích à?”

Ầm ĩ một hồi, cuối cùng thuận lợi lên được bậc thang. Buồn phiền trước đó của Tang Tửu cũng tạm thời dằn xuống, hai người sống chung dần hòa hợp hơn.

Tang Tửu đại tiểu thư tấm lòng bao la, rộng lượng tha thứ cho người anh trai tính tình xấu xa này.

Chùa Tuệ Tịnh trước đây là ngôi chùa Hoàng gia, hương khói nghi ngút, vì cầu duyên số vô cùng chuẩn nên rất nổi tiếng. Bây giờ không phải mùng một hay mười lăm, cũng không phải cuối tuần nhưng vẫn có rất nhiều khách hành hương đến.

Sau khi vào chùa, Tang Tửu điềm đạm hơn, cô trở nên vô cùng ngoan ngoãn.

Rất nhiều khách hành hương đều có lòng mong cầu, khác với họ, Tang Tửu đến không phải để cầu điều gì cả. Cô quỳ trên tấm nệm, thành kính lạy mấy cái nhưng trong lòng thì thanh tịnh và trống rỗng, không có mong muốn gì.

Nhìn bóng lưng Tang Tửu, ánh mắt Ôn Quý Từ rơi trên tóc đuôi ngựa cô buộc sau đầu, vài sợi tóc rơi bên tai cô.

Gió lạnh ngày đông khiến tai Tang Tửu đỏ ửng, vừa trắng vừa nhỏ, sắc đỏ lan ra hệt như lúc cô xấu hổ.

Tang Tửu bỗng quay đầu lại nhìn Ôn Quý Từ: “Anh, rút quẻ không?”

Anh lắc đầu.

Tang Tửu: “Nhân duyên ở đây linh lắm, anh đã hai bảy rồi, có phải nên suy nghĩ đến chuyện chung thân đại sự không?”

Ôn Quý Từ bị Tang Tửu kéo đến trước Phật, xin một quẻ dưới lời yêu cầu năm lần bảy lượt của cô.

Hai người đi rút quẻ, là quẻ một bên mừng một bên sợ. Ý trên quẻ rất rõ ràng, mặc dù cuộc tình này khiến người ta vui vẻ nhưng lại có những điều phải lo lắng.

Tang Tửu ở bên cạnh quay đầu lại nhìn quẻ trong tay Ôn Quý Từ, đùa một câu: “Xem ra đường tình duyên của anh lận đận rồi.”

Ôn Quý Từ hờ hững liếc cô.

Tang Tửu co rúm lại: “Anh là người đàn ông độc thân hoàng kim, không tìm được đối tượng cũng không sao, sau này càng già càng được yêu thích…”

Nói được một nửa, cô nhận ra lời giải thích của mình không được êm tai cho lắm, vẫn nên ngậm miệng thì hơn.

Ôn Quý Từ thực sự nghe không nổi nữa, anh đột nhiên nhét quẻ vào tay Tang Tửu: “Cho em.”

Lúc Tang Tửu còn chưa phản ứng lại thì đã vô thức nhận lấy rồi. Cô cúi đầu, cẩn thận nghiên cứu cái quẻ đó, đọc một hồi bỗng nhận ra điều không ổn.

Đợi đã? Đây là quẻ của Ôn Quý Từ mà, liên quan gì tới cô chứ, cô ở đây nghiên cứu làm quái gì.

Tang Tửu ngẩng đầu, Ôn Quý Từ đã đi được một đoạn rồi. Tang Tửu chạy tới, theo sau anh hỏi: “Đây là quẻ anh xin, sao lại đưa em cầm?”

Ôn Quý Từ bỗng sững người, dừng lại. Anh nghiêng đầu nhìn khuôn mặt không hề tự giác đó, khẽ ‘hừ’ một tiếng, không giải thích gì: “Về nhà.”

*

Không biết có phải bái Phật có tác dụng hay không, mấy ngày tiếp theo của Tang Tửu trôi qua vô cùng suôn sẻ.

Một khi có thời gian thì cô sẽ đi chơi với Trang Lan và Lâu Nguyệt.

Ở một nhà hàng ba sao Michelin.

Nhà hàng Michelin này rất khó đặt chỗ, nhưng ba của Trang Lan là bạn của quản lý nhà hàng này, thế nên họ muốn tới ăn lúc nào cũng được.

Ba Trang Lan là một nhà sưu tầm và giám định đồ cổ có tiếng, ông ấy còn có một bảo tàng tư nhân, nhưng Trang Lan lại làm người mẫu.



Ba Trang Lan cũng nghĩ là sở thích nên để Trang Lan tùy ý mà chơi, vì vậy người ngoài không biết gia thế của Trang Lan.

Tang Tửu, Lâu Nguyệt và Trang Lan ngồi đó, từng món ăn tinh xảo được đặt trên bàn, Tang Tửu cầm một miếng cá hun khói cho vào miệng.

Trang Lan nhìn món tôm tươi cuộn chiên dầu, uể oải không nhìn nữa: “Món này mỡ quá, không ăn đâu.”

Cô ấy lại nhìn món Thiên nga Lưu Cát xốp giòn, rụt cánh tay vừa đưa ra lại: “Cái này ngọt quá, không ăn đâu.”

Tang Tửu: “…”

Tang Tửu không thể nhìn nổi nữa, đẩy salad đến trước mặt Trang Lan: “Hay là cậu ăn rau đi, đừng ăn mấy món này.”

Trang Lan lườm: “Món này có sốt, không ăn.”

Lâu Nguyệt đỡ trán: “Cậu có từng nghĩ đến cảm giác của mấy món bị cậu chê không?”

Trang Lan cúi mặt xuống: “Ai bảo mấy hôm trước ảnh của tớ bị dân mạng mắng là mập, tớ cũng đâu có muốn kén chọn như vậy đâu.”

Ai bảo cô ấy mặt phúng phính, lại còn thuộc tạng người dễ phù, ngủ không ngon giấc là không ăn ảnh.

Tang Tửu nhìn mặt Trang Lan: “Thế này chẳng phải vừa đẹp à?”

Trang Lan cầm điện thoại lên, cho hai người họ xem bình luận về tấm ảnh selfie của cô ấy trên weibo: “Không tin thì cậu xem bình luận của dân mạng này.”

Tang Tửu và Lâu Nguyệt sáp tới đọc.

“Sao mặt Trang Lan lại tròn rồi, chẳng lẽ lại ăn nhiều?”

“Có đặt chế độ tự dưỡng của người mẫu không, đã nói là làm giá treo đồ* biết đi mà?”

* Giá treo đồ biết đi: ý chỉ người có vóc dáng đẹp, mặc gì cũng đẹp.

“Trang Lan chỉ là mặt phúng phính thôi, nhưng vẫn rất đẹp mà, đừng quan tâm đến người khác làm gì.”

Tang Tửu không cho là vậy: “Cái này có là gì, cậu đọc của tớ này.”

Sau đó, Tang Tửu giơ cao điện thoại của mình trước mặt hai người họ, cằm hơi hạ xuống, lơ đãng nhìn vào ống kính, selfie một tấm.

Làm màu một cách vô cùng tự nhiên, rõ ràng là tư thế tiểu yêu tinh nhưng lại mang theo khí chất lạnh lùng.

Sau đó, Tang Tửu đăng hình lên weibo.

Sau khi Tang Tửu đăng hình, cô không mở phần bình luận ngay mà tiếp tục ăn cơm, thong thả đợi mười phút rồi mới từ tốn lau miệng, sau đó mới mở vào weibo.

Weibo có rất nhiều bình luận, gần như đều là bình luận chửi rủa Tang Tửu.

“Tang Tửu còn dám đăng ảnh selfie à, lần này lại muốn hại ai đây? Đừng tưởng chuyện Nghiêm ảnh đế xong rồi nhé.”

“Cút khỏi showbiz, có đẹp cỡ nào tôi cũng không công nhận, người đẹp độc địa.”

“Tang Tửu đẹp thì có tác dụng gì, lòng dạ xấu hơn ai hết.”

So với bình luận dưới ảnh của Tang Tửu, bình luận dưới ảnh của Trang Lan hoàn toàn chẳng là gì cả.

Cho dù rất nhiều đang chửi Tang Tửu, nhưng trông người đẹp độc địa Tang Tửu lại rất thích thú, cô lười nhác dựa vào ghế, bàn tay nhỏ nhắn chống mặt.

“Ôi, đây là đang khen tớ đẹp này.”

Trang Lan và Lâu Nguyệt buộc phải thừa nhận rằng, cho dù họ thường nhìn khuôn mặt này của Tang Tửu, nhưng họ vẫn choáng váng với sắc đẹp này.

Trang Lan: “Ôi, yêu nghiệt.”

Lâu Nguyệt: “Ai có thể bắt được tiểu yêu tinh cậu đây.”

Lúc Tang Tửu đang chơi vui vẻ với bạn, Ôn Quý Từ đang bàn chuyện kinh doanh với Triệu tổng của Vạn Lợi.

Dự án hợp tác mới giữa Thế Hòa và Vạn Lợi đang ở giai đoạn khởi đầu, nhưng chỉ cần bàn bạc ổn thỏa thì dự án này sẽ nhanh chóng đi vào ổn định.

Triệu tổng cũng được xem là người nhìn Ôn Quý Từ trưởng thành, ông ấy là bạn khá thân với Ôn Hành Tri.

Trong mắt Ôn Quý Từ, việc công và việc tư được chia rất rõ ràng, cũng chính vì vậy nên mỗi dự án đầu tư đều sẽ vô cùng chuẩn xác.



Triệu tổng cười khổ: “Chú rất ngưỡng mộ Hành Tri, có thể có được đứa con trai xuất sắc như cháu. Con trai chú một lòng chỉ muốn chơi nhạc thôi, ở mãi bên châu u không chịu về.”

“Vì chuyện này mà đã cãi nhau rất nhiều lần rồi, nhưng nó vẫn khăng khăng làm theo ý nó…”

Trong đầu Ôn Quý Từ bỗng lướt qua gì đó, anh hơi ngẩn ngơ.

Lúc đó Tang Tửu mới mười sáu, cô mảnh khảnh mặc một chiếc váy dài, đứng trước Ôn Hành Tri và Vân Mai.

Người nhà không đồng ý để Tang Tửu vào giới giải trí, vì chuyện này mà cả nhà đã nói chuyện với cô rất nhiều lần, bầu không khí vô cùng nặng nề.

Khuôn cằm Tang Tửu nhợt nhạt nhưng sống lưng cô thẳng tắp, cô khẽ cười, kiên định nói ra những lời mà cô đã nói tận mấy lần: “Con thích diễn xuất.”

Vô cùng bướng bỉnh, không chịu khuất phục.

Lúc đó Ôn Quý Từ đứng phía sau hai người lớn, anh dựa vào tường, cụp mắt, vẻ mặt thờ ơ, không có biểu cảm gì. Nhưng mấy chữ này lại rơi vào tai anh một cách rõ ràng.

Có lẽ người khác chỉ xem câu này của Tang Tửu là một câu nói đùa, bao năm trôi qua đã sớm quên mất những lời cô từng nói khi đó rồi. Nhưng Ôn Quý Từ vẫn nhớ như in.

Năm đó Ôn Quý Từ hai mươi hai tuổi, anh mãi mãi nhớ rằng Tang Tửu năm mười sáu từng nói, cô thích diễn xuất.

Lúc này, giọng của Triệu tổng vang lên kéo dòng suy nghĩ của Ôn Quý Từ lại: “Quý Từ…”

Ôn Quý Từ hoàn hồn, nhìn Triệu tổng: “Xin lỗi chú, vừa rồi cháu hơi thất thần.”

Triệu tổng lắc đầu: “Đừng để mình mệt mỏi quá, công việc có thể gác lại trước.”

Sau khi Triệu tổng đi, Ôn Quý Từ gọi một cuộc điện thoại, giọng điệu bình tĩnh: “Đầu tư thêm vào <Đa tình kiếm>.”

“Còn nữa, làm giúp tôi một việc…”

*

Sau khi về nhà, Tang Tửu tắm rửa rồi biếng nhác nằm trên giường. Lúc này, điện thoại đổ chuông, cô cầm lên xem, là chị Hân – quản lý gọi đến.

Chị Hân ở đầu kia điện thoại vui mừng nói: “Tang Tửu, cơ hội tốt đấy, hôm nay đoàn phim <Đa tình kiếm> tìm cô diễn nữ hai.”

Tang Tửu hơi bất ngờ, <Đa tình kiếm> là một IP lớn, nam chính Tông Ngộ là lưu lượng đỉnh cấp, nữ chính Cổ Sa là ngôi sao tuyến một, sự kết hợp khá mạnh.

Cô vừa mới debut, không lý nào đoàn phim lại tìm cô diễn nữ hai được.

Chị Hân nói tiếp: “Nghe nói là công ty điện ảnh truyền hình dưới trướng Thế Hòa thêm vốn đầu tư, họ có vẻ rất có lòng tin với IP này.”

Tang Tửu vốn chỉ thờ ơ mà nghe, nhưng cô lại nhạy bén bắt được mấy chữ: “Khoan đã, chị nói là Thế Hòa?”

Chị Hân không biết quan hệ giữa Tang Tửu với nhà họ Ôn, nói: “Đúng vậy, nói không chừng đoàn phim <Đa tình kiếm> coi trọng độ đề tài dạo này của cô cao nên tìm cô diễn nữ hai đấy, cô nhất định phải nắm chắc lấy cơ hội này.”

Sau khi cúp điện thoại, Tang Tửu nằm trên giường suy nghĩ, Thế Hòa vừa đầu tư thêm thì đoàn phim đã đến tìm cô diễn nữ hai rồi.

Cô không tin chuyện này không liên quan gì đến Ôn Quý Từ, nhưng tại sao Ôn Quý Từ lại muốn giúp cô?

Tang Tửu nghĩ một lúc lâu cũng nghĩ không ra, cô cầm điện thoại mở danh bạ. Lần trước cô chơi thật hay thách lấy được số điện thoại của Ôn Quý Từ, số điện thoại này vẫn luôn lạnh lẽo nằm ở đó.

Tang Tửu nghĩ ngợi rồi mở vào khung chat, nhập vào mấy chữ: “Anh, cảm ơn.”

Vừa gõ xong, Tang Tửu lại xóa câu này đi. Không được, cô cũng đâu phải cái máy, thế này lạnh lùng quá, tốt xấu gì thì hôm nay Ôn Quý Từ cũng làm việc mà con người làm.

Tang Tửu nghĩ ngợi rồi nhập lại một câu khác: “Anh trai Từ, hôm nay anh bệnh sao? Anh đột nhiên giúp em, em hơi sợ.”

Còn chưa gõ xong thì Tang Tửu lập tức xóa đi, không được, thái độ mềm mỏng quá, đây không phải phong cách của cô.

Tang Tửu cân nhắc, dù sao thì cô cũng phải gửi một tin nhắn hợp với tính cô chứ. Tang Tửu suy nghĩ rồi cong môi nở nụ cười gian.

Chẳng lẽ cô phải nói vậy? Tang Tửu càng nghĩ càng thấy phấn khích, gõ ra bản nháp: “Anh trai Từ, hôm nay anh tuyệt quá, em cảm động sắp khóc luôn rồi! Moah!”

Muốn bao nhiêu giả tạo có bấy nhiêu giả tạo.

Tang Tửu buồn nôn bởi chính màn biểu diễn của mình, cô cúi đầu liếc nhìn điện thoại, cái nhìn này khiến cô sợ đến mất hồn.

Gay rồi, cô vừa diễn nhập tâm quá, bất cẩn gửi câu đó đi rồi!

Tang Tửu chưa hết hi vọng lại nhìn thêm vài lần, càng nhìn lòng càng lạnh, cuối cùng cô nằm đơ trên giường khóc mà không ra nước mắt.

Tiêu rồi, tên tuổi anh hùng một đời của cô, nếu Ôn Quý Từ đọc được tin nhắn này, thế chẳng phải cái tên bên ngoài nhã nhặn bên trong đen tối đó sẽ cưỡi trên đầu trên cổ cô cả đời à!