Ôn Nhu Luân Hãm

Chương 8




Hai người giằng co, cơn giận của Tang Tửu hoàn toàn không hề nguôi ngoai, cũng không thể chịu thua Ôn Quý Từ được.

Tang Tửu dừng bước, trong lòng cô nghẹn ứ, không muốn tiếp lời Ôn Quý Từ.

Ôn Quý Từ cũng không lên tiếng, bầu không nhất thời tĩnh lặng.

Ôn Hành Tri và Tang Mai đã nghe thấy động tĩnh bên ngoài, đợi một lúc vẫn chẳng thấy người đâu, hai ông bà bảo quản gia ra xem thử.

Quản gia mở cửa, thấy Tang Tửu với Ôn Quý Từ thì sững sờ.

“Thiếu gia, tiểu thư, sao lại đứng bên ngoài không vào? Cơm tối đã chuẩn bị xong hết rồi.”

Nghe thấy tiếng bước chân bên trong, Tang Tửu điều chỉnh lại vẻ mặt lạnh lùng, sau đó không thèm nhìn Ôn Quý Từ mà đi vào nhà luôn.

Ôn Quý Từ theo sát phía sau, hai người một trước một sau vào nhà.

Khác với vẻ mặt lạnh lùng trước đó khi đối mặt với Ôn Quý Từ, Tang Tửu vô cùng ngoan ngoãn gọi: “Ba mẹ, đi đường vất vả rồi.” Sau đó cô chọn một chỗ rồi ngồi xuống.

Ôn Quý Từ cũng chào hỏi, nhưng thái độ không thân mật như Tang Tửu: “Ba, dì.” Nói xong thì không lên tiếng nữa, cũng không hỏi gì dư thừa.

Ôn Hành Tri nhìn Ôn Quý Từ rồi cau mày, trước giờ ông rất rõ cái tính của con trai ông, từ nhỏ đã ngang ngạnh rồi.

Thái độ với ba ruột là ông cũng vậy, càng khỏi phải nghĩ đến chuyện bắt anh hòa nhã thân thiện với người khác.

“Mau ngồi xuống đi, hai đứa ở ngoài lề mề lâu như vậy, thức ăn nguội hết rồi.”

Ôn Hành Tri làm ra vẻ không phát hiện ra sự kỳ lạ giữa hai người họ.

Tang Mai cũng điều hòa bầu không khí: “Hôm nay nấu toàn mấy món hai đứa thích ăn đấy, ăn nhiều vào.”

Sau khi Tang Tửu ngồi xuống, Ôn Quý Từ cũng ngồi theo.

Một giây sau, Tang Tửu cảm nhận được bên cạnh có bóng đen phủ xuống, cô quay đầu nhìn, là góc nghiêng anh tuấn của Ôn Quý Từ.

Rõ ràng bàn có nhiều chỗ như vậy, nhưng anh cứ phải ngồi bên cạnh cô.

Chẳng phải không muốn nhận cô là em gái à, sao không tránh xa chút?

Không hiểu sao Tang Tửu lại thấy bực, cô quyết định nhắm mắt làm ngơ, chuẩn bị cầm đũa ăn cơm.

Đũa còn chưa đưa ra thì mu bàn tay Tang Tửu truyền đến xúc cảm dịu dàng, Tang Mai vỗ nhẹ vào mu bàn tay cô: “Đừng cứ lo ăn một mình, gắp đồ ăn cho anh trai đi.”

Tang Mai có lòng hòa giải cho quan hệ giữa hai người, Tang Tửu cũng không thể không làm theo. Cô vốn không tình cũng chẳng nguyện, nhưng hai mắt bỗng sáng lên, ngoan ngoãn làm theo: “Anh ăn thịt kho tàu đi.”

Ôn Quý Từ nhìn Tang Tửu chọn một miếng thịt mỡ dầu đến phát sáng từ trong đĩa thịt kho tàu rồi bỏ vào bát anh.

Anh vô thức cau mày lại.

Tang Tửu cười thầm, trước đây cô từng quan sát Ôn Quý Từ, biết anh rất ghét ăn thịt mỡ.

Thế nào? Không thể từ chối được đúng không.

Ngay sau đó, Tang Tửu nhận được đáp lễ của Ôn Quý Từ: “Cà tím ngon lắm, em ăn nhiều vào.”

Tang Tửu trơ mắt nhìn anh gắp cả một đũa, cà tím mềm nhũn bỗng chốc chiếm hết bát cô.

Đời này Tang Tửu ghét nhất là món cà tím, cô gần như không hề động vào.

Sau đó, trên bàn ăn không còn âm thanh gì khác.

“Anh, ăn nhiều cà rốt chút, bổ mắt.”

“Đậu xanh giàu vitamin.”

“Hành tây tốt cho sức khỏe, để em gắp cho anh.”

“Ớt xanh thúc đẩy tiêu hóa.”

“…”

Chẳng mấy chốc, trong bát Ôn Quý Từ và Tang Tửu chất đầy thứ mình không thích.

Có thể người không biết chuyện sẽ cảm thấy kỳ lạ, hai người đối chọi gay gắt, hoàn hảo tránh hết những thứ đối phương thích ăn và nắm rõ những món đối phương ghét.

Ôn Hành Tri và Tang Mai đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy vẻ bất lực trong mắt đối phương.

Đây nào phải hai anh em, rõ ràng là một đôi oan gia.

Ôn Hành Tri nhìn Ôn Quý Từ như người chẳng liên quan gì, cố ý chọc cho Tang Tửu tức đến giậm chân, huyệt thái dương ông đau nhói.

Lần này về nước, Ôn Hành Tri đã xử lý xong chuyện của công ty ở nước ngoài, vả lại một khoảng thời gian nữa Tang Mai sẽ tổ chức triển lãm tranh ở thủ đô.

Trước đây lúc Tang Mai chưa kết hôn với Ôn Hành Tri thì bà đã là một họa sĩ nổi tiếng, sau này danh tiếng của bà vang xa, một bức tranh của bà có thể đấu giá lên đến tận mấy triệu.

Cho dù Tang Mai có nhiều kinh nghiệm tổ chức triển lãm tranh, nhưng lần nào Ôn Hành Tri cũng sẽ kiểm tra ổn thỏa hết chi tiết tất cả mọi mặt.

Ông với Tang Mai vốn không ở căn biệt thự này, chỉ muốn đến đây để cả nhà ăn bữa cơm đoàn viên, không ngờ hai đứa trẻ lại ghét nhau đến thế.

Tang Tửu thì cũng thôi đi, năm nay cô mới hai mươi mốt, nhưng Ôn Quý Từ lớn hơn Tang Tửu tận sáu tuổi mà còn tính toán chi li với em gái, thế này có lý sao?

Ôn Hành Tri vốn còn muốn thu xếp một căn nhà mới cho Tang Tửu ở, bây giờ nghĩ lại, để cô ở chung với Ôn Quý Từ cũng không tệ.

Mấy năm qua, hai người họ gần như không có thời gian để ở riêng với nhau, sao có thể thúc đẩy tình cảm được.



“Tiểu Tửu đừng chuyển ra ngoài ở, ở cùng với anh trai đi, sau này cũng tiện chăm sóc nhau.”

“Ba với mẹ con đã bàn bạc rồi, khi nào A Từ có thười gian thì đưa em gái đi chùa bái Phật, xin một quẻ, vừa khéo đi chơi cho khuây khỏa luôn.”

Tang Tửu đang định từ chối, không ngờ bên cạnh đột nhiên truyền đến giọng nói đặc trưng của Ôn Quý Từ, hơi thấp và mang theo từ tính: “Vâng.”

Tang Tửu vẫn cho rằng suy nghĩ của cô với Ôn Quý Từ sẽ thống nhất với nhau khi đối mặt với lời đề nghị không có khả năng này.

Có thế nào cô cũng không ngờ Ôn Quý Từ sẽ đồng ý, cô vô cùng kinh ngạc, đến nỗi cô bỏ lỡ mất thời gian để bác bỏ đề nghị này.

Lúc Tang Tửu hoàn hồn thì Ôn Hành Tri đã cười gật đầu với Ôn Quý Từ, trông như vô cùng hài lòng với biểu hiện của anh lúc này: “Vậy được, quyết định thế nhé.”

Đợi đến khi Ôn Hành Tri và Tang Mai rời đi, trong nhà chỉ còn Tang Tửu và Ôn Quý Từ, trái tim Tang Tửu vẫn lơ lửng trên cao.

Buổi tối đi ngủ, Tang Tửu trằn trọc khó mà ngủ được, lúc trời tờ mờ sáng cô mới thiếp đi.

Bảy giờ, có người gõ của phòng Tang Tửu, cô mặc kệ, trở mình ngủ tiếp.

Cửa phòng bị đẩy nhẹ từ bên ngoài, có người chầm chậm đi vào, trong phòng chỉ có thêm một người nhưng bỗng chốc lại có cảm giác áp bức hơn.

Ngay cả trong giấc mơ Tang Tửu cũng cảm nhận được, đầu mày cô hơi nhíu lại.

Ôn Quý Từ đứng bên giường, bóng nghiêng mờ nhạt đổ xuống, trời vẫn chưa sáng hẳn, cách lớp rèm cửa sổ, trong phòng chỉ có những tia sáng mờ ảo.

Tang Tửu nhắm mắt, hàng mi cong vút lúc này đang rũ xuống, nhìn xuống dưới nữa là chiếc cổ trắng nõn như ngọc trai.

Cô ôm chăn, mái tóc đen xõa trên gối, từng sợi tóc dài như những sợi dây đan xen khó gỡ.

Sau khi im lặng trong chốc lát, giọng Ôn Quý Từ không nặng không nhẹ vang lên: “Dậy nào.”

Cũng không biết có phải Tang Tửu quá nhạy cảm với giọng của Ôn Quý Từ hay không, vừa nghe thấy hai chữ này, cô gần như mở mắt theo bản năng.

Đầu óc vẫn chưa tỉnh táo, cô đờ đẫn nhìn Ôn Quý Từ ở bên giường.

Trong ngẩn ngơ, Tang Tửu cho rằng mình bị ảo giác. Lúc cô thật sự nhìn rõ dáng vẻ của Ôn Quý Từ, cô lập tức ngồi bật dậy: “Sao anh ở đây?”

Cơn buồn ngủ của Tang Tửu lập tức bay sạch.

Ôn Quý Từ thấy Tang Tửu đã tỉnh táo, anh cũng không nói gì nhiều: “Cho em nửa tiếng, anh đợi em ở cửa, chúng ta đi chùa.”

Tang Tửu nhìn bóng lưng Ôn Quý Từ ra khỏi phòng, tức đến nỗi không nói nên lời. Cô đấm vào gối mấy cái, xem như đang trả thù Ôn Quý Từ.

Chẳng phải quanh năm Ôn Quý Từ đều bận công việc, ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng hiếm hoi đến đáng thương à? Sao hôm qua vừa đề nghị, hôm nay anh rảnh liền vậy?

Mỉa mai thì mỉa mai nhưng Tang Tửu vẫn xuống giường, cô đứng trước tủ quần áo chọn đồ, mặc kệ thời tiết lạnh giá bên ngoài, cô chọn một chiếc váy nỉ ngắn đẹp nhưng không đủ giữ ấm.

Đây là lần đầu tiên cô ra ngoài với Ôn Quý Từ, có thế nào cô cũng phải mặc bộ đẹp nhất phố.

Vừa ra ngoài Tang Tửu đã hối hận, gió lạnh thổi xào xạc, cô chỉ mới ở ngoài một giây thôi mà cả người như đã đông cứng lại.

Tang Tửu không khỏi nghĩ, để phân cao thấp với Ôn Quý Từ mà cô sắp bị đông chết trong cái mùa đông này rồi, có đáng không?

Lúc cô nhìn thấy Ôn Quý Từ dừng xe ở cách đó không xa, bên tai lại lần nữa vang lên câu nói hờ hững của anh hôm đó.

Cô ấy không phải em gái tôi.

Xem ra phân cao thấp với Ôn Quý Từ rất đáng.

Tang Tửu vừa đi tới bên cạnh xe, ánh mắt Ôn Quý Từ nhìn sang, lúc thấy quần áo Tang Tửu mặc, đầu mày anh vô thức nhíu lại.

Tang Tửu lập tức mở cửa xe rồi ngồi vào, trong xe mở điều hòa làm tan đi cái rét, cô khẽ thở phào một hơi.

Không đợi Tang Tửu thắt xong dây tan toàn, ánh mắt không cho phép của Ôn Quý Từ đã dừng lại trên người cô một lúc lâu.

Đôi mắt đen kịt thâm trầm của Ôn Quý Từ quan sát Tang Tửu từ đầu đến chân: “Em mặc thế này đi?”

“Không được sao?”

Như để chứng minh gì đó, Tang Tửu còn đặc biệt bổ sung một câu: “Em chẳng lạnh chút nào, không cần anh nhọc lòng.”

Ôn Quý Từ cũng không kiên trì, anh nhìn gò má lạnh đến ửng đỏ của Tang Tửu, giọng điệu như cười như không: “Vậy à, thế chúng ta xuất phát.”

Vừa dứt lời, Ôn Quý Từ khởi động xe.

Trong xe vô cùng yên tĩnh, không ai lên tiếng trước, cứ thế cả đoạn đường đều lặng thinh cho đến khi xe dừng lại.

Lúc Tang Tửu nhìn ra ngoài cửa sổ, cô chẳng màng mình đang đơn phương chiến tranh lạnh với Ôn Quý Từ, lập tức quay đầu nhìn sang trái: “Sao lại ở trên núi?”

Ôn Quý Từ nhìn vẻ mặt khó giấu được kinh ngạc của Tang Tửu, khóe môi nhếch lên: “Không thì sao? Tối qua đã nói rồi, chẳng lẽ em không nghiêm túc lắng nghe?”

Tang Tửu: “…” Cô chỉ lo ngờ vực câu trả lời của Ôn Quý Từ, nếu biết họ phải leo núi thì có nói gì cô cũng sẽ không mang giày cao gót đâu.

Ôn Quý Từ đỗ xe xong thì xuống xe trước.

Tang Tửu bĩu môi, cắn răng xuống xe. Cô mang đôi giày cao gót nhọn, bước từng bước nhỏ đi theo Ôn Quý Từ.

Nhiệt độ rất thấp, màn sương xanh xám lơ lửng trong không trung. Cho dù vậy, những người thành kính bái Phật vẫn không hề bị ảnh hưởng, rất nhiều người lên núi.

Lúc đầu vẫn ổn, Tang Tửu kiên trì đi được một lúc, không hề oán than câu nào. Không ngờ càng đi thì đường càng dốc, chân cũng ngày càng đau, cô sợ lúc đến chùa thì hai chân cô đi đời luôn.

Trời lạnh đến mức khiến người ta tức điên, chiếc váy ngắn của cô hoàn toàn không thể nào giữ nhiệt độ cơ thể cô được.



Nhìn bóng lưng của Ôn Quý Từ phía trước, Tang Tửu vô cùng không tình nguyện dừng lại, gọi: “Ôn Quý Từ.”

Khoảng cách vài mét, Ôn Quý Từ đứng trên cao nhìn Tang Tửu đứng im tại chỗ.

Im lặng chốc lát, Ôn Quý Từ hạ mình đi xuống mấy bước, đứng trước mặt Tang Tửu: “Muốn làm gì?”

Tang Tửu dời mắt, nhìn chằm chằm vào cúc áo Ôn Quý Từ, giọng điệu hơi mè nheo: “Anh cõng em được không?”

Lúc này rất yên tĩnh, giọng Tang Tửu cũng không nhỏ, không biết Ôn Quý Từ có nghe rõ hay không.

Tang Tửu hơi ngẩng đầu, dáng vẻ không đếm xỉa gì, giọng nói cũng trở nên hùng hồn: “Chân em đau, anh cõng em.”

Ôn Quý Từ cúi đầu nhìn giày cao gót của Tang Tửu, đầu mày cau lại.

Theo dòng thời gian trôi, tự tin của Tang Tửu cũng giảm đi. Lúc cô không còn ôm mong đợi Ôn Quý Từ sẽ đồng ý cõng cô nữa thì Ôn Quý Từ bỗng cử động.

Anh cởi áo khoác, ném về phía Tang Tửu, Tang Tửu vô thức nhận lấy.

Chỉ thấy anh đi xuống một bước, xoay người lại rồi hơi khom lưng, ý tứ rất rõ ràng.

Tang Tửu sững sờ vài giây, sau đó cong môi, thương lượng với Ôn Quý Từ: “Thực ra anh chỉ cần cõng em là được, không cần đưa áo cho em đâu.”

Thái độ của Ôn Quý Từ rất rõ ràng, không cho phép cô phản bác: “Mặc vào.”

Tang Tửu sợ Ôn Quý Từ nửa đường hối hận nên lập tức mặc áo khoác vào, trên áo vẫn còn hơi ấm của Ôn Quý Từ, cơ thể cô bỗng chốc ấm áp hơn nhiều.

Cô ôm cổ Ôn Quý Từ, tựa vào lưng anh.

Ôn Quý Từ cảm nhận được trọng lượng sau lưng, anh đỡ khuỷu chân Tang Tửu, nhẹ nhàng cõng cô lên, sau đó đứng thẳng người, đi lên núi.

Chẳng bao lâu sau, người phía sau chỉ ngoan ngoãn một lúc rồi lại bắt đầu không yên, không ngừng điều chỉnh vị trí.

Ôn Quý Từ hơi nghiêng đầu: “Lại sao nữa?”

Tang Tửu né ánh mắt của người xung quanh: “Có người nhìn.”

“Từ khi nào da mặt em mỏng như vậy?”

“Câu này của anh là ý gì?”

“Không có ý gì cả, ý trên mặt chữ.”

Tang Tửu thò đầu ra tranh luận với Ôn Quý Từ: “Tốt xấu gì em cũng có chút tiếng tăm đấy.”

Sau đó, Tang Tửu thầm bổ sung thêm một câu, mặc dù tiếng xấu nhiều hơn.

Ngay sau đó, Ôn Quý Từ phì cười, rất khẽ nhưng lập tức bị Tang Tửu tóm được: “Anh cười cái gì?”

“Em nghĩ sao?”

“…” Tang Tửu bị vạch trần, chột dạ tìm chuyện để nói: “Này.”

Tang Tửu cũng không gọi Ôn Quý Từ là anh trai, ba mẹ không có mặt, cô cũng chẳng cần phải che giấu, dù sao Ôn Quý Từ cũng có tâm lý như cô.

“Ôn Quý Từ, em nặng không?”

Một khoảng lặng thinh, chẳng ai trả lời cô.

Tang Tửu lắc hai chân, Ôn Quý Từ mặc kệ cô, cô cũng tự mình nói đến hăng say: “Sao anh không nói? Thấy anh cõng người ta điêu luyện đấy. Nói đi, anh từng cõng bao nhiêu cô gái rồi?”

Tang Tửu không biết mình giẫm vào bãi mìn nào của Ôn Quý Từ, anh đột nhiên dừng lại, tay bỗng buông lỏng, dọa Tang Tửu hoảng sợ vội ôm chặt lấy cổ anh.

Chân cô cũng móc chặt vào eo Ôn Quý Từ, cảm giác sống sót sau tai nạn khiến Tang Tửu không dám chạm vào giới hạn của Ôn Quý Từ nữa.

Ôn Quý Từ không vì vẻ hạ mình nhất thời của Tang Tửu mà tha cho cô.

Anh cố ý nhấc chân Tang Tửu khiến cô siết chặt hơn, lúc này anh mới phì cười một tiếng, trong giọng nói cố ý nói thật chậm như ẩn chứa màn sương xám lạnh lẽo trên núi.

“Ngay cả chuyện anh từng cõng phụ nữ mà em cũng biết?” Giọng điệu không giấu sự trào phúng.

Vừa dứt lời, Ôn Quý Từ lại thả lỏng tay, làm ra vẻ muốn ném Tang Tửu xuống núi: “Còn muốn anh cõng em nữa không?”

Tang Tửu thật sự không muốn đi bộ tiếp nữa, cô dịu giọng: “Muốn.”

Vì tư thế của hai người quả thực rất bắt mắt, người lên và xuống núi đều không kiềm được mà nhìn sang, nhưng Ôn Quý Từ làm như không cảm thấy, dáng vẻ vẫn thản nhiên như thường.

Ôn Quý Từ cụp mắt nhìn chằm chằm vào bàn tay của Tang Tửu đặt trước ngực anh, ngón tay trắng mịn lúc này đang vô thức vân vê qua lại, cho thấy vẻ chột dạ của chủ nhân.

Ôn Quý Từ nhìn chằm chằm vài giây rồi chậm rãi nói: “Yếu xìu như vậy, bây giờ người cõng em là anh, sao không thấy anh than mệt.”

“Gọi tiếng anh trai rồi lần này anh tha cho em.”

Tang Tửu do dự mấy giây, bản năng sinh tồn vẫn chiếm thế thượng phong.

Lúc này đột nhiên nổi gió, gió lạnh thổi phần phật bên tai khiến nó ngưa ngứa. giọng Tang Tửu lẫn trong tiếng gió, lọt vào tai Ôn Quý Từ.

“Anh trai.” Giọng không lớn, nhẹ nhàng hệt như gió rít.

Ôn Quý Từ siết chặt tay trên chân Tang Tửu, đôi môi mỏng cũng mím thành một đường thẳng.

Anh híp mắt nhìn ánh mặt trời vàng nhạt bên rìa núi, ngay cả đôi mắt đào hoa quyến rũ cũng nhuốm màu rực rỡ.

Giọng nói nhàn nhạt thốt ra hệt như ngọn lửa tàn bùng cháy trong ngày đông, khó phân biệt được vui giận: “Gọi lớn hơn đi.”