Ôn Nhu Luân Hãm

Chương 57




Vừa dứt lời, bầu không khí lại yên tĩnh, Tang Tửu cũng tỏ vẻ thông cảm, dù sao thì phải cho Trang Lan với Lâu Nguyệt thời gian để tiêu hóa.

Tang Tửu cúi đầu kéo dây áo ngủ của mình lại rồi xuống giường đi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân.

Hành động của Tang Tửu lớn tiếng như vậy, hai người vẫn đứng sững tại chỗ, cô còn tưởng phòng mình có thêm hai bức tượng.

Lúc Tang Tửu đang đánh răng nửa chừng thì Lâu Nguyệt và Trang Lan đã hoàn hồn, xông vào nhà vệ sinh, mỗi người giữ một bên, mắt nhìn Tang Tửu chằm chằm.

Tang Tửu sớm đã đoán được, sau khi cô nói ra tin này thì sẽ phải chịu sự tra hỏi của hai người họ mà.

“Ai theo đuổi ai? Chắc không phải anh cậu vừa về nước là cậu bắt đầu ra tay đấy chứ?” Trang Lan bắt lấy điểm quan trọng của vấn đề.

Tang Tửu vẫn đang đánh răng, trong miệng ngậm đầy bọt, giọng hơi ậm ờ không rõ.

“Anh ấy theo đuổi tớ.”

Dù sao thì cũng là Ôn Quý Từ mở miệng trước, tất nhiên là Ôn Quý Từ theo đuổi cô rồi. Trước đây cô từng mộng xuân Ôn Quý Từ, nhưng mà vậy không tính.

“Thảo nào tớ cứ cảm thấy ánh mắt anh cậu nhìn cậu là lạ, nói ghét thì không phải ghét, nói thích cũng chẳng phải thích, thì ra là có ý đồ khác với cậu.”

Lời nói không kịp thời của Lâu Nguyệt chẳng giúp ích được gì, Trang Lan lườm cô ấy, nếu Lâu Nguyệt có thể nhận ra thì sớm đã phấn khích đến phát điên rồi, vừa nãy Lâu Nguyệt còn sốc hơn cả mình.

Tang Tửu nhìn Lâu Nguyệt và Trang Lan trong gương, cô ra khỏi nhà vệ sinh, phía sau lập tức có thêm hai cái đuôi.

Chưa đi được mấy bước thì Tang Tửu bỗng quay đầu, nhìn hai người, như hạ quyết tâm: “Vậy hai cậu có suy nghĩ gì?”

Giọng Tang Tửu có vẻ do dự, cô thật sự rất muốn biết, cô với Ôn Quý Từ yêu nhau thì những người thân thiết bên cạnh cô sẽ nhìn nhận thế nào.

“Đồng ý hay là phản đối?”

“Làm gì có suy nghĩ gì khác, tất nhiên là ủng hộ rồi, hơn nữa cuối cùng tớ cũng tìm được couple có thể đẩy thuyền rồi.”

Cô gái nghiện net Lâu Nguyệt trước giờ luôn tràn đầy tình yêu thiếu nữ, cuối cùng bây giờ cũng xuất hiện couple rung động như vậy, cô ấy có thể không làm fan được sao?

“Trước đây tớ suy nghĩ cậu có thể ở bên ai, bây giờ cậu nói vậy, tớ lại có cảm giác vốn nên là vậy, có điều…” Trang Lan kéo thắt lưng Tang Tửu, giọng điệu cực kỳ mờ ám: “Tiến độ của hai người có phải nhanh quá không?”

Tang Tửu nhanh chóng che cổ áo lại, dở khóc dở cười nhìn hai cô bạn không ra bài theo lẽ thường của mình, gạt ngay suy nghĩ vớ vẩn trong đầu họ đi: “Dừng, đừng có nghĩ vặn vẹo, bọn tớ vẫn chưa làm chuyện đó.”

Vì Tang Tửu đã nhắc nhở như vậy, Lâu Nguyệt nhớ đến chuyện ở thành phố Thương. Tối đó Ôn Quý Từ đột nhiên gọi cho cô ấy, bảo cô ấy khuyên Tang Tửu về khách sạn giúp, vậy là bắt đầu từ lúc đó rồi.

“Thảo nào lần trước anh cậu bảo tớ đến thành phố Thương với cậu.”

“Chuyện khi nào thế, sao cậu không nói với tớ?” Trang Lan hoàn toàn không biết gì về chuyện này.

“Hồi mùa đông năm ngoái, trí nhớ của tớ vốn không tốt lắm, chẳng phải giờ nhớ ra rồi à.”

“Anh tớ gọi cho cậu?” Tang Tửu lần đầu nghe thấy chuyện này, Ôn Quý Từ chưa từng nói với cô.

Cô gián điệp Lâu Nguyệt không thẹn với lòng mà khen mình.

“Sau khi cậu vào khách sạn, tớ còn báo cáo với anh cậu. Nhưng mà lúc đó anh ấy nói một câu kỳ lắm, anh ấy bảo anh ấy nhìn thấy rồi. Tớ vừa nghe là biết ngay chắc chắn anh ấy theo cậu cả đoạn đường, nếu không sao lại nhìn thấy cậu vào khách sạn chứ.”

Lâu Nguyệt còn luyên thuyên không ngừng, nhưng suy nghĩ của Tang Tửu đã trôi xa.

Ký ức của Tang Tửu về đêm đó rất sâu sắc, cô nhớ nụ hôn trong bóng tối đó, cũng nhớ nhiệt độ cơ thể bất thường của Ôn Quý Từ, nhớ hôm đó trời cực kỳ lạnh.

Cô gần như có thể miêu tả rõ ràng hình ảnh lúc đó. Những đường kẻ xám trắng đan vào nhau tạo thành một bức tranh đầy sắc màu. Trạm xe bus xe đến người đi, ánh đèn neon rực rỡ, ban ngày dần xa nhưng lại chiếu sáng cả một vùng trời đêm, yên tĩnh mà cũng ồn ào.

Lúc đó, sau khi Ôn Quý Từ hôn cô, cô không nhận được một cuộc điện thoại nào, Ôn Quý Từ như một kẻ đánh úp vô trách nhiệm, bốc hơi khỏi thế giới.

Cho đến khi trợ lý Mạnh gọi cho cô, cô mới biết vì Ôn Quý Từ bệnh nên bị bác sĩ cưỡng chế nhập viện.

Là vì tối đó anh luôn đi theo cô, thế nên bệnh của anh mới nghiêm trọng sao?

Lâu Nguyệt để ý thấy Tang Tửu thất thần nên huơ tay trước mặt Tang Tửu: “Nghĩ gì đấy?”



Ký ức bị cắt ngang, lúc này ánh mắt Tang Tửu mới tập trung lại.

“Tớ không sao.” Tang Tửu cười: “Tối nay định gọi Tưởng Thiếu Du với Tống Hữu đến, dù sao Tống Hữu cũng biết rồi, còn mỗi Tưởng Thiếu Du thôi.”

Tang Tửu đã chuẩn bị sẵn sàng để công khai, tất nhiên cô phải tiết lộ tin này cho bạn của cô trước.

Vì muốn hỏi Ôn Quý Từ buổi tối có thời gian hay không, thế nên Tang Tửu phải gọi cho anh.

Lâu Nguyệt với Trang Lan nghe thấy giọng điệu tự dưng dịu dàng lại của Tang Tửu thì ở bên cạnh im lặng che miệng cười trộm, Tang Tửu dứt khoát chọn phớt lờ.

Sau đó, Lâu Nguyệt với Trang Lan không đi, bảo là muốn sửa soạn xinh đẹp cho Tang Tửu, ép Tang Tửu mặc chiếc váy mới mua.

Váy ngắn màu đỏ trên đầu gối, đôi chân thon dài cân đối và trắng như tuyết của Tang Tửu càng được tôn lên, hấp dẫn mê người.

Tang Tửu còn bị đè xuống trước gương trang điểm, trang điểm xong lại xinh đẹp đến chói mắt.

Theo lời Trang Lan nói, tối nay là một ngày trọng đại, tất nhiên phải xuất hiện với vẻ ngoài hoàn hảo nhất.

Sau khi sửa soạn xong, Tang Tửu lái xe đưa Lâu Nguyệt với Trang Lan đến câu lạc bộ Vân Mai.

Lúc chuẩn bị đi vào phòng bao, Tang Tửu đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng ở đầu kia hành lang, cô lập tức dừng lại: “Hai cậu vào trước đi, anh tớ đến rồi.”

Tang Tửu vừa nói thế, Trang Lan và Lâu Nguyệt cũng nhìn thấy Ôn Quý Từ, hai người lập tức cười đầy ẩn ý, còn rất chu đáo mà đẩy Tang Tửu: “Yên tâm, cậu với anh cậu từ từ nói chuyện, bọn tớ không vội chút nào đâu.”

Đối diện với lời trêu chọc, mặt Tang Tửu cũng chỉ nóng lên vài giây, sau đó cô gọi Ôn Quý Từ: “Anh.”

Nghe thấy giọng Tang Tửu, Ôn Quý Từ ngước mắt nhìn tới, anh bỗng dừng lại, cổ họng bất giác ngứa ran.

Đây không phải lần đầu Ôn Quý Từ nhìn thấy Tang Tửu trang điểm đậm, anh luôn biết Tang Tửu xinh đẹp, nhưng tối nay cô vô cùng quyến rũ.

Lúc này, Tang Tửu như một yêu tinh mê hoặc lòng người, cô càn rỡ kích thích mỗi một giác quan của Ôn Quý Từ.

Tà váy đỏ đong đưa hệt như khúc xạ ánh sáng, ngọn lửa thiêu đốt cứ thế cháy thẳng lên người anh.

Đôi mắt như ánh sao rơi, nụ cười đầy cám dỗ.

Phản ứng đầu tiên của Ôn Quý Từ là anh cam tâm tình nguyện rơi vào tình cảnh cô độc, đầu hàng vì cô.

Thậm chí Ôn Quý Từ còn nảy ra một suy nghĩ vô cùng ích kỷ, anh muốn giấu Tang Tửu đi, không ai tìm được cô, thậm chí không biết cô là ai.

Chỉ mình anh có thể nhìn thấy, có thể chạm vào, để cô chỉ cười với anh.

Đôi tay buông thõng bên người siết thành nắm đấm, đôi mắt đào hoa của Ôn Quý Từ nheo lại, nhìn Tang Tửu đăm đắm không hề chớp mắt.

Mà cô gái này vẫn chẳng hề hay biết gì, đi về phía anh, nắm lấy bàn tay đang siết chặt của anh, kéo anh rời khỏi ánh sáng đi vào trong bóng tối.

Tang Tửu tìm một hành lang khuất nẻo, bóng tối yên tĩnh, cô đang định nói với Ôn Quý Từ chuyện tối nay, không ngờ Ôn Quý Từ lại không màng gì hết mà cúi người xuống, muốn hôn lên môi cô.

Mặc dù ở đây không có ai nhưng có camera mà, Tang Tửu luống cuống ngoảnh đầu đi, nhưng Ôn Quý Từ vẫn áp sát tới như bị mê hoặc.

Nụ hôn rơi vào khoảng không, môi Tang Tửu sượt qua áo sơ mi Ôn Quý Từ.

“Bình tĩnh một chút!” Tang Tửu không biết Ôn Quý Từ làm sao, lập tức ngăn hành động tiếp theo của anh lại. Ôn Quý Từ nhận ra vẻ căng thẳng của Tang Tửu, anh hít sâu mấy hơi, chống tay lên tường, ép mình lùi lại một bước.

Sau khi kéo khoảng cách với Tang Tửu, Ôn Quý Từ cũng bình tĩnh lại.

Nếu không, hương thơm trên người Tang Tửu sẽ không kiểm soát được mà xộc vào mũi anh, chắc chắn Tang Tửu không muốn anh hôn cô ngay tại đây.

“Tìm anh?” Ôn Quý Từ như đã bình tĩnh lại, nhưng giọng nói trầm khàn vô cũng cuốn hút vang lên rõ ràng trên hành lang mờ tối, trong giọng nói anh chất chứa cảm xúc.

Tang Tửu không muốn camera ghi được cảnh cô và Ôn Quý Từ hôn nhau, nhưng nắm tay thì vẫn được, cô tránh ống kính, nhẹ nhàng vươn tay.

Tang Tửu nhét tay vào lòng bàn tay Ôn Quý Từ, vuốt ve vài cái.

Vừa nắm tay anh, cô đã cảm nhận được lực, tay cô hoàn toàn bị bao trùm.



“Em đã nói thẳng với Lâu Nguyệt và Trang Lan rồi.”

Ôn Quý Từ thấp giọng hỏi: “Nói thẳng cái gì?”

“Tất nhiên là nói chuyện anh là bạn trai em.”

Tang Tửu chỉ gọi điện bảo Ôn Quý Từ đến nhưng không nói với anh chuyện cô muốn tuyên bố, Ôn Quý Từ vừa nghe Tang Tửu nói thế là hiểu ra ngay.

“Lát nữa muốn nói với mọi người?”

Tang Tửu gật đầu.

Chút không vui vì vừa rồi không hôn được Tang Tửu hoàn toàn biến mất, Ôn Quý Từ cong môi, rõ ràng tâm trạng trở nên tốt hơn, anh vô cùng hài lòng với thái độ không giấu không giếm này của Tang Tửu.

Tang Tửu nhận ra Ôn Quý Từ đang vui, cô cũng cười theo. Cô chợt nhớ ra mục đích thật sự của mình, cô nắm tay Ôn Quý Từ lắc mấy cái.

Ngoài thông báo chuyện vừa rồi với Ôn Quý Từ, Tang Tửu gọi anh đến còn một nguyên nhân nữa.

Cô muốn hỏi chuyện xảy ra sau đó hôm ở thành phố Thương, muốn biết Ôn Quý Từ đã làm những gì.

Còn chưa kịp hỏi thì Trang Lan đột nhiên xuất hiện ở đầu kia hành lang: “Mọi người đến đủ rồi.”

Vừa dứt lời, Trang Lan mới nhìn thấy Tang Tửu và Ôn Quý Từ đang nắm tay nhau, cô ấy lập tức ngẩn ra rồi nhanh chóng phản ứng lại: “Quấy rầy rồi.”

Nói xong, Trang Lan bỏ chạy. Tang Tửu chỉ đành dằn vấn đề vừa rồi lại, định lát về sẽ hỏi sau.

“Vào trước đã.” Tang Tửu rút tay ra khỏi tay Ôn Quý Từ rồi đi vào phòng bao, Ôn Quý Từ chậm rãi theo sau cô.

Trong phòng bao, ngoài Tưởng Thiếu Du không biết chuyện ra thì những người còn lại đều đã biết. Nhưng họ sẽ không nói trước với anh ta, dù sao thì bất ngờ phải do đương sự tuyên bố thì mới có ý nghĩa.

Tang Tửu vào phòng bao trước, Tưởng Thiếu Du – người không hề hay biết gì về chuyện sẽ xảy ra tiếp theo, vẫn chào hỏi Tang Tửu như bình thường.

Ôn Quý Từ chỉ theo sau Tang Tửu một bước, Tang Tửu đang định gọi tên Ôn Quý Từ thì không ngờ ngay sau đó, Ôn Quý Từ đã đặt tay lên vai Tang Tửu.

Ôn Quý Từ quay đầu sang một bên, đường nét khuôn cằm rõ ràng, nói chuyện với Tang Tửu đầy dịu dàng, cử chỉ thân mật.

Lúc trước có thể vẫn phải tém lại, nhưng bây giờ Ôn Quý Từ còn chẳng thèm che giấu, cứ bày rõ tình cảm và dục vọng chiếm hữu Tang Tửu ra trước mặt mọi người.

“Ngồi bên đó nhé?”

Làm khó Tưởng Thiếu Du vừa chào hỏi được một nửa, những lời còn lại bị nuốt vào bụng, nhìn Tang Tửu và Ôn Quý Từ tương tác với nhau hệt như thấy ma.

Một lúc lâu sau anh ta vẫn chưa có phản ứng gì, giống y như đúc phản ứng của Lâu Nguyệt và Trang Lan trước đó.

Khoảng thời gian này Tống Hữu kiềm nén như sắp chết đến nơi, từ lúc biết Ôn Quý Từ và Tang Tửu yêu nhau, ngay cả bạn thân nhất anh ta cũng phải giấu. Bây giờ khó khăn lắm mới có thể nói ra.

Tống Hữu vừa định khoe khoang mình đã biết chuyện từ lâu thì Ôn Quý Từ và Tang Tửu ngồi ngay đối diện anh ta, anh ta lại biến thành người câm.

Hồi lâu sau, Tống Hữu mới chỉ vào trước áo của Ôn Quý Từ.

“Mới được một thời gian mà hai người… hai người đã…”

Nghe thế, mọi người đều dồn mắt nhìn áo Ôn Quý Từ, Tang Tửu cũng lập tức nhìn theo ánh mắt của Tưởng Thiếu Du.

Trên áo sơ mi nhạt màu của Ôn Quý Từ có một dấu môi đỏ vô cùng rõ ràng.

Tang Tửu bỗng chốc đỏ mặt, cô lập tức đoán ra ngay, chắc chắn là vừa rồi lúc ở góc rẽ đã cọ phải.

Ai bảo Ôn Quý Từ dựa sát quá, son môi của cô khó tránh khỏi cọ vào áo anh. Trước khi ra ngoài cô còn chọn son màu đỏ tươi dưới sự xúi giục của Trang Lan với Lâu Nguyệt.

Dấu môi không hợp với khí chất lạnh lùng xa cách của Ôn Quý Từ, nhưng màu đỏ lại bất ngờ khiến Ôn Quý Từ toát lên vài phần trêu ngươi.

Anh như không hề bận tâm cảnh này sẽ làm hỏng hình tượng của mình, mà thản nhiên đặt tay phía sau Tang Tửu.

Giọng Ôn Quý Từ chậm rãi, thoải mái gần như kiêu ngạo: “Bạn gái tôi hôn tôi, cậu có ý kiến?”