Ôn Nhu Luân Hãm

Chương 56




Tang Tửu vốn còn nghĩ Ôn Quý Từ không biết, đợi cúp rồi cô ra khỏi bồn tắm. Bây giờ bị Ôn Quý Từ vạch trần, cô lập tức vươn tay định tắt máy.

Ôn Quý Từ lên tiếng ngăn lại: “Đừng tắt.”

Như một câu thần chú, không hiểu sao Tang Tửu lại dừng lại, cô mất tự nhiên nói: “Chẳng phải anh nói em cố ý à? Vậy em tắt cho anh xem.”

Ôn Quý Từ rất hiểu tính Tang Tửu, cũng biết cô sẽ không thể từ chối những chuyện gì. Anh giả vờ ấn huyệt thái dương: “Làm việc mệt lắm, anh muốn nhìn em thêm một lúc.”

Ôn Quý Từ cố ý đè thấp giọng, cau mày lại, như thể thật sự là làm việc rất mệt. Về việc hạ mình để lấy được đồng cảm của Tang Tửu, Ôn Quý Từ làm chẳng chút áp lực.

Quả nhiên, Tang Tửu không kiên quyết tắt video nữa, chỉ di chuyển điện thoại lên rồi đưa đến gần hơn. Lúc này, trong màn hình là khuôn mặt Tang Tửu, không nhìn thấy phong cảnh gì nữa.

Ôn Quý Từ cong đôi môi mỏng, bình tĩnh thôi cười. Anh nhìn Tang Tửu đăm đắm một lúc, đột nhiên hỏi: “Tinh dầu mùi gì vậy?”

Cái câu hỏi chẳng đâu vào đâu này khiến Tang Tửu ngẩn ra, cô không tài nào hiểu được ý của Ôn Quý Từ, nhưng vẫn ngoan ngoãn đáp: “Mùi hoa hồng.”

Ngay sau đó, đôi mắt đào hoa của Ôn Quý Từ nhướng lên, ý cười càng thêm sâu. Không biết có phải là ảo giác của Tang Tửu hay không, trong nụ cười đó toát vẻ xâm lược, như gần trong gang tấc.

“Mấy hôm trước khi anh về nước, em ngủ trộm trên giường anh, chăn gần như đều là mùi này…”

Ôn Quý Từ nói rất thản nhiên, nhưng Tang Tửu cũng biết, nửa câu còn lại Ôn Quý Từ chưa nói chắc chắn chẳng phải lời đứng đắn gì.

Một câu nói không hề báo trước khiến Tang Tửu gần như không cầm chắc điện thoại, điện thoại trong tay cô nghiêng đi, một khắc trước khi rơi vào nước đã được Tang Tửu cứu về.

May mà cô nhanh tay, điện thoại chưa rơi vào nước, nếu không cô cũng không biết nên trách tố chất tâm lý của mình không đủ hay trách Ôn Quý Từ nói chuyện không cảnh báo trước với cô một tiếng.

Mà Tang Tửu không hề hay biết rằng, vừa rồi vì màn hình điện thoại bị ngược đã khiến những cảnh không nên lọt vào ống kính lướt qua, thực sự cám dỗ con người ta.

Ôn Quý Từ thản nhiên nhìn Tang Tửu tay chân luống cuống, nhưng ngón tay anh bất giác xoa vào nhau.

Tang Tửu cầm điện thoại lại, hình ảnh dừng ngay trên vai mình.

Không ngờ thứ chờ đợi cô lại là tiếng cười của Ôn Quý Từ, ngón trỏ của anh hờ hững đặt bên môi, ý cười xuyên qua khe hở ngón tay anh.

“Cố ý à? Khao anh thì cũng không cần thế này chứ?”

Tang Tửu hiểu ngay ý của Ôn Quý Từ, khuôn mặt vốn bị xông đỏ lại càng đỏ hơn: “Em làm gì có? Anh không nhìn thấy gì hết mà cứ suy nghĩ bậy bạ.”

Trước giờ Tang Tửu luôn thua Ôn Quý Từ khoản trêu ghẹo, Ôn Quý Từ híp mắt lại, khóe môi nhếch lên.

“Nếu những thứ không nên nhìn và không nên sờ, anh đều làm hết, vậy em định làm gì anh?”

Tang Tửu đang nghĩ nên phản bác thế nào thì bên ngoài phòng tắm có giọng nói vang lên, Tang Mai đúng lúc đẩy cửa đi vào: “Đang nói chuyện với ai vậy? Sao còn chưa ngủ?”

Tang Mai nghĩ Tang Tửu đã ngủ rồi nên muốn vào xem thử, bà nghe thấy giọng nói truyền ra từ phòng tắm nhưng không rõ được nội dung cụ thể, thế nên tò mò hỏi.

Tang Tửu còn chẳng nói với Ôn Quý Từ tiếng nào đã dứt khoát tắt video, đặt điện thoại sang một bên như thể điện thoại là củ khoai nóng bỏng tay.

Lúc này, Tang Mai mở cửa phòng tắm, Tang Tửu co mình trong bồn tắm, như thể chẳng xảy ra chuyện gì.

Khó khăn lắm cô mới bình tĩnh lại: “Vừa rồi con đang xem phim.” Tang Mai không hề nghi ngờ mà giục: “Đừng ngâm lâu quá, cẩn thận chóng mặt đấy.”

Cho đến khi Tang Tửu nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng đóng cửa thì cô mới hoàn toàn thả lỏng, quả nhiên yêu đương lén lút chẳng dễ dàng gì.

Vốn dĩ Tang Tửu muốn sáng hôm sau sẽ về Cầm Thủy Loan, nhưng đột nhiên có thay đổi, Ôn Cố Đình bảo Tang Tửu và Tang Mai đưa bà cụ Ôn đến phòng trưng bày mới khai trương để thư giãn.

Đi rồi về, lúc Tang Tửu đến Cầm Thủy Loan thì đã là buổi tối.

Ánh mặt trời cuối cùng cũng lặn, sắc đêm buông xuống, thỉnh thoảng có cơn gió nhẹ thổi qua.

Xe vừa dừng lại, Tang Tửu đã vô thức ngẩng đầu nhìn phòng của Ôn Quý Từ trên tầng hai, đèn tắt, bóng cây lay động che đi phân nửa.



Rõ ràng không có ai trong phòng.

Tang Tửu cau mày, từ tối qua đến giờ cô không nhận được một cuộc điện thoại nào của Ôn Quý Từ. Anh lại đang tăng ca sao?

Tang Tửu không khỏi hơi ủ rũ, cô biết công việc của Ôn Quý Từ rất bận, nhưng vẫn kiềm lòng không đậu mà nhớ anh.

Mãi cho đến khi Tang Tửu vào biệt thự thì mới phát hiện, không chỉ phòng Ôn Quý Từ không mở đèn mà cả căn biệt thự đều không mở đèn.

Cửa phía sau đóng lại, cả căn nhà chìm trong bóng tối.

Tang Tửu chớp mắt, cố gắng làm quen với bóng tối lúc này. Cô cảm thấy lạ, theo lý mà nói thì quản gia sẽ luôn để đèn trong phòng khách, sao bây giờ lại tắt hết vậy nhỉ.

Tang Tửu nhíu mày, đưa tay mò mẫm công tắc trên tường, định mở đèn lên. Còn chưa kịp ấn vào thì hơi thở quen thuộc chợt đến gần cô.

Giây sau đó, một đôi tay ôm lấy eo Tang Tửu, tiếp theo, chân cô lơ lửng trên không rồi được đặt lên tủ bên cạnh.

Còn chưa kịp phát ra tiếng thì nụ hôn vội vàng mạnh mẽ rơi xuống, Ôn Quý Từ đứng trước người cô, khoảng cách giữa anh và cô rất gần.

Ôn Quý Từ chống một tay bên tủ, tay kia ôm eo Tang Tửu.

Cho dù vậy, Ôn Quý Từ vẫn thấy không đủ, anh giữ gáy Tang Tửu, khiến chút khoảng cách duy nhất cũng biến mất.

Lặp đi lặp lại, không có điểm dừng, vẻ giãy giụa lúc đầu của Tang Tửu cũng biến thành nghe theo, sau khi nhận ra hơi thở của Ôn Quý Từ, tay cô ôm cổ anh.

Nụ hôn của Ôn Quý Từ như lòng tham không đáy, chiếm lấy chút không khí cuối cùng trong miệng Tang Tửu.

Ôn Quý Từ ôm eo Tang Tửu hơi chặt, Tang Tửu buộc phải ngửa cổ ra sau một chút, nhưng Ôn Quý Từ lại tiến thêm một bước.

Tang Tửu cảm nhận được nhiệt độ trên môi rời đi, nhưng lại phát hiện đây không phải kết thúc.

Ôn Quý Từ đột ngột cúi đầu, hôn lên cổ cô, cuối cùng dừng lại ở xương quai xanh, giày vò, nhiệt độ nóng bỏng vướng vít.

Trong bóng tối, ánh trăng duy nhất mờ ảo, Tang Tửu cảm thấy ngứa ngáy, yếu ớt đẩy Ôn Quý Từ ra.

Lý trí đã mất quay trở lại, Tang Tửu bắt đầu hơi thấy sợ, cô kề sát bên tai Ôn Quý Từ, thấp giọng nói: “Liệu có người không?”

Ôn Quý Từ nghe ra được sự căng thẳng trong giọng nói của Tang Tửu, anh cũng nhẹ giọng, khàn đặc nói: “Quản gia về phòng lâu rồi, thế nên em khẽ tiếng thôi.”

Bàn tay sau đầu Tang Tửu không lập tức rút về, thậm chí Ôn Quý Từ còn mặc sức quyến luyến từng tấc da sau tai cô.

Gần một ngày không gặp Tang Tửu, Ôn Quý Từ càng nghĩ đến điều này thì trong lòng càng ngứa ngáy, mãi cho đến lúc hôn được Tang Tửu, cảm giác nóng rát phiền não mới dần dịu đi.

“Có muốn anh bế em lên lầu không?”

Tất nhiên Tang Tửu không thể đồng ý, cô chỉ lần nữa ngạc nhiên, rốt cuộc là ai cho Ôn Quý Từ lá gan, sao anh có thể ngang nhiên không sợ gì hết thế này?

“Em tự đi được.” Tang Tửu lập tức từ chối yêu cầu của Ôn Quý Từ.

Tang Tửu nóng lòng muốn nhảy xuống khỏi tủ, nhưng lại quên mất vết thương trên chân, may mà Ôn Quý Từ còn nhớ, cô vừa khéo nhảy vào lòng anh.

Ôn Quý Từ phì cười, anh ôm chặt lấy Tang Tửu, tuyệt đối sẽ không để cô ngã xuống đất.

“Lần sau làm động tác nguy hiểm thì có thể báo trước một tiếng không?”

Tang Tửu cũng biết mình đuối lý nên không phản bác, cô muốn từ từ đi lên lâu, nhưng trước giờ lời ngăn cản của Tang Tửu hoàn toàn không có hiệu quả với Ôn Quý Từ, anh bế ngang Tang Tửu lên. Đèn không mở, cứ thế bước nhanh về phía cầu thang trong ánh sáng mờ mịt.

Trước giờ chỉ mỗi Tang Tửu có cảm xúc căng thẳng, cô lắc chân: “Anh đừng dùng tư thế này.”

Nếu quản gia đột ngột ra ngoài, nhìn thấy Ôn Quý Từ nửa đêm nửa hôm bế cô lên lầu bằng tư thế này, cô có giải thích thế nào cũng không rõ được.

Ôn Quý Từ dừng lại, ung dung quan sát: “Không dùng tư thế này, vậy đổi lại tư thế vừa rồi?”

Tang Tửu còn suy nghĩ tư thế vừa rồi là tư thế gì, vừa nghĩ ra là mặt bốc khói, người đầy lòng riêng chắc là Ôn Quý Từ.



Cứ thế, Tang Tửu không dám đưa ra ý kiến nào nữa.

Trong bóng tối, Ôn Quý Từ bước đi rất vững vàng, nhưng ánh sáng quá mờ, trái tim Tang Tửu đầy căng thẳng, huống hồ còn đang leo cầu thang.

Tang Tửu không dám cử động lộn xộn, sợ Ôn Quý Từ bước hụt một bước thì hai người đều té từ trên cầu thang xuống mất.

Màn đêm yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân khẽ khàng bước lên từng bậc, trái tim vốn căng thẳng của Tang Tửu cũng bình tĩnh lại.

Cơ thể cứng đờ của cô thả lỏng, có Ôn Quý Từ ở đây, sao anh có thể để cô ngã được.

Cầu thang không dài, chẳng mấy chốc đã lên đến đầu cầu thang.

Phòng Tang Tửu ở góc rẽ của cầu thang, cô đang đợi Ôn Quý Từ đặt cô xuống, nhưng lại thấy anh đi lướt qua phòng, bế cô đến thẳng phòng anh.

“Đợi đã!” Tang Tửu lập tức giẫm phanh, cố gắng nắm lấy lan can, hoảng loạn nói: “Có phải anh đi nhầm phòng không?”

Ôn Quý Từ vốn chỉ định chọc Tang Tửu, anh đi được vài bước thì lùi lại, bế cô vào phòng cô.

Đợi Tang Tửu ngồi bên mép giường rồi, Ôn Quý Từ đưa tay véo mũi cô: “Đồ nhát gan.”

Giọng Ôn Quý Từ thấp thoáng ý cười, hệt như đang cười nhạo Tang Tửu. Nói xong ba chữ này, anh đứng lên đi ra khỏi phòng.

Tất nhiên Tang Tửu không phục, cô đối chói gay gắt với Ôn Quý Từ nhiều năm như vậy, bây giờ bị Ôn Quý Từ khiêu khích, tính hiếu thắng vô nghĩa của cô lại trỗi dậy.

Đã nói cô là đồ nhát gan rồi, vậy lần sau cô sẽ khiến Ôn Quý Từ nhìn thấy thế nào gọi là táo bạo.

Nhưng lời này Tang Tửu chỉ dám nghĩ thầm.

Sáng sớm hôm sau, Tang Tửu vừa tỉnh thì có một vị khách không mời đến Cầm Thủy Loan, không những một mà tận hai người.

Hôm đó, sau khi ở nhà Trang Lan tuyên bố tin tức bùng nổ kia, Tang Tửu lập tức đến nhà tổ, Trang Lan với Lâu Nguyệt muốn bắt người hỏi cũng không được.

Bây giờ vừa nghe nói Tang Tửu đã về, thế nên sáng nay cùng đuổi đến. Tang Tửu đang mơ màng ngủ, thấy Trang Lan với Lâu Nguyệt đến thì cũng chỉ tùy tiện chào hai người: “Hai cậu tự chơi trước đi.”

Nói xong, Tang Tửu trở mình muốn ngủ tiếp, nhưng Lâu Nguyệt chẳng dễ gì mới có thể thám thính sự thật, sao có thể bỏ qua cho Tang Tửu được.

Mỗi người một bên, Trang Lan với Lâu Nguyệt dựng Tang Tửu dậy.

“Bây giờ là lúc ngủ à? Đợi cậu nói ra đối tượng yêu đường rồi bọn tớ để cậu ngủ đủ luôn.”

Dưới những lời đe dọa và dụ dỗ của hai người, cuối cùng Tang Tửu ngồi dậy. Cô dụi mắt, muốn mình tỉnh táo hơn, dù sao thì cái hố này là cô tự đào cho mình mà.

Vì động tác của Tang Tửu nên dây váy ngủ trượt xuống, lộ ra vết hôn đỏ mờ trên cổ.

Chỉ trong thoáng chốc nhưng vẫn bị Trang Lan nhanh chóng bắt được, cô ấy chỉ vào xương quai xanh của Tang Tửu, tay run lên, nói năng lộn xộn: “Đây… đây… chắc không phải là dấu hôn trong truyền thuyết đấy chứ?”

Da Tang Tửu vốn trắng, dấu đỏ trên xương quai xanh của cô càng rõ ràng dễ thấy hơn.

Cả Lâu Nguyệt và Trang Lan đều không ngờ, Tang Tửu chẳng những có bạn trai mà còn bắt kịp tiến độ của hai mươi mấy năm qua.

Tang Tửu lập tức trở thành đối tượng bị nhắm vào, xương quai xanh bị hai người nhìn chòng chọc không tha, Tang Tửu đau đầu, cô biết là dấu hôn tối qua Ôn Quý Từ tạo ra.

Để chặn câu hỏi tiếp theo lại, Tang Tửu chọn ngả bải chuyển đề tài: “Đối tượng yêu đương là anh trai tớ.”

Tang Tửu bình tĩnh, nhưng người khác thì không thế, tin tức đột ngột này khiến hai người họ choáng váng.

Sau đó là một khoảng im lặng rất lâu, lúc Tang Tửu tưởng hai người họ sốc đến nỗi mất tiếng thì Lâu Nguyệt bắt đầu hỏi một câu kỳ lạ, giọng ngập ngừng: “Tiểu Tửu, có phải cậu nhận anh trai khác không?”

“Ngoài Ôn Quý Từ ra tớ còn có anh trai khác à?”

Tang Tửu nhìn dáng vẻ khó mà tin được của Lâu Nguyệt với Trang Lan, dứt khoát giúp họ ôn lại sự thật. Cô cười tít mắt, nói lại từng chữ vô cùng rõ ràng: “Nói cách khác, Ôn Quý Từ là bạn trai tớ.”