Trong mắt Cổ Sa, Tang Tửu hoàn toàn không xứng có được chiếc nhẫn này, Tang Tửu biết viên kim cương bên trên đáng giá bao nhiêu sao?
Tang Tửu cứ thế tùy tiện đeo vào cổ, dường như hoàn toàn không hề để tâm.
Trong đầu cô ta xuất hiện mấy chữ, phí phạm của trời.
Rõ ràng Tang Tửu nhận ra Cổ Sa đang thất thần, cô nghiêng người tới: “Tiền bối, sao vậy?”
Dường như bị giọng nói của cô đánh thứ, Cổ Sa hoàn hồn, khôi phục lại vẻ bình tĩnh: “Không có gì, biểu hiện của cô hôm nay không tồi.”
Cho dù Cổ Sa có che giấu tốt cỡ nào thì Tang Tửu cũng có thể nhìn ra lời khen của cô ta không thật lòng.
Tang Tửu cười, không nhiều lời: “Cảm ơn tiền bối.”
Sau khi rời khỏi phim trường, Tang Tửu ngồi trong xe suy nghĩ, thái độ của Cổ Sa dành cho cô hơi kỳ quặc.
Tang Tửu từng nghe đến những tin đồn về Cổ Sa, mặc dù bia miệng của cô ta tốt nhưng tính tình nóng nảy, không thể nào quan tâm đến một người mới ngay ngày đầu vào đoàn phim được. Lẽ nào màn tiếp ứng nặc danh kia chọc giận cô ta rồi?
Tang Tửu hoàn toàn không tìm được manh mối gì về chuyện này, có thế nào thì cô cũng không nghĩ ra được người tiếp ứng cho cô lại là Nghiêm Mô bị cô hắt rượu.
*
Lúc không cần quay phim, vốn dĩ Tang Tửu có thể ở nhà nghỉ ngơi, nhưng Tang Mai lại kiếm chuyện cho cô làm.
“Lê Nguyên là con trai của bạn mẹ, thằng bé vừa từ nước ngoài về, vẫn chưa quen với thủ đô cho lắm nên con đưa thằng bé đi đây đi đó dạo đi.”
Dường như biết Tang Tửu sẽ từ chối, Tang Mai lại nói: “Mẹ biết con bận, nếu con thật sự không thể đi được thì mẹ đi, không phiền đến con nữa.”
Tang Tửu nào có từ chối Tang Mai, thế là chuyện này cứ quyết định như thế.
Trước khi ra ngoài, Tang Tửu nhìn gương, chỉnh lại khẩu trang. Cô ngồi trên xe đến quán cà phê Hoa Thần, cà phê và món điểm tâm ngọt ở đây rất có tiếng, giá cũng cao hơn nhiều so với giá thị trường.
Tang Mai nói Lê Nguyên đã đặt phòng bao ở quán cà phê Hoa Thần rồi, cô đến thẳng đó là được.
Tang Tửu đến nơi, cô vừa đi về phía phòng bao vừa nghĩ ngợi, chẳng phải cô phải đưa Lê Nguyên đi dạo à, sao cứ cảm thấy Lê Nguyên còn rành ở đây hơn cả cô thế nhỉ.
Tang Tửu không nghĩ nhiều mà đi vào phòng bao, Lê Nguyên vừa thấy Tang Tửu đã đứng lên, cười nói: “Chào Tang tiểu thư, tôi là Lê Nguyên.”
Tang Tửu lịch sự gật đầu, cô nhìn Lê Nguyên, anh ta trông khôi ngô, trên người mang theo phong độ của người trí thức, mặc một bộ vest, trông vô cùng trang trọng.
Sau khi ngồi xuống, Lê Nguyên đẩy menu đến trước mặt Tang Tửu: “Tang tiểu thư thích gì thì cứ gọi đi.”
Tang Tửu gọi cà phê và điểm tâm ngọt, Lê Nguyên nhìn Tang Tửu, dường như anh ta hơi căng thẳng: “Tôi tự giới thiệu trước, năm nay tôi hai mươi bảy, hiện tại là một bác sĩ ngoại khoa.”
Tang Tửu hờ hững lắng nghe, tại sao Lê Nguyên lại muốn nói tuổi tác và nghề nghiệp của anh ta cho cô, mấy cái này liên quan gì đến cô?
Lúc này, Lê Nguyên lại nói tiếp: “Bình thường tôi thích bơi lội, chơi bóng rổ, không biết sở thích của Tang tiểu thư là gì?”
Khoan đã? Tang đại tiểu thư thông minh lanh lợi càng nghe càng thấy sai sai, chẳng phải bảo chỉ cần tận tình làm chủ nhà thôi à? Sao cứ có cảm giác như đang xem mặt nhỉ?
Tang Tửu bỗng chốc hiểu ra, thì ra Tang Mai giấu cô, muốn để cô với Lê Nguyên xem mặt.
Tang Tửu hoàn toàn không muốn yêu đương, cô cố ý nói: “Thực ra con người tôi chẳng có sở thích gì, chỉ thích tiêu tiền thôi, một tháng ít nhất phải tiêu mấy triệu, thỉnh thoảng tiêu cả chục triệu cũng là bình thường.”
Tang Tửu thầm nghĩ, tôi nói vậy anh còn còn nói tiếp được gì nữa?
Kết quả Lê Nguyên cười: “Tang tiểu thư lớn lên trong nhung lụa, thích tiêu tiền là vô cùng bình thường.”
Tang Tửu: “…”
Tang Tửu lại nghĩ ra một chiêu, cố ý nhắc nhở: “Anh biết đấy, tôi hắt rượu và Nghiêm Mô, tính tình của tôi không tốt lắm.”
Lê Nguyên vẫn cười: “Tang tiểu thư thẳng tính, chắc chắn là Nghiêm Mô làm gì đó không thỏa đáng, tôi thông cảm cho Tang tiểu thư mà.”
Tang Tửu: “…” Câu này bảo cô tiếp lời thế nào được!
Cho dù Tang Tửu nói thế nào thì Lê Nguyên luôn nở nụ cười ôn hòa, Tang Tửu bất lực, tìm cớ đi vệ sinh để nghĩ cách khác.
Lúc Tang Tửu đi thì bị Tưởng Thiếu Du nhìn thấy, Tưởng Thiếu Du liếc nhìn người đàn ông trong phòng bao, anh ta nghĩ ngợi rồi chân bước rẽ hướng, đi về phía Thế Hòa.
Lúc Tưởng Thiếu Du đến Thế Hòa, Ôn Quý Từ đang đọc tài liệu, anh rũ mắt, vẻ mặt không có biểu cảm gì.
Tưởng Thiếu Du nghĩ đến cảnh tượng nhìn thấy ban nãy, nói với vẻ hóng hớt: “A Từ, cậu đoán xem hôm nay tôi thấy ai đang xem mắt?”
Ôn Quý Từ chẳng thèm ngẩng đầu: “Không có hứng thú.”
Tưởng Thiếu Du sớm đã đoán được câu trả lời của Ôn Quý Từ, anh ta tự nói: “Tôi thấy em gái cậu đang…”
Hai chữ rõ ràng đó lọt vào tai Ôn Quý Từ, anh ngẩng phắt đầu lên, giọng nói hơi trầm: “Cậu nói ai?”
Mặc dù Tưởng Thiếu Du thấy phản ứng của Ôn Quý Từ rất lạ, nhưng anh ta không hỏi kỹ mà nói tiếp: “Hình như em gái cậu đang xem mắt.”
Vừa dứt lời, Ôn Quý Từ đột nhiên đứng lên đi về phía cửa, anh đi rất vội, ngay cả áo khoác cũng không cầm.
Tưởng Thiếu Du khó hiểu: “A Từ, cậu đi đâu đấy?”
Không ai trả lời anh ta.
Ôn Quý Từ không nhìn ngang liếc dọc mà đi thẳng qua bên cạnh Tưởng Thiếu Du, môi anh mím thành một đường thẳng như đang giấu cảm xúc rất sâu.
Ôn Quý Từ đi rất nhanh, lúc Tưởng Thiếu Du nhìn ra ngoài cửa, cửa mở toang nhưng đã không thấy bóng dáng anh đâu nữa, chỉ có tiếng gió vù vù.
Ôn Quý Từ ngồi trên chiếc Pagani, anh dùng lực mở cửa xe nhưng tay lại hơi run rẩy. Anh hít sâu một hơi, ép mình phải bình tĩnh.
Xe đi về phía trước, tay Ôn Quý Từ gác trên vô lăng, xương bàn tay hơi gồ lên, mu bàn tay trắng bệch nổi lên gân xanh.
Gió ngoài cửa sổ phần phật thổi qua, mọi thứ như trở thành ảo ảnh. Lúc này, trong đầu Ôn Quý Từ chỉ vang vọng một câu. Cô đang xem mắt… cô đang xem mắt.
Câu này như một tia chớp trắng, mở ra đi bóng tối ngưng tụ, cũng mở ra cảm xúc u ám trong đáy lòng Ôn Quý Từ.
Ôn Quý Từ đột nhiên giẫm chân ga, tăng tốc, xe lao nhanh về trước.
Quán cà phê Hoa Thần hơi xa Thế Hòa, nhưng Ôn Quý Từ đã rút ngắn thời gian gấp mấy lần, chẳng mấy chốc đã đến đây.
Ôn Quý Từ bước nhanh vào quán cà phê, đi đến bên ngoài phòng bao mà Tưởng Thiếu Du nói.
Anh mở cửa, dáng người mảnh mai kia lọt vào mắt anh.
Vào khoảnh khắc nhìn thấy Tang Tửu, tất cả lý trí của Ôn Quý Từ đều sụp đổ, tất cả những kiềm nén và ẩn nhẫn đều trở thành trò cười.
Tang Tửu không biết Tưởng Thiếu Du nói chuyện cô với Lê Nguyên xem mắt cho Ôn Quý Từ, cô nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu lên rồi sững sờ. Sao Ôn Quý Từ lại đến đây?
Ôn Quý Từ đi đến bên cạnh Tang Tửu, anh bỗng cúi người xuống, đặt tay lên bả vai cô rồi kéo cả người cô lên.
Mỗi một chữ Ôn Quý Từ thốt ra đều rất hờ hững và lạnh lùng: “Đi theo anh.”
Tang Tửu nhìn Lê Nguyên: “Đợi đã…” Mặc dù cô cũng không muốn ngồi đây, nhưng theo phép lịch sự thì trước khi đi phải chào tạm biệt một tiếng chứ.
Đáy mắt Ôn Quý Từ đen kịt, anh lên tiếng, vẫn là câu cũ nhưng giọng điệu lạnh lùng hơn: “Đi theo anh.”
Tang Tửu bị kéo đi, nhưng cô không quên đeo khẩu trang.
Ôn Quý Từ dùng lực rất mạnh, anh gần như kéo cả người cô đi tới trước, Tang Tửu không có sức để phản kháng, chỉ có thể rời đi với anh.
Tang Tửu ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn cằm lạnh lùng của Ôn Quý Từ.
Dáng vẻ không chút biểu cảm của Ôn Quý Từ đáng sợ quá, hệt như cơn gió cuồn cuộn trong ngày đông, gió bị xé toạc nhưng cái lạnh phía sau lại càng rét buốt hơn.
Trong lòng Tang Tửu bất giác thấy hoảng sợ, cô muốn giằng tay ra nhưng chẳng thấm vào đâu.
Thậm chí cô còn cấu vào cánh tay Ôn Quý Từ, nhưng anh như thể không cảm thấy đau, vẫn nắm chặt lấy tay cô, hoàn toàn không thoát được.
Tang Tửu hít sâu một hơi: “Anh, anh làm đau em.”
Ôn Quý Từ bỗng dừng lại, anh cúi người nhìn thẳng vào Tang Tửu. Anh gập tay Tang Tửu lại rồi nhấc chả người cô lên.
Tay Tang Tửu gần như tì dưới môi Ôn Quý Từ, hai người rất gần nhau, bỗng chốc sát lại, hơi thở lại càng lạnh hơn.
Ôn Quý Từ nhìn đăm đắm vào Tang Tửu, chậm rãi nở một nụ cười lạnh như băng: “Làm đau em sao?”
Tang Tửu nhìn thấy rất rõ ràng, mặc dù Ôn Quý Từ đang cười nhưng ngay cả đuôi mày của anh cũng lạnh lẽo, cô thực sự không biết rốt cuộc anh đang bực cái gì.
Ôn Quý Từ nhìn thẳng vào Tang Tửu bằng ánh mắt gần như suồng sã, có vẻ anh hoàn toàn không có ý định thu lại.
Cảm xúc u ám không rõ trong lòng lại ập đến, là bông hoa mọc trên lưỡi dao, cũng là đóm lửa cháy trong băng tuyết.
Ôn Quý Từ để mặc cho nó nhen nhóm, nặng trĩu bao phủ cả trái tim anh.
Ôn Quý Từ ngiêng đầu không nhìn Tang Tửu nữa, một tay anh kéo cánh tay Tang Tửu, tay kia mở cửa xe, sau đó đột ngột đẩy Tang Tửu vào trong.
Tang Tửu bị ném vào trong xe, cô hoàn toàn đơ ra. Ôn Quý Từ điên rồi sao? Anh muốn đưa cô đi đâu? Hơn nữa sao tự dưng anh lại giận dữ đến thế?
“Bụp”, Ôn Quý Từ đóng cửa xe, đi về bên kia, chuẩn bị lên xe.
Tang Tửu thấy Ôn Quý Từ đi, cô lập tức chuẩn bị xuống xe, chân cô vừa chạm đất thì phía sau vang lên một giọng nói không chút độ ấm, lạnh lẽo hệt như lưỡi dao kề vào cổ cô: “Đi đâu?”
Ngay sau đó, một sức mạnh bỗng nắm lấy cánh tay Tang Tửu, dễ dàng kéo cô trở lại xe.
Tang Tửu quay đầu nhìn Ôn Qu Từ, lạnh lùng nói: “Em muốn xuống xe.”
Ôn Quý Từ mặt mày lạnh tanh nhìn Tang Tửu, nhếch mép: “Muốn xuống xe? Muộn rồi.”
Lòng Tang Tửu chùng xuống, vô thức muốn trốn. Cô vừa quay đầu, dường như Ôn Quý Từ nhận ra, anh cúi người, một tay anh bắt chéo hai tay Tang Tửu lại với nhau, lòng bàn tay lại lần lên trên nắm lấy cổ tay, giữ chặt lấy cô.
Ôn Quý Từ lại giơ tay kia lên, chồm qua người Tang Tửu rồi đóng cửa xe lại. Động tác này của anh gần như ôm cả người Tang Tửu vào lòng, Tang Tửu bất giác co người lại.
‘Bụp’, cửa đóng mạnh lại. Trong im lặng, một tiếng ‘cạch’ vang lên.
Tang Tửu cúi đầu, không biết Ôn Quý Từ cài dây an toàn cho cô từ lúc nào, xe cũng khóa lại rồi.
Ôn Quý Từ giẫm chân ga, xe chạy về phía trước. Xe phóng nhanh hơn trước, Tang Tửu quay đầu nhìn Ôn Quý Từ, cau mày: “Dừng xe! Dừng xe!”
Ôn Quý Từ làm như không nghe thấy, cằm căng chặt. Trước giờ Ôn Quý Từ kiêu ngạo tao nhã, nhưng hành động hôm nay lại rất thô lỗ.
Hai cúc áo sơ mi trên cùng đã mở, cổ áo nới lỏng, bộ vest đen vốn thẳng thớm chỉnh tề cũng nhăn nhúm lại, trông hơi lộn xộn.
Mọi chuyện hôm nay đã phá vỡ tất cả quy tắc của Ôn Quý Từ, nhưng anh chẳng hề bận tâm.
Tang Tửu cắn răng nói: “Ôn Quý Từ, anh nghe thấy không, em nói em muốn xuống xe!”
Giọng Tang Tửu vang trong xe nhưng đến cả mí mắt Ôn Quý Từ cũng chẳng buồn nhấc, anh vẫn không quay đầu mà nhìn thẳng phía trước.
Ánh sáng làm mờ đi khuôn mặt của Ôn Quý Từ nhưng lại khiến khí thế của anh càng lạnh đến thấu xương, trong yên lặng, anh khẽ cười một tiếng.
“Nghe thấy rồi, gọi tiếp đi.”
Tang Tửu cảm thấy hôm nay Ôn Quý Từ rất kỳ lạ, mặc dù trước đây Ôn Quý Từ chẳng hòa hợp gì với cô nhưng anh chưa từng giống như hôm nay, không hề che giấu cảm xúc.
Tang Tửu thấy không còn hi vọng xuống xe nữa, cô tháo khẩu trang xuống, tức giận lẩm bẩm.
“Sao hôm nay mình xui vậy nhỉ, tưởng tùy tiện đi gặp một người, ai mà ngờ lại là đối tượng xem mắt. Chuyện này thôi đã đủ phiền rồi, không ngờ còn gặp phải một tên điên…”
Còn chưa nói xong thì Ôn Quý Từ đột nhiên giẫm phanh xe, xe dừng lại, bánh xe ma sát trên mặt đường phát ra âm thanh chói tai.
Xe dừng lại đột ngột khiến cả người Tang Tửu ngả về phía trước, cô quay đầu, cau mày: “Ôn Quý Từ, anh lên cơn gì đấy?”
Vừa dứt lời, Ôn Quý Từ đã nghiêng người, anh kéo Tang Tửu sang rồi nhìn cô đăm đắm, giọng nói trầm thấp: “Lặp lại câu em vừa nói.”
Trong xe mở hệ thống sưởi nhưng hơi thở của anh lành lạnh, trong không gian chật chội và mờ ảo, nó hệt như thuốc phiện đang vấn vít.
Tang Tửu mỉa mai nhìn Ôn Quý Từ: “Anh, anh lại muốn làm em đau à?”
Ôn Quý Từ sững lại, anh buông lỏng tay nhưng tầm mắt vẫn không dời đi, trầm giọng nói: “Lặp lại câu em nói vừa rồi.”
Giọng anh hơi nặng nề: “Nói đi.”
Tang Tửu ngoảnh đầu đi, giọng điệu hờ hững: “Tại sao em phải nghe lời anh chứ?”
Bầu không khí im lặng vài giây, sau đó Ôn Quý Từ một tay xoay vai Tang Tửu qua, một tay bóp cằm cô, ép cô nhìn thẳng vào anh.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, hơi thở Ôn Quý Từ sượt qua mặt Tang Tửu, lạnh lẽo khiến da người ta rét buốt.
Tang Tửu nhắm mắt, chẳng có sức mà phản kháng lại anh.
Tang Tửu không mở mắt, lần đầu tiên Ôn Quý Từ nhìn cô không chút kiêng dè như vậy. Ánh mắt anh lướt qua mắt cô, mũi cô, cuối cùng dừng lại ở cánh môi mỏng của cô vài giây.
Bụng ngón tay của Ôn Quý Từ như có như không vuốt ve cằm Tang Tửu, cảm xúc nơi đáy mắt vô cùng phức tạp, anh thu ánh mắt lại rồi buông tay.
Trong yên tĩnh, giọng anh khẽ vang lên: “Sao không nhìn anh?”
Tang Tửu vẫn nhắm mắt, mỉa mai nói: “Ôn Quý Từ, anh là lưu manh à?”
Ôn Quý Từ khẽ ‘hừ’ một tiếng: “Anh có phải lưu manh hay không, giờ em mới biết à?”
Cho dù Tang Tửu nhắm mắt thì hơi thở của Ôn Quý Từ vẫn ngang ngược xâm chiếm từng tấc không gian xung quanh cô, muốn tránh cũng không tránh được.
Giọng Ôn Quý Từ chậm rãi mà nặng nề: “Nếu em không nói thì hôm nay chúng ta cứ ở đây, anh không ngại ở trên xe với em một đêm đâu.”
Tang Tửu nhìn Ôn Quý Từ, vẫn là khuôn mặt quen thuộc nhưng giọng điệu hoàn toàn xa lạ. Dường như tất cả thản nhiên ngày thường của anh đều là giả, lúc này đây anh ngang ngược bá đạo mới là anh chân thật nhất.
Cảm giác hoàn toàn bị áp chế, bị đánh bại gần như không thể phản kháng này đã làm đứt phựt dây thần kinh cuối cùng của Tang Tửu.
Giọng Tang Tửu lớn hơn: “Em nói em tưởng chỉ tùy tiện đi gặp một người, ai mà ngờ lại là đối tượng xem mắt sắp xếp cho em. Em còn nói anh điên rồi!”
Câu cuối cùng Tang Tửu gần như hét lên: “Ôn Quý Từ, em nói thế đấy, giờ anh hài lòng chưa!”
Nói xong, Tang Tửu ngoảnh đầu đi. Đáy mắt cô rơm rớm nước, rõ ràng nước mắt đã lấp đầy hốc mắt nhưng cô lại ngang bướng không để nó rơi xuống.
Vừa dứt lời, bầu không khí yên tĩnh. Nhưng Ôn Quý Từ rõ ràng cảm nhận được trái tim như đã chìm xuống đáy vực của anh đang từng chút từng chút thoát khỏi đó vì lời giải thích của Tang Tửu.
Môi Ôn Quý Từ không khỏi cong lên, thì ra không phải cô muốn đi xem mắt, thì ra cô cũng muốn từ chối buổi xem mắt này.
Ôn Quý Từ im lặng nhìn Tang Tửu, cô đưa lưng về phía anh, cơ thể khẽ run rẩy. Anh cau mày, vừa rồi anh điên hay sao mà lại làm thế với Tang Tửu?
Trong mắt anh hiện lên vẻ xót xa, ân hận và tự trách… Một lúc sau, anh nhắm mắt lại, bây giờ ngay cả giả vờ anh cũng chẳng buồn giả vờ nữa sao?
Tang Tửu đưa lưng về phía Ôn Quý Từ, giận dữ nói: “Sao trên đời lại có người không biết xấu hổ, lưu manh, quá đáng như anh chứ…”
Đột nhiên Ôn Quý Từ khẽ nói: “Xin lỗi.”
Tang Tửu sững người, Ôn Quý Từ xin lỗi cô? Anh mà lại hạ mình xin lỗi cô?
Tang Tửu không quay người lại, lạnh lùng nói: “Em không muốn nói chuyện với lưu manh.”
Ôn Quý Từ lập tức nói: “Xin lỗi, anh không nên dữ với em.”
Giọng anh rất thấp, thấp như thể không có hơi, khẽ như hòa vào trong gió.
Tang Tửu im lặng vài giây rồi bổ sung: “Còn nữa, anh không nên làm đau em.”
Giọng Ôn Quý Từ càng thấp hơn: “Ừm, là anh sai.”
Xin lỗi liên tiếp ba lần, còn là do Ôn Quý Từ trước nay luôn ngồi tít trên cao nói ra, cơn giận của Tang Tửu đã nguôi ngoai phần nào.
Lại im lặng vài giây, Ôn Quý Từ thăm dò hỏi: “Đưa em về nhà nhé?”
Tang Tửu thấp giọng đáp: “Ừm.”
Lại im lặng. Một lúc lâu sau, Ôn thái tử cẩn thận dè dặt lên tiếng, dỗ người trước mắt: “Hết giận chưa?”
“Chưa.”
Ngừng lại vài giây, Ôn thái tử lại dè dặt hỏi: “Lau nước mắt chưa?”
“Em có khóc đâu.” Cùng lắm chỉ là rơm rớm mà thôi.
Ôn Quý Từ lập tức hùa theo lời cô: “Ừm, em không khóc.”
Tang Tửu: “…”
Ôn Quý Từ đột nhiên dễ nói chuyện như vậy làm cô không quen.
Anh còn muốn nói thêm gì đó nhưng Tang Tửu cứng rắn lên tiếng: “Bây giờ em vẫn chưa hết giận đâu, anh đừng có nói chuyện với em.”
Ôn Quý Từ: “… Được.”
Hai người về nhà tổ họ Ôn, Tang Tửu về nhà tắm rửa, hôm nay cô rất mệt, chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ.
Một đêm không mộng mị.
Sáng sớm, Tang Tửu mở mắt, cô vô tình nhìn lên tủ đầu giường, sau đó sững người.
Ở đó đặt một chiếc hộp được gói rất trang trọng, bên trên đề chữ Bulgari, không biết ai để ở đây.
Tang Tửu mở hộp ra, bên trong là một chiếc dây chuyền Bulgari bản giới hạn, sáng lấp lánh.
Ánh mắt Tang Tửu hơi lay động, cô biết đây là quà xin lỗi Ôn Quý Từ tặng cho cô.