Ôn Nhu Luân Hãm

Chương 11




Cửa sổ xe đóng lại, Ôn Quý Từ kéo áo vest trên người Tang Tửu ra: “Đừng trốn nữa, ra đi.”

Vừa rồi bị áo vest bọc lại, mùi hương trên người Ôn Quý Từ vương vít xung quanh Tang Tửu. Bây giờ lấy áo ra, không khí ập tới khiến cô hơi ngẩn ngơ.

Tang Tửu sững người ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của Ôn Quý Từ.

Anh nhướng mí mắt, đôi môi mỏng cong lên: “Nhìn anh làm gì?”

Sau vài giây não đơ ra, Tang Tửu hoàn hồn, nhận ra cái đầu cao quý không thể khinh nhờn đó của cô đang bị người trước mắt vuốt ve.

“Ôn Quý Từ, mắc mớ gì anh chiếm hời người ta?”

“Ừm, anh thích chiếm hời em.” Đôi mắt đào hoa của Ôn Quý Từ quan sát cô từ trên xuống dưới: “Không được sao?”

Câu này thoạt nghe rất có vấn đề, nhưng anh thuận theo lời của cô để nói, thấu tình đạt lý, không tìm ra được chỗ nào để phản bác.

Tang Tửu vô cùng khinh bỉ mà trợn tròn mắt.

Nghe mà xem, những gì Ôn Quý Từ nói là tiếng người sao? Anh chính là một tên mặt người dạ thú, trông bên ngoài thì nhã nhặn lịch sự, thực ra miệng đầy những lời bẩn thỉu.

Tang Tửu nhắm mắt làm ngơ, chịu đựng cơn đau mỏi ở chân, ngồi xuống ngoảnh đầu sang một bên, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Thủ đô về đêm, đèn lồng thắp sáng, gió lớn băng qua đường cái lạnh lẽo, đèn hai bên đường trải dài, hư ảo hệt như một giấc mơ.

Xe dừng ở Cầm Thủy Loan.

Ban nãy Tang Tửu suýt chút nữa đã lộ thân phận trước Cổ Sa, cô nghĩ lại vẫn còn rùng mình. Xe vừa dừng, Tang Tửu mở cửa xuống xe trước, đi vào biệt thự.

Trời lạnh như vậy nhưng Tang Tửu chỉ mặc một chiếc váy, cho dù có khoác áo ngoài nhưng hoàn toàn không thể ngăn được cái rét dưới không độ này.

Tang Tửu vội nín thở, hơi thở lập tức hóa thành một làn hơi trắng, cô lập tức bước nhanh hơn.

Lúc Ôn Quý Từ xuống xe thì đã không thấy bóng dáng Tang Tửu đâu nữa, anh cúi đầu nhìn hộp đựng nhẫn trên tay, đôi mày cau lại.

Ôn Quý Từ sải bước dài đi vào nhà, trong phòng khách cũng không thấy bóng dáng Tang Tửu đâu. Anh không đi tìm Tang Tửu mà về phòng trước.

Tang Tửu không biết hành động của cô suýt chút đã bỏ lỡ một chiếc nhẫn trị giá hàng chục triệu.

Tang Tửu không vội đi tắm, cả căn biệt thự đều mở hệ thống sưởi, cô dứt khoát ở trong phòng tập yoga, sắp vào đoàn phim rồi, cô phải giữ dáng cho tốt.

Lúc Ôn Quý Từ gõ cửa đi vào, không ngờ lại thấy cảnh tượng như vậy.

Trên tấm thảm yoga hẹp dài, chân phải của Tang Tửu gập lại đặt ở phía trước, mũi chân còn lại hướng thẳng lên trên, cơ thể cô ngả ra sau, dẻo dai không thể tưởng tượng nổi, tay nắm nhẹ vào đầu ngón chân.

Nghe thấy động tĩnh ở cửa, Tang Tửu mới chậm rãi thu tay lại.

Tang Tửu thở nhẹ nhìn Ôn Quý Từ, đáy mắt mang theo vẻ ngờ vực.

Vừa vận động xong nên đuôi mày cô có hơi nước, đôi mắt đen như đá vỏ chai ướt át, vài sợi tóc ẩm ướt rũ xuống bên thái dương cô.

Có lẽ là vì động tác nên dây áo mảnh trong cổ áo lộ ra, mắc trên chiếc cổ trắng nõn nà của cô, không chút phòng bị nào.

Khoảnh khắc này, nhiệt độ cao trong phòng như thể trở thành một lưỡi dao sắc bén kề sát cổ họng Ôn Quý Từ, anh vô thức nhắm mắt lại.

Mấy giây sau Ôn Quý Từ mở mắt ra, ánh đèn vẫn chói sáng rọi chiếu sắc đen tĩnh lặng nơi đáy mắt anh.

Tang Tửu thấy Ôn Quý Từ chỉ đứng đó, một lúc lâu vẫn chẳng lên tiếng. Cô thấy kỳ lạ, Ôn Quý Từ đến mà không nói gì là muốn làm gì? Giọng cô bất giác mang theo vẻ cảnh giác: “Tìm em có chuyện gì sao?”

Ôn Quý Từ dời mắt đi, ánh mắt rơi vào dép lê vứt bừa bãi bên cạnh Tang Tửu.

Anh nhướng mày, ánh mắt lại dời lên người Tang Tửu: “Có thứ muốn cho em.”

Ôn Quý Từ bước lên trước một bước rồi đứng lại, như thể trong phòng có tai họa ghê gớm gì đó.

Tang Tửu thầm bĩu môi, vốn muốn cho cô gì đó mà đứng xa vậy làm gì chứ.

Ngay cả đi Ôn Quý Từ cũng chẳng muốn, đi tới mấy bước sẽ chết hay là bị gãy chân à? Hay là cô sẽ ăn thịt anh? Có người ghét bỏ người khác đến vậy sao?

Ôn Quý Từ hệt như không hề nhận ra tiếng lòng của Tang Tửu, từ đầu đến cuối anh đều đứng cách Tang Tửu một đoạn, như thể cô là thú dữ sẽ ăn thịt người vậy.

“Bắt lấy.” Ôn Quý Từ không hề báo trước, giơ tay lên ném nhẹ chiếc hộp trong tay về phía Tang Tửu, chuẩn xác rơi vào tay cô.

Tang Tửu lật đật đón lấy, cúi đầu nhìn, là một chiếc hộp đỏ sẫm.

Ôn Quý Từ ngẩng đầu, khẽ buông một câu, lựa lời khá tùy ý, ngay cả ánh mắt nhìn sang cũng rất thờ ơ: “Tâm trạng tốt nên mua, đột nhiên phát hiện không biết tặng ai.”

Ngọn lửa không tên chợt bùng lên, Tang Tửu híp mắt nhìn Ôn Quý Từ, anh cho rằng cô là người thu đồng nát à?

Không cho Tang Tửu cơ hội để phản bác, sau khi nói xong câu nói khiến người ta phải kinh ngạc kia, Ôn Quý Từ lập tức rời khỏi phòng.

Vì chuyện này mà Tang Tửu chẳng còn hứng thú tập yoga nữa, cô cẩn thận dè dặt mở hộp, vào khoảnh khắc hộp được mở ra, cô sững sờ.

Chiếc nhẫn kim cương hồng tối nay im lặng nằm trong hộp.



Tang Tửu từ nhỏ lớn lên trong nhung lụa, tất nhiên cô biết kim cương hồng quý giá thế nào.

Xem ra những lời vừa rồi của Ôn Quý Từ chỉ là cố ý khiêu khích cô thôi.

Khóe môi Tang Tửu bất giác cong lên, không phải vì giá trị của nó mà là vì ý nghĩa khi Ôn Quý Từ tặng chiếc nhẫn này.

Chiếc nhẫn này xem như là món quà đầu tiên anh trai tặng cho cô, đúng là rất đáng quý.

Tang Tửu tán thưởng một hồi, sau đó đeo nhẫn vào tay. Không lớn không nhỏ, kích cỡ vừa khít.

Trên ngón vô danh trắng mịn được tô điểm thêm một chiếc nhẫn kim cương hồng, giống như được đặt làm riêng, cũng giống như tìm được chủ nhân định mệnh.

Ôn Quý Từ đổi tính từ khí nào mà lại tốt bụng, đột nhiên tốt với đứa em gái từ trên trời rơi xuống này như vậy? Cho dù lời nói có hơi độc địa nhưng cô sẽ nhận tấm lòng này.

Tang Tửu bật hết đèn trong phòng lên, sau đó chọn một vị trí có góc độ và ánh sáng hoàn hảo, chụp một bức ảnh tay mình rồi gửi vào nhóm.

Chưa đến một giây, tin nhắn trong nhóm không ngừng vang lên, hệt như máy bay thả bom.

Lâu Nguyệt: “Ôi vãi, chiếc nhẫn này chỉ có thể đeo trên tay cậu thôi, không ai gánh nổi nó đâu.”

Trang Lan: “Nhẫn đẹp, tay càng đẹp hơn. Tớ nghi ngờ phía sau có câu chuyện.”

Lâu Nguyệt: “Khoan đã, hình như tớ ngửi thấy mùi gian tình.”

Trang Lan: “Thành thật khai báo, có phải đàn ông tặng cậu không?”

Tang Tửu rất thận trọng nhưng lại khó giấu nổi vui vẻ mà nói một câu: “Quá khen quá khen, đúng là đàn ông tặng đấy. Tớ muốn hỏi một câu, có người tặng nhẫn cho tớ là có ý gì?”

Lúc này quả thực nhóm Lâu Nguyệt đã phấn khích đến nỗi suýt thì lật cả nóc nhà.

Lâu Nguyệt: “Là tình yêu đích thực! Chắc chắn là tình yêu đích thực!”

Trang Lan: “Vừa nhìn đã biết chiếc nhẫn này vô cùng quý giá, xem ra người đàn ông này bỏ ra khoản lớn để theo đuổi cậu đấy.”

Lâu Nguyệt: “Chẳng lẽ ngay cả hẹn hò cũng lược bớt, trực tiếp đến bước cầu hôn luôn! Whoa whoa whoa, ngọt ngào quá đi!”

Trang Lan: “Hẹn hò có thể đồng ý, nhưng bước vào nấm mồ hôn nhân thì phải suy nghĩ cẩn thận đấy.”

Đang nói vớ vẩn gì thế chứ!

Để ngăn suy nghĩ xấu xa vớ vẩn của Lâu Nguyệt và Trang Lan lại, Tang Tửu lập tức nói thật: “Đây là nhẫn anh tớ tặng, không phải người đàn ông khác, đó là ý gì nhỉ?”

Tin nhắn này vừa gửi đi, ngay sau đó trong nhóm xuất hiện nội dung thế này.

“Lâu Nguyệt” đã thu hồi tin nhắn.

“Trang Lan” đã thu hồi tin nhắn.

Tang Tửu: “…”

Trong nhóm bỗng chốc lặng ngắt như tờ, Lâu Nguyệt và Trang Lan đều bắt đầu giả chết, như thể mấy lời bàn tán vừa rồi chỉ là ảo giác của cô.

Một lúc lâu sau mới có người đột ngột xuất hiện.

“Đồn nhảm đồn đến tận Ôn thái tử, tin đồn của Ôn thái tử mà có thể tùy tiện nói lung tung được à.”

“Cho dù anh ấy không ở đây thì tớ cứ cảm thấy anh ấy sẽ đuổi giết bọn tớ cách cái màn hình vậy, Tiểu Tửu nhớ phải giữ bí mật đấy.”

Tang Tửu đỡ trán, cô kiếm đâu ra hai đứa bạn hèn thế này, vừa tới ngay thời khắc quan trọng là làm hỏng hết.

Xem ra cô không thể nào nghe được mấy câu kiểu như anh trai em gái tình thương mến thương từ miệng họ rồi.

Có nghĩ cũng không ra tại sao Ôn Quý Từ lại thay đổi thái độ, thế nên Tang Tửu dứt khoát không nghĩ nữa. Cô cẩn thận cất chiếc nhẫn, sau đó vào phòng tắm.

Vì lòng tốt hiếm có của Ôn Quý Từ, Tang Tửu còn đặc biệt xỏ chiếc nhẫn vào một sợi dây chuyền bạch kim rồi đeo lên cổ.

*

Hôm khai máy <Đa tình kiếm>, Tang Tửu ngồi xe của công ty để đến phim trường.

Cô vốn muốn giữ nguyên tắc khiêm tốn, không kiếm chuyện thì không bị mắng, bình an mà quay hết bộ phim. Nhưng vừa đến phim trường, cô đã trở thành tâm điểm của tất cả mọi người.

Cổ Sa là người có lưu lượng hàng đầu trong số nữ ngôi sao thế hệ mới, tất nhiên fan tiếp ứng cho buổi khai máy của cô ta rất đông.

Nhưng bên cạnh fan tiếp ứng cho Cổ Sa còn có fan tiếp ứng một bức tường hoa vô cùng bắt mắt, ảnh của Tang Tửu, và phát quà cho nhân viên của đoàn phim.

Fan tiếp ứng cho Tang Tửu khí thế ngút trời đến mức chiếm hết cả spotlight của ảnh hậu Cổ Sa.

Tang Tửu không khỏi thốt ra thắc mắc từ tận sâu trong lòng mình: “Mình có fan sao?”

Chị Hân quản lý nhìn ra điểm mấu chốt: “Tiếp ứng tường hoa hồng, liệu có phải là người theo đuổi cô không?”

“Em có ai theo đuổi đâu.”



“Quay cho tốt, khi nào kết thúc chị đến đón cô.”

Sau khi chị Hân đi, Tang Tửu đi hỏi fan bên cạnh tường tiếp ứng. Họ đều bày tỏ mình là fan sắc đẹp của Tang Tửu.

Thái độ của những người này rất nhiệt tình, Tang Tửu cảm thấy họ như fan giả được người ta thuê tới.

Tang Tửu không hiểu, cô chỉ là một ngôi sao nhỏ nhoi vừa mới debut lại chưa có tác phẩm gì, còn lên hot search vì tai tiếng. Các fan thích cô vì điểm gì? Thích cô vì cô hắt rượu vào Nghiêm ảnh đế?

Tang Tửu bối rối gửi tin nhắn wechat cho Ôn Quý Từ: “Chắc không phải anh tìm người đến tiếp ứng cho em đấy chứ?”

Một lúc sau cô mới nhận được tin nhắn trả lời của Ôn Quý Từ.

Ôn Quý Từ: “Em nghĩ anh rảnh vậy à?”

Ôn tổng đang bận trăm công nghìn việc dành chút thời gian ra để trả lời tin nhắn của cô, nhưng vẫn không phải nói tiếng người.

Tang Tửu chán ghét ‘hừ’ một tiếng, cô còn tưởng Ôn Quý Từ sẽ hỏi cô là ‘tiếp ứng gì’ cơ đấy.

Xem ra Ôn Quý Từ hai mươi bảy tuổi cuồng công việc cũng không cứng nhắc như cô nghĩ.

Tang Tửu hỏi mấy người bạn nhưng cũng không tìm được người tiếp ứng cho cô.

Tiếp ứng long trọng như vậy, lúng túng khiến người ta không biết phải làm sao. Cô ở đoàn phim phải cư xử với cô nữ chính tên tuổi kia thế nào?

Hôm nay Tang Tửu làm lớn như vậy, tất nhiên đã truyền đến tai Cổ Sa.

Về chuyện này, chị Đoạn – quản lý của Cổ Sa chỉ khịt mũi. Nhưng Cổ Sa trước giờ không để tâm đến mấy chuyện vặt vãnh thế này, chẳng qua chỉ là một diễn viên nhỏ bé có ‘bối cảnh’ thôi, còn chưa debut mà đã bám được vào nhân vật đáng gờm gì rồi.

Hoặc là để tăng thêm mã bề ngoài cho mình nên chơi mánh khóe, để giữ thể diện mà cố làm quá sức mình.

Tang Tửu trông xinh đẹp hơn mấy ngôi sao nữ trong showbiz, nhưng vậy thì có làm sao, hoa nở thì phải tàn, hạn sử dụng của kiểu phụ nữ như Tang Tửu lại càng ngắn hơn.

Qua thời kỳ mới mẻ rồi thì ai còn quan tâm đến Tang Tửu nữa.

Cổ Sa cũng không quan tâm người bên cạnh có nghe thấy hay không, như thể cô ta đang tự nói một mình, cũng tựa như đang chĩa mũi nhọn vào ai đó, cô ta cười nhạo một tiếng.

“Trèo càng cao thì ngã càng đau, có thể ngóc đầu dậy được hay không thì vẫn chưa chắc.”

Mục tiêu của Cổ Sa không dừng lại ở đây, lúc cô ta cúi đầu đọc kịch bản thì lại nhớ đến người đàn ông ở buổi đấu giá mấy hôm trước.

Ôn Quý Từ mới là người đàn ông thật sự có thể khiến người ta sinh lòng khuất phục, những người khác chẳng lọt vào mắt cô ta.

Những người tặng quà kia thấy nhiệm vụ đã hoàn thành, đang chuẩn bị rời đi.

Cổ Sa liếc mắt nhìn, đột nhiên nhìn thấy một người không nên xuất hiện ở đây. Đó chẳng phải là trợ lý của Nghiêm Mô sao?

Cổ Sa lập tức đứng thẳng người, nheo mắt nhìn sang. Lúc vừa debut, cô ta và Nghiêm Mô qua lại một khoảng thời gian. Lúc đó cô ta vẫn chưa nổi tiếng gì, nhưng Nghiêm Mô đã có lượng fan nhất định rồi.

Vì nguyên nhân này nên nhân khí của cô ta lập tức tăng cao.

Cho dù hiện tại họ đã chia tay, nhưng đến bây giờ trên mạng vẫn có fan couple của cô ta và Nghiêm Mô, hi vọng có thể nhìn thấy hai ngươi tái hợp.

Thế nên không ai hiểu Nghiêm Mô hơn cô ta, cô ta không thể nhận nhầm được, người vừa rồi chính là một trong các trợ lý của Nghiêm Mô.

Mặt mày Cổ Sa sa sầm, khoảng thời gian trước chuyện Tang Tửu hắt rượu vào Nghiêm Mô xôn xao ầm ĩ, lẽ nào Nghiêm Mô bị ngược mà nảy sinh tình cảm, quay đầu theo đuổi người mới Tang Tửu?

Tang Tửu không biết người đề xướng chuyện vừa rồi là ai, cô cũng hoàn toàn không nghĩ đến Nghiêm Mô.

Sau khi quay xong phân cảnh của mình, cô đến phòng trang điểm dặm phấn.

Vừa ngồi chưa được bao lâu thì có người gõ cửa, Tang Tửu quay đầu nhìn, sững sờ mấy giây, vẻ mặt hơi bất ngờ.

Hình như cô không nhớ cô với ảnh hậu có tiếp xúc gì, trước giờ Cổ Sa luôn cao ngạo lạnh lùng, sao lại chủ động đến tìm cô?

Không đúng, lúc ở buổi đấu giá hôm trước, cô đã gặp Cổ Sa qua cửa sổ xe, khi đó cô trốn rất kỹ, lẽ nào Cổ Sa nhận ra cô?

Mạch suy nghĩ của Tang Tửu vô cùng lộn xộn, vừa nghĩ nên mở miệng hỏi thế nào mới tốt thì Cổ Sa đã cướp lời cô trước: “Cô là Tang Tửu?”

Cổ Sa rất tự nhiên mà ngồi xuống sofa trong phòng trang điểm, mặc dù cô ta hạ mình đến phòng trang điểm của Tang Tửu nhưng trong thần thái của cô ta vẫn vô tình để lộ ra vẻ kiêu ngạo và khinh thường.

“Hôm nay cô…” Cổ Sa còn chưa nghĩ ra phải mở miệng thế nào thì bình hoa trên bàn trang điểm bỗng rơi xuống, lăn đến bên chân Tang Tửu.

Tang Tửu cười nói ‘xin lỗi’, hơi khom lưng xuống nhặt, có thứ gì đó ở cổ trượt ra bên ngoài cổ áo, buông thõng trước ngực cô.

Tất cả những điều Cổ Sa muốn hỏi đang ở trong đầu bỗng chốc trống rỗng, ánh mắt cô ta nhìn chòng chọc vào sợi dây chuyền, đôi mắt lập tức nheo lại.

Chiếc nhẫn trên sợi dây chuyền tại sao lại xuất hiện ở chỗ Tang Tửu?

Chỉ mất một giây là cô ta đã nhận ra chiếc nhẫn trên cổ Tang Tửu, đó chính là chiếc nhẫn Ôn Quý Từ đã ném một số tiền lớn để đấu giá được ở buổi đấu giá tối đó.

Thứ năm mươi triệu mà Ôn Quý Từ lại dễ dàng tặng cho người khác như vậy?

Lẽ nào Ôn Quý Từ nhọc lòng đấu giá chiếc nhẫn là để tặng cho cô gái không chút tiếng tăm này?