Ôn Nguyễn Của Tri Hoán

Chương 24




Giọng nói ấy kề sát bên tai Ôn Nguyễn.

Trầm khàn gợi cảm lại nghe thoáng ý cười, nghe như tiếng nói bị vang lại, mỗi một âm tiết đều đánh thẳng vào màng nhĩ cô.

Trái tim Ôn Nguyễn cứ như vừa được nhận vé ngồi tàu lượn siêu tốc, bị xóc cho đập thình thịch không ngừng được.

Mẹ nó chứ, thế này đâu phải dạy bắn bóng bay?

Rõ ràng anh đang quyến rũ cô!

“Em không căng thẳng.”

Ôn Nguyễn gồng mình giả vờ bình tĩnh, hơi ngẩng đầu, nói một cách hết sức gượng ép: “Chẳng qua em đang nghĩ xem phải bắn thế nào để trúng đích thôi.”

“Ừm.”

Mặc dù chỉ đáp hời hợt bằng một chữ nhưng nghe là biết Phó Tri Hoán đang cười. Anh không vạch trần sự hoảng loạn của Ôn Nguyễn, khom lưng chạm tay vào phần cò súng.

“Thả lòng nào, tin tôi đi.”

Hơi thở của anh phả vào tai cô, mang tới cảm giác tê dại khó tả.

Thế này thì sao thả lỏng được…

Phó Tri Hoán tập trung nhìn vào đích, bóp cò.

“Pằng”

Tiếng bóng bay nổ đi kèm ngay sau tiếng súng.

Tim cô run lên theo phát bắn, tựa như cái nổ không phải bóng bay trước mắt mà đang có ai bắn một thùng pháo hoa trong lòng cô.

Phó Tri Hoán không ngừng lại giữa các thao tác quá lâu. Anh nhíu mày, nhanh chóng chuyển hướng sang nhắm vào quả bóng bên cạnh.

Nhắm chuẩn, bắn, đổi vị trí.

Tiếng nổ mạnh vang lên liên tiếp, chưa tới một phút đồng hồ, bức tường bóng bay đã mất đi một hàng.

Bảy phát đạn dư lại trúng tất, vừa hay cộng thêm quả trước đó Ôn Nguyễn bắn được thành tám.

Giang Tử Trầm đứng cạnh xem bấm tay tính thử, sung sướng nhảy cẫng lên: “Yeah! Mô hình Iron Man là của em!”

Phó Tri Hoán nhìn đứa nhóc bên cạnh vui vẻ nhảy cẫng lên, bật cười thành tiếng. Mặt mày anh dãn ra, không còn cau mày vì tập trung bắn như trước, buông tay chống lên bàn cạnh chỗ Ôn Nguyễn, đứng thẳng lại.

Ôn Nguyễn cảm nhận được rõ ràng bóng đen đang bao trùm lấy mình rời đi, ánh sáng ban nãy bị anh che mất lần nữa hắt lên khuôn mặt.

Bầu không khí xung quanh khôi phục lại bình thường.

Cô đứng im tại chỗ khoảng mười giây, đầu óc trống rỗng.

Hình như cái được đốt lên trong tim không phải pháo hoa.

Mà là pháo trúc(1).

(1)Cái pháo trúc là dây pháo có cái ngòi nổ để mọi người châm, sau khi châm xong thì phải đợi dây cháy đến đoạn pháo nó bắt đầu nổ tách tách, ở đây là ẩn dụ cho việc Ôn Nguyễn dính thính đậm sâu quá nên người ta đi ra chỗ khác rồi tim vẫn đập bình bịch =))

Tiếng nổ bùm bùm vang lên không dứt, khiến cả cơ thể lẫn trái tim đến giờ vẫn hoảng loạn đập nhanh.

… Thế cũng quá phạm quy rồi.

Ông chủ đau khổ gỡ mô hình Iron Man ra khỏi giá đưa cho Giang Tử Trầm, không biết nên vui hay buồn: “Cậu từng học bắn đúng không?”

Phó Tri Hoán: “Không.”

Ông chủ gãi đầu: “Không thể nào, cậu là người chơi tốt nhất trong số những người ghé chỗ tôi chơi đấy. Chưa từng học sao có thể ngắm chuẩn thế được?”

Phó Tri Hoán suy nghĩ một lúc, sau đó bình tĩnh đáp: “Thiên phú.”

Ông chủ: “…”

Người này sao lại kiêu ngạo thế? Mà dù có ra vẻ kiêu ngạo cũng vẫn ngầu.

Bảy phát ban nãy của Phó Tri Hoán đã thu hút không ít người vây xem.

Mấy cậu con trai đứng vây xem thấy vậy cũng muốn thể hiện, khiến cho sạp hàng trước đó không ai hỏi thăm giờ đông đúc hẳn lên.

Ông chủ lập tức chẳng còn buồn phiền vì mất mô hình Iron Man, vui vẻ chạy đi tiếp khách.

Đẹp trai mài ra cơm ăn chắc ý nó là như này.

Giang Tư Trầm thích thú ôm mô hình Iron Man nhưng cũng quên quay sang Phó Tri Hoán, lanh lảnh nói: “Em cảm ơn anh Phó!”

Phó Tri Hoán cười, sau đấy hơi hất cằm về phía Ôn Nguyễn, ra hiệu cho cậu.

Giang Tử Trầm hiểu ngay, chân ngắn nhanh nhẹn chạy lại chỗ Ôn Nguyễn, cầm tay cô ngọt ngào nói: “Em cảm ơn chị Ôn Nguyễn! Chị Ôn Nguyễn siêu lợi hại luôn!”

Một câu nói thành công kéo Ôn Nguyễn hoàn hồn.

“Đệch, nãy Phó Tri Hoán đụng tay mình đúng không nhỉ, ở cổ đại nắm tay là thành vợ chồng rồi.”

“Tức thật! Giờ đàn ông toàn dùng mánh khóe đó để dỗ dành các cô gái à? Không được, mình đang chiến tranh lạnh với anh ấy, không thể cúi đầu trước.”

Những ý nghĩ liên tiếp kéo tới làm cô tỉnh táo.

Cô nghĩ, mình không thể vì anh đẹp mà đánh mất tôn nghiêm được.

Mình đang giận cơ mà, sao có thể nói lật mặt là lật mặt.

Thế nên, Ôn Nguyễn nắm lấy tay Giang Tử Trầm, hất mặt đi lướt qua Phó Tri Hoán: “Đi thôi, chị đưa em đi ăn kem.”

“Ôn Nguyễn.” Phó Tri Hoán đột nhiên cất tiếng gọi.

“Hả?” Ôn Nguyễn quay đầu nhìn anh, bật thốt ra câu đáp theo bản năng.

Sau đấy, bầu không khí lặng ngắt, không còn ai lên tiếng nữa.

Một lúc sau, Phó Tri Hoán nhếch môi, gương mặt thường ngày trông lạnh lùng xa cách, giờ đây đã trở nên dịu dàng gần gũi hơn nhiều.

Anh hỏi: “Chịu nói chuyện với tôi rồi à?”

“Anh!”

Ôn Nguyễn sững sờ phát hiện mình bị gài bẫy, vì quá giận, hai má cô phồng lên trông hệt hai cái má phúng phính của hamster.

Nhưng, cô cũng không vội cất bước bỏ đi.

Ôn Nguyễn nghẹn họng suy ngẫm một lúc mới quay đầu nhìn Phó Tri Hoán, kiêu ngạo nói: “Được rồi, xét thấy vừa nãy anh biểu hiện tốt, em sẽ kết thúc chiến tranh lạnh trước thời hạn.”

Thôi thì anh có công dỗ được Simon vui, miễn cưỡng tha thứ cho anh vậy.

Phó Tri Hoán cười nói: “Ừm.”

Vậy là, chiến tranh lạnh kết thúc trong chưa đầy một tiếng.

Giang Tử Trầm tay ôm Iron Man, miên man suy nghĩ.

Người trưởng thành thật khó hiểu.

Dựa theo kế hoạch thì tiếp theo Ôn Nguyễn sẽ đưa Giang Tử Trầm đi chơi trò thuyền hải tặc.

Mặc dù thuyền hải tặc không tính là trò cảm giác mạnh trong công viên giải trí nhưng Ôn Nguyễn vẫn hơi sợ.

Cơ mà chưa đi được mấy bước, Ôn Nguyễn đã phát hiện ra đằng sau mình có hai cô gái bám theo từ chỗ bắn bóng bay, thoạt nhìn trông cả hai đều khá trẻ.

Hay nói một cách chính xác hơn, bọn họ đi theo Phó Tri Hoán.

Hai người họ lăm lăm cái di động trên tay, camera nhắm thẳng về phía Phó Tri Hoán.

“Nãy đứng ở khu bắn bóng bay tớ mới chụp được mấy cái.”

“Không sao, chụp thêm mấy bức nữa đảm bảo có thể đứng đầu.”

Nhìn có vẻ giống mấy người chuyên đi quay video rồi đăng lên mạng để kiếm độ nổi tiếng.

Ôn Nguyễn hơi bực.

Vì vậy, cô lập tức dừng chân, không nói tiếng nào đã xoay người vào cửa hàng bán đồ lưu niệm, trang sức cạnh đó, chọn lấy một cái mũ lưỡi trai rồi ra quét mã trả tiền và đi luôn. Một loạt hành động cực kỳ lưu loát.

Phó Tri Hoán chú ý đến hành động của Ôn Nguyễn, vòng lại tới bên cạnh cô, hỏi: “Em làm gì thế?”

Ôn Nguyễn không nói không rằng, nhón chân đưa tay đội mũ lên đầu Phó Tri Hoán.

“Đây, tặng anh.”

Phó Tri Hoán ngẩn ra. Nhưng rất nhanh sau đó, anh ngước mắt, đưa tay chỉnh lại vành nón: “Vì sao?”

“Quà, quà sinh nhật.”

Ôn Nguyễn chột dạ dời mắt, thuận miệng bịa lý do.

“Tháng 10 mới đến sinh nhật tôi.” Phó Tri Hoán nhàn nhạt nói.

Ôn Nguyễn gật mạnh, gồng mình giữ bình tĩnh: “Em tặng quà trước đó! Vui lên!”

Phó Tri Hoán không đáp lại ngay, nhẹ cụp mắt, con ngươi đen láy phác họa rõ ràng bóng hình Ôn Nguyễn.

Mũ lưỡi trai đen không hề làm giảm vẻ đẹp trai của anh, ngược lại còn khiến anh trông hơi lưu manh.

Trông như là cậu chủ nhà giàu ngạo mạn hay xuất hiện trong tiểu thuyết, bỗng một ngày xoay mình biến hóa, trở thành đại ca xã hội đen vậy.

Bị anh nhìn chằm chằm, Ôn Nguyễn có hơi lúng túng.

Lại chờ thêm khoảng nửa phút, cô nghe được anh cười nhẹ, tiếng cười âm rung phát ra từ lồng ngực.

Anh đưa tay kéo vành mũ xuống thấp thêm chút nữa, ung dung nói: “Ừm, cảm ơn em.”

Giang Tử Trầm đứng cách đôi nào đó khoảng hơn một mét, tay ôm mô hình Iron Man, cụp mắt, toàn thân viết đầy chữ “bi thương”.

Hai người này không phải đến chơi với cậu à?

Đúng lúc này, loa trong công viên giải trí vang lên thông báo.

“Xin chào buổi sáng các vị khách quý, tháp Hái Trăng đã được mở cửa, nếu quý khách có hứng thú hãy nhanh chân đến xếp hàng nào. Chúc mọi người có một ngày đi chơi vui vẻ.”

Tháp Hái Trăng là một điểm nhấn của công viên giải trí.

Tòa tháp được thiết kế và xây dựng cực kỳ công phu, cao cỡ ngang tòa nhà hai mươi tầng nhưng chỉ mở cửa tiếp lượt khách nhất định.

Cái đáng nhắc tới ở đây chính là gạch lát trên tầng cao nhất và tường hoàn toàn được làm từ kính trong suốt. Nghe nói mục đích của việc đó là để khách hàng có cảm nhận chân thực nhất, như mỗi bước chân đang dẫm lên mây, cũng vì thế nên nó được gọi là tháp Hái Trăng.

Mắt Giang Tử Trầm sáng lên. Cậu kéo ống tay áo Ôn Nguyễn, chỉ tay về phía tháp hái trăng: “Chị Ôn Nguyễn, em muốn lên cái đó.”

“…”

Ôn Nguyễn rơi vào trầm tư.

Tháp Hái Trăng rất đẹp, được thiết kế vô cùng hoàn hảo.

Nhưng đối với người mắc bệnh sợ độ cao mà nói, bước lên đó chả khác nào bị tử hình.

Ôn Nguyễn nghĩ một hồi, khom lưng chuẩn bị dụ Giang Tử Trầm sang chỗ khác chơi.

Cơ mà không chờ cô kịp mở miệng, đã va phải đôi mắt như phát sáng lấp lánh của cậu nhóc:

“Em nghe các bạn nói đứng trên tầng cao nhất của tháp Hái Trăng rồi ước là linh lắm đấy, mọi ước mơ đều có thể thành hiện thực. Ngày trước em định đến đây với cha…”

Nói đến đây, ánh mắt cậu thay đổi, nhưng rất nhanh sau đó đã ngẩng mặt nói tiếp: “Trước kia em luôn muốn được đến đây cùng cha nhưng cha quá bận chẳng thể dành thời gian đến đây với em nên hôm nay em muốn lên đó với anh chị.”

Nhìn Giang Tử Trầm vui đến mức muốn nhảy cẫng lên, hàng mi Ôn Nguyễn khẽ rung, sau đấy cô nuốt toàn bộ lời định nói xuống bụng.

Cô mỉm cười xoa đầu Giang Tử Trầm, đứng dậy đưa tay về phía cậu: “Đi thôi, cùng nhau lên.”

*

Ôn Nguyễn đứng trong thang máy nhìn con số màu đỏ đang không ngừng nhảy, tim như bị treo giữa không trung.

Cô bắt đầu sợ rồi.

Dù chưa tới tầng cao nhất nhưng chân cô đã mất hết sức lực, toàn thân đau nhức như bị kim châm.

Cô hít sâu một hơi, cố gắng tự điều tiết tâm trạng.

Mọi người đứng xung quanh đó đang bàn tán sôi nổi, Giang Tử Trầm thì tròn mắt tò mò ngắm nghía bốn phía, trông hết sức vui vẻ và phấn khích.

Trẻ con không đứa nào sợ độ cao hả?

Ôn Nguyễn sợ sắp xỉu đến nơi, chỉ muốn nhắm mắt ngồi xổm xuống không đi lên nữa.

Lên đến tầng 15 là mọi thứ được thay thành vật liệu trong suốt.

Vì muốn cho khách hàng một trải nghiệm tốt hơn, sau quá trình sửa chữa, thang máy trong tháp Hái Trăng cũng thay vách tường thành kính.

Từ tầng 15 trở đi, thang máy sẽ như lơ lửng giữa không trung, khiến mọi người cảm thụ được cảm giác như đang thong thả bay lên cao.

Xung quanh không ngừng vang lên tiếng hô, tiếng hò reo vui thích.

Ôn Nguyễn có cảm giác tim mình đã nhảy lên tới tận cổ họng. Cô siết chặt tay, cúi đầu, mắt nhìn đăm đăm vào khu vực nhỏ dưới chân, đầu óc trống rỗng.

Ngay lúc này, cô cảm giác đầu hơi nặng, trước mắt xuất hiện một bóng người.

“Đội đi.”

Phó Tri Hoán tháo mũ đội trên đầu xuống, chuyển sang cho Ôn Nguyễn, sau đó còn kéo vành mũ thấp xuống giúp cô.

Anh chau mày, không vui nói: “Sợ độ cao sao không từ chối Simon?”

Ôn Nguyễn sửng sốt.

Không biết sao khi nghe anh nói thế, cơ thể lạnh lẽo dần lấy lại được độ ấm.

Cô mím môi, đưa tay cầm vành mũ, nhẹ giọng nói: “Nhưng trông Simon vui mà, anh không thấy à?”

Phó Tri Hoán quay đầu, mắt nhìn Ôn Nguyễn chăm chú.

Ánh mắt anh trở nên nặng nề hơn. Sau đó, anh không nói câu nào đã xoay người về trước, chờ một lúc mới nói: “Nhắm mắt.”

“Nhưng…”

“Nắm chặt.”